Dù nói ra điều này không hay nhưng Tiểu Vân Đóa đã nói sẽ nói ra điều này.

Nếu không có đôi mắt tinh tường của họ, Lộ Vân Nhĩ vẫn ẩn mình dưới cát. Lớn lên đẹp, trình diễn cũng không tồi, nhưng lại không mấy nổi tiếng.

v Lộ Vân Nhĩ dần trở thành đỉnh lưu, trở thành một luồng gió mới trong làng giải trí.

Các công ty khác thực sự không muốn cạnh tranh với fan của Lộ Vân Nhĩ, cũng không có nhiều nhu cầu cạnh tranh với họ. Nguyên nhân chính là do người của Lộ Vân Nhĩ không cạnh tranh về đại ngôn, số liệu.

Bởi vì nếu xé nó ra, sẽ không thể xé nó ra được, họ vẫn sẽ có những gì họ nên có.

"Mấy người bị mù à? Không thấy Tiểu Chu cảnh sát nói sao? Cho dù chú chó có đồng ý đi cùng Chu Chu thì vẫn phải làm thủ tục hồ sơ bình thường."

"Đúng vậy, nếu đáp ứng đủ điều kiện, họ có thể nộp đơn."

"Quên đi, tôi chán nói chuyện với mấy người éo có não rồi."

Chu Ngô Đồng mang theo Lộ Hành Chu đến Thiểm Quang bên kia, Lộ Vân Nhĩ sau khi được phép đã sa vào biển chó từ lâu.

Nhiếp ảnh gia muốn chụp ảnh chung nhưng Chu Ngô Đồng biểu tình khó xử nói: "Thiểm Quang hiện tại trạng thái không tốt, cho nên kiến nghị không nên quay phim."

Nhiếp ảnh gia gật đầu. Vì lần này có khá ít người đến nên một người trong số họ đã đến quay phim.

Hắn quay camera về Lộ Vân Nhĩđang đi dạo cùng chú chó của mình. Camera trực tiếp hướng về khuôn mặt vui vẻ của Lộ Vân Nhĩ

Dưới đây là ánh mắt không gợn sóng của chú chó lớn.

Lộ Hành Chu theo Chu Ngô Đồng vào trong, có một Lang Thanh nằm dưới đất, cả người trông ủ rũ.

Hai chân phía sau vẫn còn quấn băng gạc. Khi nghe thấy có người bước vào, lập tức quay đầu lại nhìn.

Chu Ngô Đồng nhìn Thiểm Quang nói: "Đây chính là trạng thái hiện tại của Thiểm Quang, vừa rồi khó mà biết được nó ở bên ngoài khi nào, đồng bọn của nó vì truy đuổi một tên buôn ma túy đã bị đánh chết, đánh chết trước mặt nó, Thiểm Quang nhảy lên, bị bắn vào chân nhưng nó vẫn cắn vào cổ người đàn ông đó nên đánh giá trên về nó là không phù hợp để nhận nuôi và ngoại hình của nó cũng không phù hợp."

Lộ Hành Chu thở dài, dù ở thế giới nào thì loại độc hại này vẫn luôn tồn tại. Cậu nhìn Thiểm Quang, Thiểm Quang đôi mắt u ám, tràn ngập dáng vẻ già nua, không hợp với tuổi tác.

Lộ Hành Chu nhìn Thiểm Quang, vẫy tay về phía Thiểm Quang nói; "Thiểm Quang, nhóc nguyện ý theo tôi không?"

Thiểm Quang giật giật, nhìn con người xinh đẹp trước mặt, nó rất thích con người này, nhưng lại không muốn rời đi, chỉ muốn như thế này, từ từ chờ chết.

Lộ Hành Chu mím môi, cậu rất thích Thiểm Quang, cậu không đành lòng nhìn Thiểm Quang chết như vậy.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nói: "Tôi có thể nghe hiểu nhóc nói chuyện. Nhóc có sẵn lòng nói chuyện với tôi không?"

Thiểm Quang lập tức liền dậy, gâu gâu hai tiếng nói: "Ta đã giết người, đem người cắn chết, là một con chó mất kiểm soát".

Lộ Hành Chu nhịn không được, sờ đầu Thiểm Quang nói: "Đây không phải lỗi của nhóc, chỉ là nhóc đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất trong tình huống cấp bách nhất mà thôi."

Đối mặt với cơn nguy kịch sinh tử và đau buồn vì đồng đội của mình đã ra đi, Thiểm Quang bùng nổ với sức mạnh tối đa và cắn vào cổ họng kẻ thù.

Kẻ thù sau đó chết dưới miệng Thiểm Quang. Đây không được coi là tội ác.

