Hai người im lặng ngồi xổm sau Lộ Hành Chu, người bên trong vẫn đang nói chuyện.

Người phụ nữ dùng tay chọc vào ngực người đàn ông nói: "Anh thật dũng cảm, không sợ cha nuôi nhìn thấy sao?."

Người đàn ông sờ mông cô gái, nói: "Sợ cái gì? Lão già đó còn ở trường quay."

【 chậc chậc chậc, mối quan hệ giữa mẹ nuôi và con nuôi này thật sự rất thú vị...】

Lộ Vân Nhĩ và Đặng Mai cũng không ngờ rằng mẹ nuôi cùng con nuôi...

Hai người tiếp tục ngồi xổm ở đây đế cùng ăn dưa với Lộ Hành Chu, mà không hề để ý rằng phía sau còn có một người đàn ông khác đang ngồi xổm.

Lộ Vân Nhĩ hỏi Lộ Hành Chu nói: "Em làm gì ở đây vậy?"

Lộ Hành Chu cũng không quay đầu lại nói: "Ăn dưa, một người là con nuôi của Chử đạo, một cái là bạn gái Chử đạo."

Lộ Vân Nhĩ thanh âm kéo dài một tiếng nói: "Vậy là hai người lén lút sau lưng Chử Đạo?"

Chử Đạo anh biết, đạo diễn nổi tiếng, gia cảnh như đại minh, đại hán, đều do hắn đóng, đều là phim ngôi sao đứng đầu, hơn nữa người này đúng thật có chút tài năng, ở nước ngoài cũng thắng rất nhiều giải thưởng.

Hơn nữa, Chử đạo năm nay mới ngoài bốn mươi... Sao lại là ông già?

Lộ Hành Chu giật mình nhìn Lộ Vân Nhĩ rồi thở phào nhẹ nhõm nói: "Hơn nữa, nói chính xác thì trước khi gặp Chử Đạo, người phụ nữ đó là con gái dì của Chử đạo nhờ đến, mẹ cô ta có đoạn thời gian không cẩn thận trật chân, nên nhờ cô ta qua giúp, cuối cùng lại cặp kè với Chử Đạo."

Đặng Mai thò đầu qua nói "Sau đó đâu, sau đó đâu."

Lộ Hành Chu nhìn Đặng Mai bằng ánh mắt chết chóc nói: "Rồi người đàn ông phát hiện ra, hắn cũng không muốn cùng người phụ nữ tách ra, Rồi một lần Chử Đạo bị xe tông, chính người đàn ông này đã cứu ông ta. Sau khi tỉnh dậy, liền nhận nhau thành anh em tốt."

【Thật ra hai người đã âm mưu làm việc này. Người đang lái xe kia chính là người phụ nữ này.】

Lộ Vân Nhĩ chấn kinh rồi, không phải,đây là cái gì thế?

Lộ Hành Chu tiếp tục nói: "Nói cho hai người biết, người phụ nữ này không chỉ có mình cô ta, cô ta còn có một tiểu nhân tình. Chử đạo mỗi tháng cho cô ta 60.000 tệ tiền tiêu vặt, còn cô ta bỏ ra 20.000 tệ để kết hôn với một người đàn ông khác. Người đàn ông đó đang ở một khách sạn gần đây."

Một giọng nói xa lạ vang lên: "Sao cậu biết?"

Lộ Hành Chu thản nhiên nói: "Con quạ phía trên đã nói với tôi."

Lộ Vân Nhĩ và Đặng Mai ngẩng đầu lên, một con quạ đen từ trên cao nhìn xuống, cũng quạc hai tiếng chào.

Lộ Vân Nhĩ thấy nhiều không trách, em trai anh là vua của rừng rậm, cả nhà đều biết cậu có thể hiểu được động vật.

Lộ Hành Chu thở dài, quay đầu lại, cậu vừa rồi nhìn về phía sau tổng cộng có ba người.

Một người đàn ông xa lạ đang ngồi xổm phía sau họ, khuôn mặt đỏ bừng và đầy tức giận, trông như sắp ngã xuống.

