Lâm Lạc không định truy cứu hành động kỳ lạ của Chử Hiên, cho rằng anh thần trí không rõ, không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ.
"Chử Hiên, Trần Đồng và những người khác có vấn đề, anh giúp em ngăn họ lại với." Lâm Lạc khẩn thiết nói.
Chử Hiên liếc nhìn mọi người đang đánh nhau kịch liệt, gương mặt anh không chút biểu cảm, từ chối thẳng thừng.
"Liên quan gì đến tôi." Trong lòng anh thầm bổ sung "Tôi chỉ bảo vệ em, sống c.h.ế.t của người khác không quan trọng."
"Anh... Coi như em xin anh, được không?" Lâm Lạc bực bội mà không làm gì được.
Nhìn thấy vẻ sốt ruột của Lâm Lạc, Chử Hiên không khỏi mềm lòng. Anh chậm rãi nói: "Muốn tôi cứu họ cũng được, trừ khi..."
Chử Hiên dừng lại, vẻ mặt đầy vẻ thú vị nhìn Lâm Lạc.
"Trừ khi cái gì?" Lúc này còn đùa cợt, Lâm Lạc muốn đập nát đầu anh.
"Trừ khi em đồng ý với tôi một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Bây giờ tôi chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ nói em biết."
Lâm Lạc kìm nén cơn giận, nghiến răng đáp: "Em đồng ý, cứu người đi."
Nhìn Lâm Lạc tuy đang tức giận nhưng trông vẫn rất đáng yêu, Chử Hiên bật cười khẽ.
Chử Hiên xoay người đi về phía trung tâm trận chiến của Trần Đồng và những người khác. Dưới sự kiểm soát mạnh mẽ của dị năng Chử Hiên, mọi người đều đứng yên tại chỗ.
Lâm Lạc không dám chần chừ, sử dụng dị năng để giúp họ thoát khỏi ảo cảnh. Rất nhanh, mọi người lần lượt tỉnh lại.
"Chị dâu, chuyện gì đã xảy ra với chúng em vậy?" Trần Đồng ngơ ngác hỏi. Chẳng phải họ vừa gặp quái vật và đang chiến đấu sao?
"Các anh đã rơi vào ảo cảnh."
"Ảo cảnh?" Trần Đồng không thể tin được.
Lâm Lạc khẽ gật đầu, lấy ra từ không gian những chiếc khăn tay đã làm ướt, đưa cho mỗi người một chiếc để che miệng và mũi, tránh bị trúng độc lần nữa. Sau đó, cả nhóm tiến về phía gốc cây lớn.
Mọi người đi vòng quanh thân cây khô to lớn, phát hiện một lối vào cao bằng nửa người.
Trần Đồng cúi đầu bước vào trước, một mùi hôi thối nồng nặc bên trong xông ra khiến anh phải nhăn mặt. Lâm Lạc cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn, đi theo sau Trần Đồng.
Bên trong hốc cây được đào rỗng, vừa đủ cho một người đứng thẳng mà đi. Cả nhóm từ từ tiến xuống, càng đi càng sâu.
Đột nhiên, Trần Đồng dừng bước, cơ thể căng thẳng, anh từ từ ép sát vào tường đất mà di chuyển.
Lâm Lạc dùng ánh sáng yếu ớt của đèn pin soi qua khe hở, nhìn thấy một không gian rộng lớn.
Bên trong, hơn mười chấm sáng xanh lục phát ra trong bóng tối, khiến người ta nhìn hôi đã lạnh sống lưng.
Những chấm sáng xanh lục đó nhanh chóng lao về phía mọi người trước khi họ kịp đến gần. Mọi người lúc này mới phát hiện đó là một con chồn vàng to bằng người trưởng thành. Nó há miệng lộ ra bộ răng nanh sắc nhọn, lao thẳng về phía họ.
Chử Hiên kéo Lâm Lạc ra phía sau bảo vệ. Mọi người lập tức phản ứng, tập trung dị năng bắt đầu chiến đấu.
Lâm Lạc nhắc nhở mọi người cẩn thận che kín mũi miệng, tránh hít phải khí độc do con chồn vàng phát ra.
Dưới ánh sáng từ các loại dị năng, Lâm Lạc tinh mắt phát hiện ra Tiêu Thần đang nằm trong góc. Cô nhanh chóng chạy về phía đó, Chử Hiên nhìn thấy liền đuổi theo cô.
Cô run rẩy, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn, hai tay run rẩy kiểm tra hơi thở của Tiêu Thần. Khi phát hiện anh vẫn thở bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lâm Lạc nhanh chóng nhận ra điều bất thường ở Tiêu Thần. Khuôn mặt anh tái nhợt, biểu cảm đầy đau khổ và tuyệt vọng, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, cả người chìm trong cơn ác mộng.
Tiêu Thần đang tuần tra gần một ngọn núi thì ngửi thấy một mùi hôi thối. Anh không để ý lắm, sau khi tuần tra xong liền dẫn tám người phía sau trở về điểm tập kết.
Tuy nhiên, khi đến gần nơi đóng quân, anh thấy cảnh tượng tan hoang. Tim anh thắt lại, nhanh chóng quay về.