Thiểm Quang không làm trái mệnh lệnh của cộng sự.

Thiểm Quang vẫn có chút buồn bã, nghiêng đầu nhìn Lộ Hành Chu. Nỗi buồn trong mắt khiến Lộ Hành Chu cảm thấy chán nản và có chút đau đớn.

Cậu chạm vào đầu Thiểm Quang nói: "Nhóc có thể đi cùng anh, anh có thể cho nhóc thứ nhóc muốn."

Thiểm Quang ánh mắt lóe lóe, nó là một con chó thông minh, gâu gâu kêu lên: "Anh có chịu giúp ta không? Ta muốn báo thù cho đồng đội."

Nó nhớ lại lần đầu tiên cười xán lạn nói: "Thật trùng hợp, cậu có thể kêu gâu gâu, ta có thể kêu gâu gâu."

Lộ Hành Chu nói: "Nếu nhóc muốn, anh cũng có thể làm được."

Nói thế nào nhỉ, bài viết về anh ba của cậu khá khó hiểu, lại còn liên quan đến nơi ở nước ngoài nếu anh ba không sao thì cốt truyện của nam chính thì anh ba bỏ đi nên việc trả thù cũng khá dễ dàng.

Thiểm Quang nhìn bàn tay đang đưa ra của Lộ Hành Chu, nó tựa đầu vào đó cọ cọ, nó muốn đi cùng Lộ Hành Chu.

Chu Ngô Đồng nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng nhìn Thiểm Quang liền hiểu ra nhìn Lộ Hành Chu nói: "Trở về nộp đơn đi."

Lộ Hành Chu cười tủm tỉm gật đầu nhìn Thiểm Quang nói: "Đợi anh một chút, anh về nộp đơn, trong khi chờ đợi thì hãy cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt nhé."

Thiểm Quang gâu gâu kêu hai tiếng, nó sẽ làm được.

Nó tin tưởng Lộ Hành Chu, dù không biết tại sao.

Lộ Hành Chu đi ra, trong lòng gào thét.

【Mình  đang làm cái quái gì vậy!! Mình đã hứa làm cá mặn rồi mà, giờ mình lại hứa sẽ trả thù cho cộng sự đã giúp đỡ Thiểm Quang, được rồi, được rồi, báo thù trùm ma túy phải không? Mình thật sự không biết sống chết mà, kiếp trước mình còn chưa đủ khổ sao.】

Nụ cười của Lộ Vân Nhĩ vốn đang vui vẻ như chó ở bên ngoài lập tức biến mất, vẻ mặt Đặng Mai cũng trở nên sửng sốt.

Không phải, trùm buôn thuốc phiện??? Chu Chu rốt cuộc đang nói thứ gì.

Lộ Hành Chu trong lòng bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại.

【Quên đi, đó không phải là vấn đề lớn. Không cần phải tự mình làm điều đó. Mình có một thiết bị gian lận. Tuy không phải thực vật nào cũng có thể giao tiếp nhưng chỉ cần hiểu được giọng nói của họ là đủ. Thứ này thật đáng chết.】

Lộ Vân Nhĩ mài răng sắp gãy đến nơi rồi. Đây là cách em có thể giúp đỡ sao, kia là trùm buôn thuốc phiện đấy!

Không được, trở về anh nhất định phải cáo trạng, anh phải khiếu nại với ba mẹ với ông bà!!!

Về sau sẽ không cho em chạy loạn nữa!!!

Lộ Hành Chu liếc nhìn bảng hệ thống, xem xem hiện tại mình có bao nhiêu công đức, có phim nào có thể quay cùng lúc không.

Ví dụ, cậu kiêm chứ làm việc bán thời gian với vai trò biên kịch cho hai bộ phim.

Trước khi cậu nhìn điểm công đức, điểm nổi tiếng đã làm hắn mù quáng, đây chỉ là  1 vạn thôi sao?

Cậu đóng hệ thống, nội tâm như suy tư.

Có vẻ như xét về độ nổi tiếng, ngoài độ nổi tiếng của bộ phim và độ nổi tiếng của chính cậu, cả hai điều này đều được tính vào giá trị độ nổi tiếng.

Cậu rũ mắt xuống. Theo giá trong hệ thống, Linh Tuyền giá 100.000, một chiếc bùa hộ mệnh giá 5.000, một không gian nhỏ giá 150.000. Cường thân kiện thể cùng võ thuật tinh thông thật ra tiện nghi một chút.

Một cái là 3000, cái kia là 2000.