Lộ Vân Nhĩ hít một hơi, nhanh chóng đỡ người đó nói: "Chử Đạo, bình tĩnh, đừng ngất xỉu."

Nam nữ trong ngõ nghe thấy động tĩnh, nhìn sang, đang đối mặt với Lộ Hành Chu cùng những người khác đang xem kịch, nhìn thấy Chử Đạo phía sau, sắc mặt lập tức thay đổi, người phụ nữ nhanh chóng đẩy ra về phía Chử Đạo và nói: "Lão Chử, nghe em giải thích đã".

Lộ Hành Chu bọn họ gặp nhau khi bị phát hiện, họ đều đứng dậy, Lộ Vân Nhĩ vẫn dìu Chử đạo đang tức giận đẩy mình ra. Vẻ mặt Chử Đạo chưa kịp bình tĩnh lại thì đã nghe thấy tiếng "chị".

Một số người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Một cậu bé mặc đồ hàng hiệu thời thượng đang mỉm cười nhìn người phụ nữ và vẫy tay gọi chị.

【Này Tu La tràng, nhân vật được bao nuôi xuất hiện rồi.】

Lộ Vân Nhĩ rõ ràng cảm thấy người mình đang đỡ càng nặng nề hơn, Chử đạo vừa mới khí còn giờ đều hít thở không thông, vừa nhìn thấy chiếc mũ thứ hai liền ngất đi.

Lộ Vân Nhĩ suýt chút nữa mất thăng bằng, nhìn Đặng Mai nói: "Đừng xem náo nhiệt nữa, gọi 120 đi."

Con nuôi toàn thân nổ tung khi nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi hơn, anh ta kéo người phụ nữ và nói: "Anh ta là ai? Hãy giải thích kỹ cho tôi."

Nam nhân kia cũng không cam lòng yếu thế, kéo người đàn ông ra xa và nói: "Chị ơi, ông già này có ổn với em không?"

Mọi người dần dần tụ tập xung quanh. Hai người đàn ông đang tranh giành một người phụ nữ và một người đang ngất xỉu. Bạn không muốn xem xét kỹ hơn về điều này sao?

Khi có tiếng xe cấp cứu đến, Lộ Vân Nhĩ và Đặng Mai hợp lực đem Chử đạo đỡ dậy. Người phụ nữ nhìn thấy cũng không có tâm trạng giải thích với hai người đàn ông mà đi theo lên xe.

Con nuôi vừa thấy, không được, hắn cũng đi, cũng cùng nhau lên luôn.

Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ bọn họ còn lại là ngoan ngoãn ngồi ở trong một góc, bọn họ không muốn tiếp tục chứng kiến ​​ăn dưa, chỉ tốt bụng đi cùng bệnh nhân đến bệnh viện.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ thông báo cần thanh toán tiền và làm thủ tục nhập viện.

Năm người có mặt nhìn nhau, Lộ Hành Chu, Lộ Vân Nhĩ và Đặng Mai lặng lẽ lùi lại một bước ra hiệu cho hai người đi tới.

Người phụ nữ trợn mắt giận dữ, giẫm giày cao gót đi nộp phí, Chử đạo không có gì nghiêm trọng chỉ là tức giận đến mức không thèm giơ ngón tay lên.

Một lúc sau, ông mới ổn. Sau khi nhìn thấy Lộ Vân Nhĩ và những người khác, ông nhớ lại chuyện vừa xảy ra và gần như tắt thở.

Lộ Vân Nhĩ vội vàng giúp người bình tĩnh lại hô hấp nói: "Hít sâu, hít sâu."

Chử đạo bình tĩnh một chút, người đàn bà và con nuôi cùng bước vào. Chử Đạo tức giận khi nhìn thấy hai người trước mặt liếc nhìn đồ vật hai bên, cầm chiếc cốc lên định đập vỡ nhưng Đặng Mai vội chộp lấy nói: "Hai trăm tệ cũng không đáng".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời

2. Kẹo Sữa Bò

3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế

4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác

=====================================

Y đưa cho Chử đạo một quả táo nói: "Cái này rẻ tiền, chẳng hại ai cả".