Toàn bộ khu vực đóng quân bị bao phủ bởi Zombie, không có một âm thanh nào của con người.
Anh cảm thấy không thể tin được, lần này mang theo nhiều cao thủ như vậy, không thể nào xảy ra chuyện bất ngờ như thế.
Dù nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng Tiêu Thần hoàn toàn chìm trong nỗi sợ hãi, không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ thêm. Sự bình tĩnh thường ngày hoàn toàn biến mất.
Anh nhanh chóng băng qua chướng ngại để đến cửa lều của Lâm Lạc, tay anh run run kéo tấm rèm lên.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Ngay sau đó, đồng tử anh co rút, toàn thân chìm trong tuyệt vọng. Anh thấy Lâm Lạc bị Zombie vây quanh, cô bị Zombie gặm nát đến mức chỉ còn lại những vụn xương rời rạc, chỗ này khúc tay, chỗ kia khúc chân. Mỗi bộ phận ở một nơi, khung cảnh cực kì kinh dị.
Đôi mắt Tiêu Thần dần phủ một màu đỏ thẫm khát máu. Anh c.h.é.m tan đám Zombie kia thành tro bụi, ôm lấy phần thân thể còn sót lại của Lâm Lạc, quỳ gục xuống đất, đầu vùi trong đau khổ mà khóc nức nở.
Mọi thứ quay cuồng, nỗi đau đớn và tuyệt vọng khổng lồ nhấn chìm lấy anh.
Lâm Lạc dùng dị năng nhẹ nhàng làm dịu đi đôi mày đang nhíu chặt của Tiêu Thần, dịu dàng gọi: "Anh ơi, tỉnh lại đi."
Tiêu Thần mở đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Lâm Lạc trước mặt, không kịp nghĩ gì nhiều, cơ thể run rẩy dữ dội ôm chặt lấy cô vào lòng.
"Lạc Lạc, em không chết."
Lâm Lạc cảm nhận được nỗi sợ hãi của Tiêu Thần, cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi bằng giọng nói cực kỳ ôn nhu như đang dỗ dành trẻ nhỏ..
"Không sao rồi. Anh tỉnh lại đi, em không sao, đừng sợ. Đó chỉ là ảo giác thôi."
"Anh không tin thì nhìn em đi, em vẫn bình an mà."
Tiêu Thần run rẩy đưa tay ra, cảm nhận được hơi ấm trên khuôn mặt của Lâm Lạc, anh giữ chặt sau gáy cô, tìm đến đôi môi mềm của cô, vội vàng hôn xuống.
Lâm Lạc nhẹ nhàng đáp lại, để Tiêu Thần cảm nhận sự hiện diện của cô, xoa dịu nỗi đau và tuyệt vọng của anh.
Chử Hiên nhìn hai người ôm hôn nhau, lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu. Anh quay đi không nhìn nữa, lao vào cuộc chiến.
Anh hung hăng tấn công con chồn vàng đang lao tới, dùng chiến đấu để tiêu diệt cảm giác buồn bực trong lòng.
Chờ đến khi Tiêu Thần bình tĩnh lại, trận chiến cũng kết thúc. Để tránh xảy ra thêm bất trắc, cả nhóm vác theo hai người đang bất tỉnh quay trở lại con đường cũ.
Tiêu Thần ôm Lâm Lạc như ôm một đứa trẻ suốt đường về. Lâm Lạc thấy việc phản kháng không có tác dụng, đành thỏa hiệp, cúi đầu giả vờ ngủ. Trước mặt bao nhiêu người thế này, thật xấu hổ quá đi.
Trở về điểm đóng quân, Ngụy Long thấy mọi người an toàn trở về thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nghe tin có một vài người đã hy sinh, ai nấy cũng đều đau buồn, cảm giác tịch mịch bao trùm cả đội.
Sau khi Tiêu Thần ôm Lâm Lạc vào lều, cô vội vàng kéo anh vào không gian để tắm rửa.
Mùi trên người hai người không được xem là mùi dễ chịu nữa, thay vào đó là mùi hôi thối. Lâm Lạc cũng không hiểu nổi làm sao Tiêu Thần có thể hôn cô trong tình trạng này.
Lâm Lạc đẩy Tiêu Thần vào phòng tắm, rồi quay ra tìm quần áo sạch cho anh.
Tìm được quần áo, cô gõ cửa phòng tắm và nói: "Anh ơi, đồ của anh đây nha."
Tiêu Thần mở cửa, cơ thể trần truồng không chút ngại ngùng đứng trước cửa.
Lâm Lạc ngại ngùng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng. Bất ngò, cô lại bị Tiêu Thần kéo cả người và quần áo vào trong phòng tắm, đóng cửa cái rầm.
Ngay sau đó, một cơ thể ướt đẫm hơi nước áp sát vào Lâm Lạc, tiếng nước chảy rào rào, không khí trong phòng nóng lên, Lâm Lạc khẽ thốt lên.
Nhưng tiếng kêu cô chưa kịp thốt ra thành tiếng đã bị Tiêu Thần chặn lại bằng một nụ hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT