Chử Cập nổi giận lôi đình, bất chấp tất cả, anh ta định giơ tay dạy dỗ người phụ nữ không biết điều này lại.
"Đồ tiện nhân, đừng có được nước làm tới. Đã cho mặt mũi còn không biết xấu hổ!"
Anh ta còn chưa kịp nắm lấy vai của Lâm Lạc thì một người phục vụ đội mũ che mặt, không nhìn rõ mặt, đã mạnh mẽ đẩy ngã anh ta xuống đất.
Toàn bộ khay rượu trên tay người phục vụ đổ hết lên người anh ta. Không chỉ vậy, mảnh kính từ chiếc ly rơi xuống còn cắm vào đùi và m.ô.n.g anh ta.
"Éc éc...!" Tiếng hét đau đớn như tiếng heo bị chọc tiết vang lên, làm cho tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều giật mình nhìn sang.
Lâm Lạc còn chưa kịp định thần trước sự việc bất ngờ này, thì đã bị người phục vụ đội mũ kéo nhanh về phía góc tối.
Lâm Lạc giãy dụa, không biết người này có mục đích gì. Vừa định hét lên cầu cứu thì đã bị người đó bịt miệng lại, anh ta nửa ôm nửa kéo cô dựa vào hành lang tối.
"Đừng sợ, là tôi." Giọng Chử Hiên vang lên.
Lâm Lạc nhận ra giọng nói của Chử Hiên, cô thả lỏng người, ra hiệu cho anh buông tay.
"Sao anh lại ăn mặc thế này, còn ở đây nữa?"
Mặc dù Chử Hiên và anh chưa bao giờ nói rõ thân phận của Chử Hiên, nhưng cô cũng không ngốc.
Đều là họ Chử, lại nghe anh gọi anh ta là Hiên thiếu, cô cũng phần nào đoán được. Người trước mắt mình đây có lẽ là con trai của trạm trưởng phía bắc.
"Hiện tại anh chưa tiện lộ diện, xin lỗi, đã làm em sợ."
Chử Hiên nhìn Lâm Lạc đẹp như tiên nữ, ánh mắt anh sáng lên.
Nhớ lại khoảnh khắc thấy người em trai tốt của mình dám dùng bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào Lâm Lạc, ý định g.i.ế.c người dâng trào trong lòng anh, không cách nào kiềm chế.
Hừ, nếu không phải thời cơ không thích hợp, anh đã g.i.ế.c thằng nhóc kia rồi.
"Không sao đâu, em còn chưa cảm ơn anh vì đã giúp em giải vây." Lâm Lạc vô tư vẫy tay nói.
"Thật không? Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?" Chử Hiên đột ngột cúi người sát lại gần, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Lâm Lạc.
Lâm Lạc có chút không tự nhiên, cô hơi lùi lại, tránh ánh mắt của Chử Hiên rồi giả vờ suy nghĩ. Cô thử thăm dò:
"Hay là em mời anh đi ăn nhé?"
Chử Hiên nhận ra sự né tránh của Lâm Lạc, anh đứng thẳng người, không tiếp tục ép buộc cô nữa.
"Được thôi, vậy anh sẽ chờ đấy."
Lâm Lạc gật đầu: "Vậy em đi tìm Tiêu Thần trước, em sợ anh ấy lo lắng."
"Được."
Thấy anh đồng ý, Lâm Lạc vui vẻ quay người đi về phía sảnh tiệc. Cô không hề nhận ra đôi mắt của Chử Hiên đang chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô từ trong bóng tối, ánh mắt kia tràn đầy nguy hiểm và chiếm hữu.
Trong sảnh tiệc, Chử Cập đã được đưa đi, mọi thứ lộn xộn trên sàn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Khi Lâm Lạc vừa xuất hiện, Tiêu Thần đã nhanh chóng ôm chặt cô, khẽ hít hà mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể cô, anh dịu dàng hỏi.
"Em đi đâu thế?"
Lâm Lạc ghé sát vào tai Tiêu Thần, nhỏ giọng nói chỉ đủ hai người nghe: "Em vừa gặp Chử Hiên."
Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên một tia tối tăm, anh ôm lấy Lâm Lạc từ phía sau.
"Mệt không?"
"Khá tốt, không mệt lắm."
Tiêu Thần kéo Lâm Lạc đến quầy đồ ngọt, lấy thêm mấy món cô thích rồi cùng cô ăn tiếp.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, trời cũng đã khuya.
Lâm Lạc đi giày cao gót suốt thời gian dài, đôi chân đã sớm mỏi nhừ, cuối cùng Tiêu Thần phải bế cô về nhà.
Trên đường đi, hai người nhận được vô số ánh nhìn ám muội. Lâm Lạc đỏ mặt, quyết định chui vào lòng Tiêu Thần, giả vờ như không thấy gì.
Sáng hôm sau, Lâm Lạc ngủ đến gần trưa mới dậy. Cô nâng cơ thể mỏi nhừ lên.
Nhìn thấy chiếc váy bị Tiêu Thần xé rách ở cuối giường, lại nghĩ đến Tiêu Thần đêm qua như sói đói, vừa gấp gáp vừa dịu dàng, mặt cô đỏ đến tận mang tai.
Buổi sáng khi Lâm Lạc còn mơ màng, cô nghe Tiêu Thần nói hôm nay sẽ chính thức tổ chức hội nghị phòng chống tận thế.