Chử đạo cầm lấy quả táo ném về phía người đàn ông, chỉ vào người đàn ông và nói: "Hai người!!"

Con nuôi bị đòn, cơn tức giận nổi lên ngay lập tức. Chử Đạo không nhận ra rằng trước đây mình vẫn có thể là một đứa con ngoan, nhưng bây giờ...

Hắn đá quả táo sang một bên rồi nói: "Lão già chết tiệt, tôi cho ông chút mặt mũi. Tiểu Bối vốn là bạn gái của tôi. Nếu ông không giàu thì làm sao cô ấy có thể ở bên ông được? Ông cũng không nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình sao?."

Người phụ nữ tên Tiểu Bối trực tiếp tát người đàn ông một cái, cô ta đi tới, hai mắt đỏ hoe, thầm khóc: "Lão Chử, không phải vậy, anh ta uy hiếp tôi, lúc trước anh ta còn lén quay phim tôi với anh ta để đe dọa tôi."

Chử đạo mắt lạnh nhìn, Lộ Hành Chu yên lặng tới câu: "Nam tiền bối cũng vậy?"

Tiểu Bối nghẹn một hơi nhìn Lộ Hành Chu nói: "Cậu là ai?"

Người đàn ông sửng sốt, không vui khi thấy người phụ nữ đổ hết tội lỗi cho mình. Khi nghe chuyện Lộ Hành Chu nói, anh ta lập tức tức giận.

Anh ta tiến lên và kéo tóc cô ta đập xuống đất và nói: "Mày con tiện nhân, đây không phải là tất cả sự chú ý của mày sao, đem trách nhiệm đều đẩy cho tao? Đừng nghĩ tới chuyện đó."

Nữ nhân cũng không cam lòng yếu thế, người phụ nữ bắt đầu đánh nhau với người đàn ông, cả hai bắt đầu bắn bừa bãi lấy người thân làm trung tâm và tổ tiên ra chửi.

Chử đạo chậm rãi thở ra, ông thực sự không ngờ rằng ông thừa nhận mình yêu người phụ nữ này vì cô ta còn trẻ và xinh đẹp. Sau đó, ông dần dần bị cô ta thu hút.

Về đứa con nuôi này, lúc đầu ông còn cảm kích... Dù sao ông cũng được cứu.

Hoá ra bây giờ đều là giả?

Chử đạo thật sự muốn ngửa mặt lên trời hét lên. Ông nhìn ba người bên cạnh, nỗi buồn và tức giận trong lòng anh lập tức biến mất, không phải...

Lộ Hành Chu và Đặng Mai ngồi thành một hàng, nhìn chằm chằm vào hai người đang đánh nhau mà không quay đầu lại, không hề ra tay ngăn cản ngoài miệng còn nói này đừng đánh đừng đánh.

Chuyển động của họ nhất quán một cách đáng ngạc nhiên, và rõ ràng là họ thực sự thích xem trò vui.

Chử đạo không muốn nhìn hai người này, lặng lẽ bấm chuông gọi. Một y tá nhỏ bước vào, nhìn đống đồ dưới đất, im lặng gọi bảo vệ.

Động tác của ông khéo léo một cách lạ thường và vẻ mặt cũng bình tĩnh lạ thường.

Thoạt nhìn, ông trông giống như một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của Lộ Hành Chu, cô y tá trẻ chỉ im lặng gật đầu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Một lúc sau, nhân viên bảo vệ đi tới, tách hai người đang đánh nhau ra, người phụ nữ tức giận nhìn người đàn ông, sờ sờ tóc và khóe miệng, ngẩng đầu lên, quay người bước ra ngoài.

Tình trạng của người đàn ông cũng không khá hơn là mấy. Mặt anh ta bị trầy xước ngay lập tức.

Người đàn ông tê một tiếng, liếc nhìn Chử Đạo rồi bước ra ngoài.

Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, cơn tức giận bị ngăn cản của Chử Đạo cũng tiêu tan, nhưng ông không chịu để hai người đó đi, sắc mặt trở nên tốt hơn rất nhiều, gật đầu với ba người và nói: "Cảm ơn. Nếu mọi người không đưa tôi đến bệnh viện, có lẽ tôi đã điên đến chết mất."

