Ngoan ngoãn đem ngọc bội mang lên cổ, Lộ Hành Chu con mắt cười cười cong nhìn người nhà của cậu, nụ cười trong trẻo của cậu thiếu niên mười sáu tuổi, Tống Khanh hốc mắt lại đỏ lên, bà cùng ông ngoại Tống mỗi người ngồi hai bên của Lộ Hành Chu, bắt đầu quan tâm Lộ Hành Chu.
Lộ Hành Chu có chút không biết phải làm sao, đời trước cậu là một cô nhi đến khi chết đều không có người nhà, lần đầu cảm nhận được hơi ấm của người nhà thật nên cậu thực sự không biết nên phản ứng thế nào.
Nhìn thấy người chú kiên quyết trong truyền thuyết đang nhìn mình với nụ cười ngốc nghếch, Lộ Hành Chu yên lặng cảm ơn mặt của mình.
Cậu diện mạo đời này cùng đời trước giống nhau như đúc, đến nỗi vì sao sẽ giống bà ngoại, điều này chỉ có thể giải thích bằng việc thế giới này đang tự bổ sung.
Lộ Vân Nhĩ bị phớt lờ, hắn khóe miệng hơi giật giật, tròng mắt vừa chuyển, hắn mở TV ra.
Trên TV đang chiếu vở kịch của Lộ Vân Nhĩ. Nhìn chính mình trên TV, Lộ Vân Nhĩ như đang đứng trên đất diễn vậy. Nói sao được, tuy hắn là một diễn viên, nhưng hắn chưa bao giờ xem chính mình diễn kịch cùng điện ảnh ở nhà.
Vài người đang nói chuyện ánh mắt nhìn về phía Lộ Vân Nhĩ, Lộ Vân Nhĩ cười hai tiếng nói: "Nhìn TV mà xem."
Hắn chớp mắt nhìn Tống Khanh, Tống Khánh lập tức nhớ tới quả dưa đang ăn dở. Vừa mới nãy, Lộ Vân Nhĩ còn đưa cho bà ảnh chụp của Lâm Thanh Tuyền, hiện tại Lộ Vân Nhĩ vừa mở TV, bà sẽ biết Lộ Vân Nhĩ muốn làm gì.
Trong con mắt bối rối của ông ngoại Tống và anh cả Tống, Lộ Vân Nhĩ tìm được một bộ phim vườn trường, bộ phim học đường này chính là bộ phim mà đã tạo ra chút danh tiếng cho Lâm Thanh Tuyền, kể về tuổi học trò của những cô gái và chàng trai trẻ. Mặc dù Lâm Thanh Tuyền có trong đó tuy đầu tóc có chút không được đúng lắm, nhưng nó không làm mất vẻ ngoài điển trai của y.
Nhan sắc của Lâm Thanh Tuyền là loại xinh đẹp lộng lẫy, nhưng vì những chuyện trải qua nên rất cảnh giác với người khác, tạo cho người ta ấn tượng là lạnh lùng lãnh đạm, khí chất thanh lãnh.
Khí chất này cân bằng một cách hoàn hảo với vẻ đẹp lộng lẫy của y, mang đến cho người ta cảm giác độc đáo không thể thay thế bằng bữa cơm.
Nhìn thấy mặt của Lâm Thanh Tuyền, Tống Khanh ai một tiếng nói: "Đứa nhỏ này nhìn đẹp thật đấy."
Tống Thời cùng ông ngoại Tống nhìn về phía màn ảnh, Lộ Vân Nhĩ như là lơ đãng nói câu: "Đáng tiếc, cậu ta thiên phú không tồi, nhưng chính là không hiếu thuận."
Ông ngoại Tống nhíu nhíu mày nói: "Không hiếu thuận?"