Phải mua bùa hộ mệnh trước, trước mua một cái, giờ cậu không có đủ điểm phổ biến nên không thể mua hết, nên mua cho anh ba là thích hợp nhất. Cũng cần mua để rèn luyện thể chất và trình độ võ thuật nhưng vẫn từ từ thì tốt hơn.

Cậu sẽ mua nhà để tăng cường cơ thể và thông thạo võ thuật sau khi về nhà, nhưng bùa hộ mệnh phải lập tức mua, hiện tại cậu không có một không gian nhỏ để mang theo, hệ thống cũng không có gửi lực chọn, vì vậy cậu chỉ có thể mua bùa hộ mệnh trước.

Bùa hộ mệnh nhỏ, có thể bỏ vào túi, khi đến lúc, cậu trực tiếp nói với anh ba rằng mình đã yêu cầu.

Nhưng... nếu có thể xin được, cậu thực sự phải đến chùa.

Sau khi ra khỏi trại chó cảnh, họ tạm biệt Chu Ngô Đồng. Tiếp theo, Lộ Hành Chu nhìn thời gian, anh ba hẳn còn chưa đi, cậu nhớ anh ba nói buổi chiều mới có thể trở về. Nghĩ xong, cậu nhìn Lộ Vân Nhĩ nói: "Anh ơi, ở đây có chùa nào linh thiêng không? Em muốn đi xin bùa hộ mệnh cho anh ba."

Lộ Vân Nhĩ chua chát, đừng tưởng anh không biết, hỏi bùa là gì, đó là mua.

Nhưng đúng thật là việc thằng ba làm thực sự rất nguy hiểm nên hắn sẽ không so đo với thằng ba, mà chỉ quan tâm đến ngôi chùa.

Anh nhìn Lộ Hành Chu nói: "Ở ngoại thành có một ngôi chùa tương đối tâm linh, tên là Bảo Trang Tự. Nghe nói chùa đáp ứng mọi yêu cầu, rất nổi tiếng."

Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi, chúng ta qua đó đi."

"Cười chết, Chu Chu đây là hằng ngày đi du ngoạn Đế Đô à. Các phòng phát sóng trực tiếp khác thực sự đầy rẫy ma quỷ."

"Mạc Nhiễm và em trai đã vào bệnh viện không lâu sau khi im lặng, họ lại bắt đầu đánh nhau, một mặt bị trầy xước và một tay bị bong gân."

"Hai người họ thực sự đã diễn ra trạng thái tinh thần của tôi và em trai tôi, đánh nhau hàng ngày."

"Có rất ít người như Chu Chu cùng Vân ca hòa hợp được với nhau. Thật sự rất dễ để anh em hòa hợp với nhau".

"Thành thật mà nói, tôi sẽ coi thường Vân ca ngay cả khi anh ấy muốn đánh nhau với Chu Chu, Chu Chu năm nay mười sáu, vị thành niên còn chưa tới nữa. "

"Vân ca... Thôi bỏ đi, Vân ca già rồi, không nói nhiều. "

Vì ngày đầu tiên không có hạn chế, lại phát sóng trực tiếp nên dù diễn viên hay người dẫn chương trình, họ đều cố gắng hết sức để duy trì độ nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp để người trào vào.

Đặng Mai mừng lắm, không phải vì cái gì khác mà là vì lưu lượng, lúc trước còn cảm thấy lưu lượng sẵn sàng cắt bỏ nữa, hiện tại xem ra, cắt bỏ cái gì chứ? Tiếp tục quay!

Lên xe, nhóm người lái xe về phía Bảo Trang Tự, Bảo Trang Tự dưới chân núi ngoại ô. Có lẽ vì trời sáng nên có rất nhiều người, tất cả đều đến để thắp hương bái Phật.

Lộ Hành Chu và nhóm người đi đến đây đã thu hút sự chú ý của một số người, nhưng những người sáng sớm đến thắp hương đều là các bà lớn tuổi nên chỉ nhìn một cái rồi rời đi.

Đi vào chùa miếu, Lộ Hành Chu và mọi người đã mua nhang, cúi đầu bái.

Tượng Phật ở chánh điện uy nghiêm. Lộ Hành Chu cùng Lộ Vân Nhĩ quỳ trên đệm, nhắm mắt bái lạy. Biểu tình thành kính bái xuống.

Lúc cậu đứng lên, Lộ Hành Chu tai động. Không, cậu nghe được cái gì?

Cậu chớp mắt nhìn Lộ Vân Nhĩ nói: "Anh, chúng ta tới cũng tới rồi nên chúng ta ra phía sau đi dạo một vòng nhé."

【Mình thật sự rất tò mò về câu chuyện tình yêu giữa nữ tu sĩ phương trượng cùng thần phụ nha...】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play