Lộ Vân Nhĩ vội vàng nói: "Không có gì, không có gì."

Lộ Hành Chu thì im lặng, ít nói, làm một đứa trẻ ngoan.

Nhìn Chử đạo âm thầm buồn bã, cậu vẫn không đành lòng nhỏ giọng nhắc nhở: "Sao chú không kiểm tra xem người đã tông xe của chú là ai? Máy ghi âm lái xe nằm trong chiếc tủ nhỏ dưới tầng hầm nhà chú. Ở đó cũng là bằng chứng cho thấy hai người có âm mưu".

Chử đạo ngạc nhiên, ừ, thế này thì sao? Không được, ông nhấc máy gọi cho quản gia của nhà mình, ông không thể để hai người đó quay lại tiêu hủy chứng cứ.

Ông nhìn Lộ Hành Chuvới ánh mắt đầy cảm kích, còn Lộ Hành Chu làm sao biết được, Chử Đạo không quan tâm trên thế giới này xảy ra rất nhiều chuyện kỳ diệu, cậu nguyện ý giúp ông nói cho ông biết cũng không tồi.

Một lúc sau, trợ lý và phó giám đốc của ông tới, mọi người đều có mặt ở đây, Chử Đạo cũng để lại thông tin liên lạc và nói sẽ cảm ơn sau khi xử lý xong.

Sau khi bước ra khỏi phòng của Chử Đạo, Lộ Vân Nhĩ lắc đầu nói: "Thật thảm a..."

Người hắn đang nói không phải là Chử Đạo, mà là con nuôi của Chử Đạo. Chắc khuôn mặt đó đã bị hủy hoại rồi...

Mấy người bước tới thang máy, một tràng cười ngạo mạn vang lên khiến họ chú ý.

Lộ Vân Nhĩ vào Đặng Mai nhìn nhau mắt cả hai đều giống cùng Lộ Hành Chu một cái bộ dáng.

Âm thanh tiếp theo nhỏ hơn một chút, bọn họ nghe không rõ, nhưng không sao cả, có Lộ Hành Chu ở đây, bọn họ có thể nghe truyền hình trực tiếp.

【 ha ha ha ha ha, buồn cười chết đi được, dưa vừa mới hết lại có thêm rồi, Vương Thành yếu đuối mà không có con! Không thể sinh con chính là hắn! Lưu Bạch Chỉ cầm giấy xét nghiệm xem bày đủ thứ âm dương quái khí. 】

【Ồ, hóa ra Vương thiếu gia của chúng ta mắc bệnh suy nhược. 'Anh nói anh còn có ích lợi gì? Đứa con đều sinh không được. Tôi chỉ nghĩ rằng khuôn mặt của anh có thể cho tôi một đứa con dễ thương, hiện tại một đứa con anh đều không thể sinh, ooo, anh tuyệt hậu rồi'. 】

Lộ Hành Chu bắt chước lời Lưu Bạch Chỉ một cách sống động đến nỗi Lộ Vân Nhĩ cùng Đặng Mai đều cười thầm

Phải nói những lời này thực sự đã đâm vào tim Vương Thành nhưng khi nghĩ đến hành vi ghê tởm của hắn, cả hai đều cảm thấy người đàn ông này đáng bị như vậy.

Thang máy mở ra, một người đàn ông mặc áo lụa đen ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đó một lúc với ánh mắt kinh ngạc bước ra, Lộ Hành Chu cùng những người khác vội vã đi vào. Hai người gặp thoáng qua nhìn nhau liếc mắt một cái.

Cửa thang máy đóng cửa, Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, người vừa rồi quả thực rất đẹp trai, lông mày thanh tú, khí chất lạnh lùng bụi bặm, trực tiếp chạm đến thẩm mỹ của Lộ Hành Chu.

Cậu lắc đầu, nếu là về thẩm mỹ thì sao? cậu lại không quen biết người ta, cũng không thể bắt chuyện được. Hơn nữa, cậu chưa đủ tuổi, chưa đủ tuổi yêu đương.

