Sau khi bị tiết lộ tiếng lòng, xã khủng được các đại lão đoàn sủng

Chương 2


4 tuần


Theo ánh sáng lập lòe của chiếc đèn, Tề Niệm nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ, đó là một khuôn mặt ôn nhu lại xinh đẹp, chẳng qua, lúc này lại bỗng nhiên cứng đờ, giống như bị bôi thạch cao, không thể làm ra biểu tình khác.

Chử phu nhân vô cùng chú trọng sự riêng tư của bọn nhỏ, cho nên, từ trước nay đều chưa đi vào phòng của bọn họ, nếu không phải vừa rồi quá sốt ruột, bà cũng sẽ không bất chấp tất cả mà xông vào.

Vì vậy bà cũng không biết, cậu con trai út của mình đã đem phòng biến thành sàn nhảy.

Nếu đổi thành người khác, Chử phu nhân có lẽ sẽ không cho sắc mặt tốt, nhưng đối diện lúc này là Tề Niệm, bà vẫn có thể nở nụ cười: “Niệm Niệm, bản nhạc này của con, dì chưa từng nghe bao giờ, rất…… thú vị.”

Đáng tiếc lực sát thương của loại âm nhạc này quá lớn, Tề Niệm chỉ thấy miệng của Chử phu nhân khẽ động, bất quá cậu cũng thấy rõ nụ cười gượng gạo trên gương mặt của bà, tâm tình có chút phức tạp.

Không thể không cảm khái, Chử phu nhân rất bao dung đối với Tề Niệm.

Cái đèn này mở còn không bằng không mở, người giúp việc lấy hết can đảm ấn công tắc, thấy Tề Niệm không có nổi giận, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Căn phòng tối tăm quả thật không thích hợp để nói chuyện, Tề Niệm yên lặng đi theo Chử phu nhân ra khỏi phòng.

Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, Tề Niệm cảm thấy có chút khó chịu nheo mắt lại, không thể kiềm chế được chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Cậu giơ tay lau nước mắt, vừa buông tay xuống, thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Chử phu nhân.

Chử phu nhân đau lòng không thôi: “Như thế nào lại khóc rồi? Niệm Niệm, những lời dì nói lúc trước chỉ là nói khi giận thôi, con đừng buồn.”

Tề Niệm có chút xấu hổ, Chử phu nhân đối với cậu rốt cuộc vẫn là một người xa lạ, cậu ngập ngừng nửa ngày, nghẹn đến mặt đỏ bừng, chỉ thốt ra được một câu: “Không có…… Khóc.”

Chử phu nhân cho rằng cậu đang ngượng ngùng, trong lòng lại cảm thấy cậu con trai út này thật đáng yêu.

Thật sự rất đáng yêu, bà rất ít khi nhìn thấy Tề Niệm chỉ mặc áo phông trắng đơn giản như vậy, trên mặt cũng không bôi những đồ vật lung tung rối loạn kia, mái tóc xoăn ngoan ngoãn rũ xuống, không tự chủ được khiến bà nhớ đến Tề Niệm khi còn nhỏ.

Trước kia bà cảm thấy Tề Niệm càng ngày càng không giống bạn thân của mình, hiện giờ cậu không bôi những đồ vật lung tung rối loạn đó, Chử phu nhân liền phát hiện, thì ra vẫn là rất giống, Tề Niệm lớn lên rất giống mẹ của cậu ấy.

Chỉ là đôi mắt như nai con kia thì không giống lắm, mẹ Tề Niệm sẽ không bao giờ lộ ra ánh mắt như vậy.

Ánh mắt này, lại giống như ánh mắt Tề Niệm lúc còn nhỏ.

Chử phu nhân ngẫm nghĩ, nghĩ đến người bạn của mình, không tránh được có chút thương tâm, bà mượn động tác cúi đầu, rồi lén lau đi nước mắt.

Ngẩng đầu lên lần nữa, bà lại trở về là một Chử phu nhân ôn nhu dịu dàng, bộ dáng Tề Niệm bây giờ, Chử phu nhân càng nhìn càng thấy thích, phảng phất Tề Niệm lại biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn như khi còn bé.

Chử phu nhân nhất thời không nhịn được, buột miệng nói: “Niệm Niệm vẫn là đẹp trai như vậy.”

Bà nói xong, mới nhận ra mỗi lần mình bảo Tề Niệm không cần ăn mặc giống như trước, thì đối phương đều sẽ nổi giận, bởi vì Tề Niệm bây giờ trông có vẻ bình thường, trong lúc nhất thời khiến bà quên mất, nên đã buộc miệng nói ra.

Sau khi nói xong, Chử phu nhân mới ý thức được mình nói sai rồi, sắc mặt thoáng cứng đờ một chút, vội vàng nói: “Đương nhiên, dì không quản con tự do ăn mặc, trước kia con mặc như vậy cũng rất đẹp, con vui là được.”

Tề Niệm không biết suy nghĩ trong lòng của Chử phu nhân, đầu tiên là nghe thấy đối phương khen chính mình, cậu hơi thẹn thùng, còn chưa kịp định thần lại, lại nghe được Chử phu nhân vội vàng nói nhiều lời như vậy, Tề Niệm có chút khẩn trương nhìn Chử phu nhân, không biết nên nói gì tiếp theo.

Còn việc bắt chước Tề Niệm trước kia, cậu căn bản không làm được, xã khủng giống như một căn bệnh khiến cậu không thể mở miệng, cậu không có dũng khí để nói chuyện.