【Cái gì? Không phải do chính lão cha nuôi ngược đãi anh ta còn thiếu đạo đức mà bắt cóc anh ta sao, Toàn bộ số tiền mà Lâm Thanh Tuyền kiếm được kể từ khi ra mắt đều được đưa cho lão cha nuôi đó. 】
Ông ngoại Tống nhìn mắt Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu đang có vẻ mặt chuyên tâm nhìn TV, miệng không cử động.
Tống Thời cũng nhớ tới nghi vấn của chính mình. Không phải, bọn họ vừa nghe được chính là tiếng lòng Lộ Hành Chu.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Bởi vì có người nhà ở đây, Lộ Hành Chu chỉ có thể ở trong lòng chửi thầm, hắn hừ lạnh một tiếng nghĩ đến: 【 Nói đến đây, Lâm Thanh Tuyền sắp tự tử rồi, không được, mình phải nhanh chóng đi tìm anh ta, mình nhớ không lầm thì mẹ của anh ta em vợ của chú Thời đấy nhỉ...】
Tống Thời giật mình, em vợ? Nhưng con của cô em vợ chẳng phải đã chết sao?
Tống Khanh cũng kinh ngạc. Không thể tin được, cái người tàn nhẫn kia lại là em gái của chị dâu nha, cho nên cái người ở bên ngoài làm tùm lum kia chính là anh Lâm?
Lộ Vân Nhĩ cũng trợn tròn mắt, ông Lâm người này, thân cao 1, 8m mấy, một thân cơ bắp, diện mạo rất... giống một tên cướp như vậy hiện đang làm việc ở bên ngoài....
Nhưng sự thật hai vợ chồng bọn họ mấy năm nay vẫn luôn không có đứa con. Tuyên bố bên ngoài là bởi vì đứa con của bọn họ vẫn chưa được tìm trở về, tạm thời họ sẽ không muốn có thêm đứa con nào khác cho đến khi đứa trẻ chưa được xác nhận.
Nói là gã có thể thông cảm với vợ chịu nhiều nỗi buồn mất con là rất khổ sở, không muốn vợ phải buồn.
Hơn nữa, gã hình như là một trong số ít người tốt trong giới thượng lưu, mợ lúc trước còn làm trò với cậu cả khen gã đủ thứ...
Lộ Hành Chu đã đem Lâm Thanh Tuyền coi là nhân vật chính trong vở kịch đầu tiên của mình, càng xem Lâm Thanh Tuyền càng đau lòng, nội tâm phát ra những tiếng chửi đối với lão cha nuôi, ông ngoại Tống cùng Tống Khanh hai người nghe được những lời này ánh mắt đều thay đổi.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, bọn họ chỉ cảm thấy lão cha nuôi kia xác thật đáng bị mắng.
【 Uuuuuu, Thanh Tuyền của mình thật là đáng thương, tuổi còn nhỏ khi ở nhà của bọn họ phải giặt quần áo nấu cơm, không nói thẳng ra là làm một tên ô sin sai vặt tùm lum, ngày mùa đông chỉ có thể ngủ ở ban công, đồ ăn của chó còn ngon hơn của anh ta. Nếu không phải một người phụ nữ tìm tới cửa, bọn họ có thể còn làm quá mức hơn. 】
【 Tội nghiệp, một đứa trẻ cho là được mẹ yêu thương, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, đã hoàn toàn hình thành tính cách hiểu chuyện, chỉ cần lão cha nói mấy câu, Lâm Thanh Tuyền liền bắt đầu tự mình kiểm điểm, còn bị mắng đến mức khó nghe cũng không ăn nổi bữa cơm, còn cảm thấy do mình làm sai, chuẩn bị tự sát để tạ tội. 】
【 Cái tên Lâm Ứng cũng rất đáng chết. Nếu không phải gã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt tìm tình nhân, cũng sẽ không dẫn tới tình nhân tâm tư lớn làm loại chuyện này, xứng đáng bị vợ của gã cho uống thuốc vô sinh! Đáng đời, thụ gia gia có nói, chuyện Lâm Ứng bị tấn công hình như do vợ của gã sắp đặt...】
【Nghĩ như vậy, cha mình có vẻ khá tốt tính? Ít nhất cha còn biết bảo vệ trinh tiết? Chỉ là bị người thèm muốn, trong lòng cũng chỉ có mẹ mình mà thôi. 】
Tống Khanh nghe được những lời này liền đỏ mặt, nhưng lại có chút tức giận khi cho rằng chính bởi vì Lộ Khiếu mới làm Tiểu Lục của bà chịu nhiều ủy khuất mới bị đối xử như vậy.