Lộ Hành Chu gác chuyện này lại, tạm biệt Đặng Mai ở cửa bệnh viện, cậu phải về nhà, Đặng Mai tiếc nuối vẫy tay với hai người rồi lên xe. Hắn thật sự nghĩ rằng còn muốn đi theo Lộ Hành Chu tiếp tục ăn dưa, nhưng phải quay lại đọc kịch bản.

Nhưng không sao, vài ngày nữa họ sẽ gặp nhau. Nghĩ đến những vị khách trong chương trình của mình, anh thầm cầu nguyện cho họ trong lòng. Anh đã bắt đầu tin tưởng Lộ Hành Chu có thể cho bọn họ tiễn họ đi ~

Rốt cuộc bọn họ đều trông lớn đến mức sẽ bị Lộ chồn ăn dưa ăn thịt rồi đuổi đi.

Chu Hành Lộ đang đi trong bệnh viện, ngồi trong phòng làm việc của trưởng khoa, nghĩ đến chàng trai trẻ vừa gặp trong thang máy, trong mắt chàng trai hiện lên một nụ cười trong sáng, trừ bỏ kinh diễm chỉ có tò mò, điều đó khiến y rất thích cậu và y cảm thấy rằng bọn họ còn sẽ gặp lại nhau dài dài...

Chạm vào sợi dây đỏ trên cổ tay, Chu Hành Lộ ngẩng đầu trò chuyện với viện trưởng về ông nội.

Bên này, Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ đã về tới trong nhà, Lộ Vân Nhĩ lên lầu tìm Lộ Khiếu và những người khác, Lộ Hành Chu vội chạy ra phía sau gặp Hổ Béo.

Hổ Béo vừa ăn xong, đang nằm ngáy dưới đất, Lộ Hành Chu vừa đến gần sân sau, Hổ Béo ngửi thấy mùi hương liền quay người lại, đi khập khiễng vì móng vuốt bị thương.

Lộ Hành Chu đi vào lồng sắt xoa xoa Hổ Béo rồi nói: "Người hại nhóc đã bị bắt rồi."

Béo hổ ngao ô một tiếng kêu lên: "Giết, giết, giết, tôi cắn chết hắn."

Lộ Hành Chu tát nó một cái, nói: "Tôi giết nhóc trước đấy, thành thật một chút đi"

Hổ mập cúi đầu bất bình, cọ sát vào người Lộ Hành Chu, suýt nữa đánh ngã cậu, bất đắc dĩ nhìn Lộ Hành Chu, than thở ngao ô nói: "Hổ có thể ở nhà ngài được không? Hổ không muốn về."

Lộ Hành Chu khoanh chân ngồi xuống, Hổ Béo dụi cái đầu to vào lòng Lộ Hành Chu thở dài nói: "Tôi không biết, nhóc lớn như vậy rồi còn hoang dại, không biết thủ tục có thể hoàn thành hay không"

Trung quốc yêu cầu không được nuôi động vật hoang dã. Hổ Béo bây giờ có thể sống ở Lộ Gia vì bị thương, Lộ gia động vật trung tâm thiết bị đầy đủ hết, hơn nữa béo hổ chính mình thái độ, mới ở chỗ này đợi.

Sau này mọi chuyện khá hơn, không biết có sống được ở đó không, trừ khi Lộ Hành Chu mở sở thú.

Hổ Béo lật người, ưỡn bụng, háo hức nhìn Lộ Hành Chu.

Lúc này, Tiểu Bò Sữa nhảy tới đã quen thuộc với hổ béo nhảy lên vai Lộ Hành Chu nhìn hổ béo kêu meo meo: "Ngươi là loài nguy hiểm đối với con người, cho nên Chu Chu mới không thể nuôi ngươi nha meo."

Hổ Béo không vui, nó gầm gừ trong cổ họng nói: "Ai nói ta nguy hiểm, Ta cũng có thể kêu meo meo, ta chỉ là một con mèo lớn đáng yêu mà thôi!"

Lộ Hành Chu chông nhịn được nữa, đẩy đầu Hổ Béo nói: "Nói thật đi, nếu không được thì tôi mở sở thú nuôi nhóc, tôi có tiền!"