Chử phu nhân thấy Tề Niệm không có vẻ gì là tức giận, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau đó lại lo lắng nhìn đối phương: “Niệm Niệm?”

Từ nãy đến giờ, bà giống như chưa nghe thấy Tề Niệm nói chuyện.

Tinh thần Tề Niệm lập tức khẩn trương, ngây ngốc “Dạ” một tiếng.

Chử phu nhân thấy cậu ngốc ngốc, trông rất đáng yêu, không khỏi bật cười: “Làm sao vậy? Còn chưa ngủ tỉnh sao?”

Tề Niệm lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có ạ.”

Chử phu nhân gật đầu, do dự một chút, thử thăm dò nắm lấy tay Tề Niệm, thấy đối phương không có giãy giụa, mới ôn nhu nói: “Niệm Niệm, dì biết con không phải đứa trẻ hư, tên họ Lý kia cũng không phải thứ tốt lành gì, con dùng ghế đập cậu ta cũng không phải con sai.”

Tề Niệm: “……”

Sự nuông chiều vô điều kiện này khiến Tề Niệm bỗng nhiên cảm thấy nguyên chủ trở nên vô pháp vô thiên như vậy, giống như cũng không quá bất ngờ.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên cậu cảm thấy tóc bị sờ soạng một phen, Tề Niệm giống như một con vật nhỏ, thật cẩn thận nhìn Chử phu nhân, chỉ thấy bà đang mỉm cười nhìn cậu.

Tề Niệm: “?”

Cậu như thế nào cảm giác có người vừa sờ soạng đầu của cậu nhỉ? A, cảm giác sai rồi sao?

Vừa nãy Chử phu nhân nhìn thấy mái tóc xoăn nhỏ đáng yêu của Tề Niệm, không nhịn được tay ngứa ngáy, liền duỗi tay sờ soạng một phen, nhớ đến Tề Niệm không thích người khác sờ vào đầu mình, lại vội vàng rụt tay lại.

Bất quá cảm giác lông xù xù mềm mại kia thật sự khiến người ta yêu thích, hơn nữa ánh mắt như động vật nhỏ vừa rồi của Tề Niệm, Chử phu nhân lại càng cảm thấy đáng yêu hơn.

Trước kia Tề Niệm khi còn nhỏ cũng ngoan như vậy, sau này…… Nếu có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.

Chử phu nhân tiếp tục nói: “Tóm lại không phải con sai, những lời nói lúc trước của dì, con đừng để trong lòng, con vĩnh viễn đều là cục cưng của dì.”

Câu nói Chử phu nhân làm khuôn mặt Tề Niệm đỏ bừng, đồng thời trong lòng cũng không kiềm chế được mà nóng lên, cậu từ nhỏ đã không có cha mẹ, lớn lên ở cô nhi viện, điều mà cậu hâm mộ nhất chính là những đứa trẻ khác vô tư làm nũng với cha mẹ của mình.

Cậu giống như một chú chuột nhỏ, rình coi hạnh phúc của người khác, những cũng biết rằng hạnh phúc này là thứ cậu không bao giờ có được.

Cậu sinh ra đã không có cha mẹ, hiện giờ tuy rằng chỉ là gửi nuôi ở Chử gia, nhưng Chử phu nhân thật sự đem cậu coi như con trai ruột của mình mà đối đãi.

Tề Niệm đôi mắt hơi cay cay, cậu chớp chớp mắt, Chử phu nhân quả thực là người mẹ trong tưởng tượng của cậu, nhưng lúc này đây, mộng tưởng của cậu đột nhiên thành sự thật, Tề Niệm không thể kiềm chế được rung động trong lòng, muốn vươn ra một chiếc xúc tu nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào mọi thứ mà trước đây cậu không thể với tới.

Câu nhìn Chử phu nhân, tim đập nhanh hơn, mím môi nghẹn thật lâu, mới thử thăm dò dùng thanh âm rất nhỏ nói: “Dì ơi……”

Chử phu nhân vui vẻ lên tiếng, theo bà thấy, đây là cậu con trai út đang hòa giải với mình: “Đói bụng rồi sao? Bảo mẫu đã nấu cơm xong rồi, chú con cũng sắp về rồi, lập tức có thể ăn cơm thôi.”

Tâm trạng của Tề Niệm vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng trở lại, điều này có nghĩa là cậu phải gặp thêm một người xa lạ nữa.

Chỉ là cảm giác được yêu thương này thật sự rất tốt, Tề Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

——

Khi Chử Chấn về đến nhà, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một cậu nhóc tóc xoăn ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha nhà mình, tay cầm một cốc nước uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ nhìn ngoan vô cùng.

Chử Chấn trong lòng nghĩ, nhà mình từ khi nào lại có một cậu nhóc ngoan như vậy? Cũng không biết đây là con nhà ai, trông tuổi cũng không sai biệt lắm với đứa con trai út nhà mình.

Nghĩ đến đứa con trai út nhà mình, Chử Chấn liền cảm thấy đau đầu, giá mà đứa trẻ ấy có thể ngoan ngoãn như cậu nhóc này thì tốt rồi, ông nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Chử Chấn vừa nghĩ vừa đem áo khoác giao cho bảo mẫu, nhìn thấy Chử phu nhân, ông lớn tiếng hỏi: “Tiểu Mẫn à? Đây là con cái nhà ai vậy?”

Tề Niệm nghe thấy động tĩnh, cậu thử thăm dò nâng đôi mắt lên nhìn về phía Chử Chấn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play