[Zhihu] HẰNG NGA VÀ THỎ NGỌC CỦA CHÀNG ẤY

Chương 3


1 tháng


Thời diềm hoàng hôn, hắn sẽ đem ta đến đỉnh Bất Chu Sơn, để ngắm cảnh mặt trời lặn đẹp nhất tam giới.

Tiên nữ của Cửu Trùng Thiên ai cũng cực kỳ hâm mộ ta, khen ta có phúc lớn.

Ta khịt mũi coi thường.

Trưởng Dã là thần tiên tốt tốt tốt nhất, ta lại là con thỏ lương thiện nhất nhất nhất, với tư cách là chủ nhân Quảng Hàn cung, hắn đương nhiên phải chăm sóc ta nhiều hơn.



Chỉ là nói như vậy, ta cũng hình thành thói quan, đến xế chiều là ngồi ở Quảng Hàn cung chờ Trưởng Dã trở về.

Ngày ngày như thế.

Nhưng không ngờ rằng có ngày ta không đợi được Trưởng Dã trở về.

Hoàng hôn đi xuống đỉnh Bất Chu Sơn, bức màn sao bao phủ lên bầu trời đêm.

Đến nửa đêm, Trưởng Dã vẫn không trở về Quảng Hàn cung.

Ban đêm Cửu Trùng Thiên thường có gió lạnh, một mình ta ngồi ở cửa ra vào, nhìn bầu trời đêm cô tịch trong trẻo, mũi có chút chua xót.

"A Ngọc."

Không biết đợi bao lâu, ta đã buồn ngủ, Trưởng Dã cuối cùng cũng đã về.

Hắn cởi áo ngoài choàng lên người ta, vẻ mặt áy náy: "Hôm nay Nguyệt lão phủ mở yến tiệc, ta không từ chối được, rồi mới trở về chậm, em chờ ta đến bây giờ sao?

Ta nhỏ giọng dạ, khịt khịt mũi,"Hôm nay không có hoàng hôn."

"Vậy ta dẫn em đi em sao băng, có được không?" Ngữ khí hắn ôn nhu, thấp giọng dỗ ta, "Lần này là ta làm việc không chu đáo, ta cam đoan, không có lần sau."

11.

Trưởng Dã nói, phàm nhân thích cầu nguyện với sao băng.

"A Ngọc có điều ước gì không?" Hắn hỏi ta.

Điều ước của ta?

Ta hi vọng ngày ngày ăn ngon uống sướng, hi vọng các bạn bè vĩnh viễn vui vẻ, hi vọng Trưởng Dã bình an, mọi chuyện suôn sẻ...

Ta đang định mở miệng nói, Trưởng Dã lại giơ ngón trỏ lên suỵt: "Điều ước nói ra sẽ mất linh."

À.

Là như thế sao.

Ta vai kề vai ngồi cạnh hắn, nhìn từng ngôi sao băng xẹt qua, từng lần một âm thầm đọc điều ước trong lòng.

"A Ngọc, hôm đó tại Ma Giới, ma thỏ đưa ra điều kiện, em có rừng động lòng không?"



Ma thỏ cũng không nói được mấy câu, nói đến điều kiện, cũng chính là mang ta đào hôn.

Ta quay đầu nhìn Trưởng Dã, hắn nhìn phương xa, thần sắc nhàn nhạt, không có nhìn ta.

Bóng đêm màu sắc trong mắt hắn giao hòa, càng thêm mấy phần cô tịch.

Ta thành thật trả lời: "Không có."

"Không có sao?" Hô hấp của hắn đột nhiên dồn dập, thử thăm dò nói, "Vậy em... còn nghĩ đến từ hôn không?"



Từ hôn.........

Ta có chút ngạc nhiên.

Ngày trước nguyện vọng lớn nhất của ta chính là từ hôn với Trưởng Dã, nhưng hôm nay ta ước bao nhiêu điều, duy chỉ không có chuyện từ hôn này.

Trong những ngày sớm chiều ở bên nhau cùng Trưởng Dã, tâm nguyện quan trọng nhất đời ta đã bị ta bỏ lại phía sau.

Ta không nghĩ đến việc từ hôn.

Kết luận này khiến tâm trí ta hoảng loạn.

Trưởng Dã mấp máy môi, trầm mặc nhìn ta.

Hốc mắt hắn có chút phiếm hồng, ánh mắt sáng lên, tựa hồ là say.

Hương rượu hoa quế quanh quẩn ở chóp mũi của ta, ta nhìn thẳng hắn nửa giây lát, vội vàng dời ánh mắt.

Rượu hoa quế của Nguyệt lão quả nhiên lợi hại, ta chỉ là dính lây một chút hương rượu, cũng say.

Nếu không phải thì làm sao không chỉ nhịp tim mà trong đầu ta đều là Trưởng Dã.

"Ta buồn ngủ rồi, trở về đi."

Ta vội vàng đứng dậy, đi về phía trước như chạy trốn.

Trưởng Dã chậm chạp không động, nửa ngày trôi qua, ta lại nghe thấy một tiếng thở dài.

"A Ngọc à A Ngọc, chờ em lớn lên, thật không dễ dàng chút nào."

Thịch.

Thịch.

Nhịp tim của ta, lại tăng tốc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play