Lúc đầu, bà thật sự tưởng là Lộ Khiếu làm đã làm chuyện có lỗi với bà, chứ đừng nói là say, nếu thật sự uống say đều sẽ không đứng dậy nổi.
Bên cạnh, ông ngoại Tống cùng Tống Thời đều bị lượng tin tức lớn này làm cho sợ ngây người, đặc biệt là Tống Thời, hắn hít một tiếng, không phải, em vợ của hắn hung dữ như vậy sao?
Ông ngoại Tống cũng đang tiêu hóa. Sau khi tiêu hóa hết những điều này rồi liền kém chút nữa là vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Không hổ là cô em gái của con dâu mà ông xem trong, làm chuyện này rất hay.
Ăn quả dưa này quả thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ, bất quá, nhưng khi ông ngoại Tống nhìn thanh niên trên TV thì thở dài: Tội quá!!
Lộ Hành Chu nhìn mắt Tống Thời chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ cậu há mồm nói: "Chú cả..."
Tống Thời còn đang suy nghĩ việc này nên làm cái gì bây giờ, nên như thế nào cùng vợ nói chuyện này như nào đi, nghe được Lộ Hành Chu kêu hắn, hắn lập tức ai một tiếng.
【Này này này, đây không phải là cơ hội để tạo ra nhân vật thiên tài huyền học sao?? Làm ta ngẫm lại nên như thế nào~】
Tống Khanh không khỏi cười cười, ôn nhu nhìn Lộ Hành Chu, con trai của bà thật sự rất ngoan rất đáng yêu.
Bên cạnh,, Lộ Vân Nhĩ ăn dưa ăn một quyển thỏa mãn, nhìn Lâm Thanh Tuyền trên TV cũng bắt đầu thay đổi, họ hàng nha, này liền dễ làm, Lâm Thanh Tuyền bây giờ đã dễ dàng xử lý rồi. Hợp đồng đại lý dường như đã hết hạn. Vừa lúc, hắn có thể nghĩ cách làm Tư Đan đi liên lạc với mình.
Về việc Lộ Hành Chu viết kịch bản mời Lâm Thanh Tuyền làm nhân vật chính, ây là chuyện nhỏ sao?
Lộ Hành Chu sắp xếp lại lời nói À, thực ra... cháu có thể xem tướng bằng khuôn mặt nha."
Ông ngoại Tống thiếu chút cười ra tiếng rồi đứa cháu ngoại nhỏ thật đáng yêu chết mất, xem dáng vẻ lắp bắp của cậu, xem đôi mắt đều thể hiện chột dạ đôi luôn rồi kìa.
Nhưng vẫn không thể vạch trần tâm tư của cháu ngoại nhỏ này đi, ông lập tức làm bộ kinh ngạc bộ dáng nói: "Thật sao? Tiểu Lục thật là lợi hại, cháu được từ ai vậy?"
Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, thanh âm cậu có chút trống rỗng nói: "Là ở trên núi có một đạo quán nên cháu được đạo sĩ đó vậy vài thứ."
Cậu chưa bao giờ nói dối, nên cậu chỉ biết một số thứ mang tính nghệ thuật... Khi mới đến chùa, cậu chỉ làm công việc tình nguyện và hưởng tiền khi làm xong việc mà thôi, nhưng cậu xác thật là đã đi!
- --------------------
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