Tống Khanh đi tới, bà vẫn có chút sợ hãi con hổ to lớn nhưng nhìn con trai đang ngồi đó ôm con hổ to béo ngoan ngoãn nằm trong lòng, bà liền có chút không kiên nhẫn nói: "Mẹ mở cho con."

Lộ Hành Chu quay đầu nhìn Tống Khanh lộ ra tươi cười, cậu nhìn ra cảm xúc của Tống Khanh nói: "Mẹ đến đây không sao đâu, Mập Mạp sẽ không hung dữ với mẹ đâu."

Hổ Béo lập tức mở to mắt, làm bộ mặt ngoan ngoãn, cố gắng thể hiện mình là một Hổ ngoan ngoãn.

Tống Khanh ai một tiếng, bước tới, cẩn thận chạm vào béo hổ, sự đụng chạm xác thịt đã chinh phục được Tống Khanh, bà lấy điện thoại di động ra chụp ảnh với hổ béo còn có Lộ Hành Chu rồi đứng dậy hài lòng, "Chu Chu, con có muốn mở sở thú không?"

Lộ Hành Chu dùng tay véo tai béo hổ cũng không xác định nói: "Cũng không phải, dù sao bây giờ con muốn nuôi Mập Mạp, Mập Mạp cũng muốn ở bên con."

Tống Khanh xua tay nói: "Không sao, chúng ta có một căn nhà ở ngoại ô, khu vực sau núi là của gia đình chúng ta. Nếu không ổn thì để Mập Mạp ở sau núi."

Lộ Hành Chu cười gật đầu nói: "Đến lúc đó xem sau ạ~"

Sau khi xoa đầu Hổ Béo lần nữa, Lộ Hành Chu đứng dậy, vỗ tro trên người rồi đi ăn.

Lộ Khiếu và Lộ Kỳ Dịch cũng đi xuống lầu ba người vừa trò chuyện vừa tóm tắt lý do Đặng Mai có thể nghe được lòng Lộ Hành Chu.

Nếu không ngoài ý muốn, thì phải căn cứ vào huyết thống và quan hệ, cũng giống như Tần Yên Miểu và Tần Yên Chức. Họ không có quan hệ huyết thống với Chu Chu, nhưng họ có thể nghe thấy vì trong lòng Chu Chu, họ là họ hàng.

Lâm Thanh Tuyền cũng vậy, y cũng có thể nghe được, trong lòng Chu Chu họ gần gũi nên có thể nghe được.

Về phần Đặng Mai, họ có mối quan hệ hợp tác, họ có mối quan hệ tương đối mật thiết trong lòng Chu Chu, nên đồng thời, Đặng Mai cũng có thể được nghe thấy.

Hơn nữa bọn họ phát hiện, tiếng lòng Chu Chu là có hạn chế, chính là không thể biểu đạt, cũng không thể biểu đạt trước mặt Chu Chu.

Vì vậy, sau khi ba người trò chuyện xong, họ đều nghĩ rằng trong tương lai, ngoài họ ra, sẽ có những người khác có thể nghe thấy tiếng lòng Chu Chu, nếu muốn bảo vệ Chu Chu, thì họ phải thay đổi vận mệnh của gia đình và không trở thành cái kết Chu Chu nhìn thấy.

Hiện tại áp lực đè nặng lên Lộ Vân Nhĩ, rốt cuộc Cố Sâm cũng là một vấn đề ở đây, tuy Cố gia không bằng bọn họ, nhưng dù có thể giải quyết cũng không dễ dàng. Không hạ được Cố gia, phải đẩy Cố Sâm xuống được.

Có thể làm ra bởi vì cùng Lộ Vân Nhĩ có quan hệ có thể mang người của Lộ Vân Nhĩ ra nước ngoài chỉ bằng cách thân cận với mình chắc chắn không phải là người tốt? Chỉ vì lý do này mà có thể đảm bảo đem người kéo xuống, sợ kẻ trộm nhưng cũng sợ kẻ trộm lại.

Ở tầng dưới đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, cả nhà quây quần bên nhau. Ông ngoại Tống tạm thời trở về vì việc Tống Thời, bây giờ chỉ còn người Lộ gia ở.

Cơm nước xong, đám người Lộ Khiếu cũng không vội giải tán mà nhìn Lộ Hành Chu nói: "Thời gian đã ấn định cho ngày mốt, ngày mốt sẽ tổ chức tiệc tại nhà để chính thức công bố thân phận của Chu Chu, anh ba của con và những người khác sẽ quay lại vào một ngày nào đó, hãy tìm hiểu nhau nhé"

Lộ Vân Nhĩ gật đầu, em trai thứ ba của hắn Lộ Hữu Sâm, hiện đang trong quân đội, việc trở về không dễ dàng gì. Người em trai thứ thư Lộ Du Tư cùng thằng năm là song bào thai nhưng hai người tính cách đều trái ngược hoàn toàn.

Thằng tư là học y, là một thiên tài, tuổi còn trẻ đã có thể thực hiện phẫu thuật, thường xuyên đi theo thầy đi khắp thế giới để tham gia các cuộc họp trình diễn.

Về phần thằng năm, có kỹ năng vận động tốt, điểm cao và tốc độ tay khỏe. Thừa dịp nghỉ hè trại huấn luyện thể thao điện tử.

Khi cậu còn là học sinh năm nhất trung học, hai anh trai của cậu đã là học sinh cuối cấp trung học. Bây giờ cậu đã là học sinh năm hai trung học, hai anh trai của cậu đã vào đại học.

Nói thật, Lộ Hành Chu rất mong được gặp lại các anh trai khác.

Tống Khanh nói: "Cha bên kia cũng đồng ý?"

Lộ Khiếu sửng sốt nhìn Tống Khanh nói: "Em chưa nói sao?"

Tống Khanh mắt trợn trắng nói: "Không phải anh nói muốn đích thân làm cho cha một bất ngờ sao?"

Lộ Khiếu sững sờ tại chỗ, im lặng một lát rồi nói: "Nếu, ý anh là nếu..."

Tống Khanh hất cằm ra hiệu cho ông nói tiếp.

Lộ Khiếu tiếp tục nói; "Nếu anh không nói cho ông già biết, lúc đó ông già về mới phát hiện, ôi, bữa tiệc sắp bắt đầu mà ông ấy mới biết chuyện này, em có nghĩ ông ấy sẽ tức giận không??"

Lộ Hành Chu yên lặng nhìn cha cậu, nói thế nào nhỉ, dựa vào sự hiểu biết của cậu về ông nội, cha cậu nhất định sẽ bị đánh đòn.

Nhưng... cậu cũng có chút nhớ ông nội, ông nội vốn là một người cứng rắn, mềm lòng. Bây giờ biết mình không phải con ngoài giá thú, nhất định sẽ âm thầm khóc.

Cậu yên lặng vươn tay nói: "Con nói với ông nội thì sao?"

Lộ Khiếu yên lặng gật đầu, tuy đã làm cha nhưng ông vẫn sợ cha mình...

Không có giải pháp cho loại điều này.

【Tuy nhiên... Khi ông nội về, ông phải được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Mình nhớ rằng ông nội đã đến đó trong cơn giận dữ nên bây giờ ông phải kiểm tra kỹ lưỡng và chăm sóc tốt thân thể mình đã. 】

Lộ Khiếu nắm tay Tống Khanh, Tống Khanh vỗ nhẹ cánh tay an ủi nói nhỏ: "Đợi ông ấy đến, để thằng tư dẫn ông ấy đi bệnh viện kiểm tra."

Lộ Vân Nhĩ thấy bầu không khí trên bàn có chút khó chịu, vội vàng đổi chủ đề nói: "Sau bữa tiệc, con sẽ bắt đầu tiết mục phát sóng trực tiếp. Hôm nay Chu Chu gặp đạo diễn, đầu tư vào tiết mục tạp kỹ đó. "

Lộ Kỳ Dịch ngồi thẳng thân mình nói: "Phim tạp kỹ gì thế? Chu Chu, em có đủ tiền không? Nếu không đủ, gia đình giúp em đầu tư"

- --------------------

Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play