Có lẽ cả ngày hôm nay anh ấy sẽ ở trong phòng họp. Lâm Lạc sau khi thức dậy, cô ăn chút gì đó rồi đi tìm La Nguyệt Nguyệt đi chơi.
La Nguyệt Nguyệt sống ngay dưới lầu của cô. Khi đến trước cửa phòng, Lâm Lạc gõ cửa, bất ngờ người mở cửa lại là Lam Khả Hân. Hai người nhìn nhau đều có chút ngạc nhiên.
Lâm Lạc là người đầu tiên lấy lại tinh thần: "Tôi tìm Nguyệt Nguyệt."
La Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng của Lâm Lạc, cô nàng vui mừng chạy ra, kéo cô vào phòng rồi đóng cửa lại.
Lam Khả Hân nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng suy tư, sau đó quay lại phòng mình.
"Tiểu Lạc Lạc, sao cậu lại đến đây? Mình vừa định đi tìm cậu đây."
"Mình nhớ cậu nên đến thôi."
La Nguyệt Nguyệt nhìn Lâm Lạc bằng ánh mắt trêu chọc, kéo dài giọng: "Thật không đấy~"
Bị ánh mắt của La Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm, Lâm Lạc có chút không thoải mái, cô hơi lúng túng trả lời.
"Tất nhiên rồi! Khi nào mình lừa cậu chứ."
"Được rồi, tạm tin cậu vậy."
Nói xong, La Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu hứng phấn, nói: "Chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi! Nghe nói phố thương mại ở đây vẫn giữ nguyên vẻ ngoài trước tận thế đấy."
Lâm Lạc suy nghĩ một lúc, dù sao cũng không có việc gì, vậy thì đi dạo một chút cũng tốt.
Nói xong, hai người liền ra ngoài. La Nguyệt Nguyệt còn kéo theo Lương Xuyên làm vệ sĩ cho hai người.
La Nguyệt Nguyệt hoàn toàn phớt lờ ánh mắt oán trách của bạn trai, say sưa mua sắm với Lâm Lạc.
Mặc dù họ đã đi qua rất nhiều cửa hàng nhưng thực sự không có gì đáng mua. Hơn nữa, giá cả ở đây đắt đến mức kinh ngạc.
Một bộ quần áo bình thường có thể lên đến ba trăm tinh hạch. Nhưng vì họ không thiếu những thứ này nên không cần phải lãng phí tiền. Thực tế, họ chỉ muốn thỏa mãn sở thích mua sắm mà thôi.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Sau khi ăn uống no nê, trời cũng đã tối, ba người Lâm Lạc quay về. Chờ mãi Tiêu Thần vẫn chưa về, Lâm Lạc tắm rửa xong, không lâu thì ngủ thiếp đi.
Tiêu Thần về đến nhà đã là lúc nửa đêm, thấy Lâm Lạc đang ngủ say, anh không nỡ đánh thức cô.
Anh nhẹ nhàng vào phòng tắm, sau khi dọn dẹp xong thì ôm cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Lâm Lạc tỉnh dậy, Tiêu Thần vẫn đang ngủ say. Thấy quầng thâm dưới mắt anh, đáy lòng cô dâng lên nỗi xót xa. Cô cúi xuống hôn lên má anh, rồi điều chỉnh tư thế, yên lặng nằm trong lòng anh, lấy một cuốn sách ra đọc.
Tiêu Thần tỉnh dậy, thấy Lâm Lạc đang ngoan ngoãn nằm đọc sách bên cạnh, lòng anh mềm mại vô cùng.
Anh phát ra tiếng thở dài mãn nguyện, dụi dụi vào cổ cô. Lâm Lạc bị anh làm nhột, cười khúc khích, cô đẩy Tiêu Thần ra rồi quay mặt đối diện anh.
"Anh dậy rồi hả!"
Tiêu Thần hôn nhẹ lên khóe môi cô, khẽ đáp lại.
"Có muốn đi xem đấu võ không?"
Lâm Lạc nghe xong liền hào hứng hỏi: "Hôm nay bắt đầu ư?"
"Ừ, diễn ra liên tục bảy ngày. Các cao thủ từ các căn cứ đều tham gia."
"Em muốn đi!"
Tiêu Thần cưng chiều xoa đầu cô: "Được."
Sau khi rửa mặt, ăn sáng xong, Tiêu Thần dẫn Lâm Lạc đến nơi diễn ra trận đấu.
Lâm Lạc định gọi La Nguyệt Nguyệt cùng đi, cô gõ cửa phòng cô ấy nhưng mãi mà không thấy phản hồi, có lẽ cô ấy đã sớm đi cổ vũ bạn trai rồi.
Võ đài được dựng lên trên một khoảng đất trống, gió thu nhè nhẹ thổi khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Khu vực xem thi đấu được đặt cách xa võ đài một chút để đảm bảo an toàn.
Khi thấy Tiêu Thần đến, nhân viên dẫn anh đến hàng ghế đầu tiên của khu vực xem thi đấu, Lâm Lạc may mắn được ngồi ở hàng đầu.
Trước ghế còn có bàn để đầy hoa quả, đồ ăn vặt và trà. Lâm Lạc nhìn quanh khán đài, phát hiện chỉ có ba hàng ghế đầu là có bàn, những hàng sau thì chỉ có ghế. Nhưng như vậy cũng đã tốt lắm rồi, nhiều người còn phải đứng để xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT