Điền trang của Mai Cẩm nằm ở trong Ngô trang bên ngoài cổng phía tây của huyện Mã Bình, ra khỏi huyện thành đi bảy tám dặm là đến, bên cạnh có một con sông nhỏ. Ban đầu nó là một nơi ở nông thôn do một người đàn ông địa phương làm quan bên ngoài chuẩn bị cho mình về quê dưỡng già sau này, không ngờ thôn trang tu sửa xong nhưng lại không có phúc để ở, mấy năm trước đã phạm tội gia sản bị tịch thu, thôn trang này đã bị sung công. Sau mấy năm để không, vào năm ngoái nó đã chuyển sang tên mang danh nghĩa Mai Cẩm và hiện giờ nó trở thành nơi ở của cô.
Bởi vì mục đích ban đầu của việc xây dựng thôn trang này là để nghỉ hưu dưỡng lão, cho nên nó không bừa bộn như trang trại của người dân quê bình thường, diện tích tuy không quá lớn nhưng cũng có diện tích hàng chục mẫu và được trang bị đầy đủ các cơ sở vật chất cần thiết. Bước vào cổng là một con đường lát đá cuội với hàng trúc hai bên, quanh co đi thẳng vào nhà chính. Ngôi nhà chính là ngôi nhà có tường trắng và gạch đen, vườn rau bên trái, vườn hoa bên phải, sau nhà đào một cái ao lớn, dẫn nước vào thì có thể trồng rễ sen trong ao để mùa hè thưởng hoa và mùa thu đông thu hoạch ngó sen. Mở cửa sau là dòng sông nhỏ, bên bờ có rặng liễu rủ, hai bên bờ con sông nhỏ có năm ba nhà nông, ban ngày cũng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gà gáy và tiếng chó sủa từ các nông trại gần đó.
Nơi này đã bị bỏ trống vài năm và đã xuống cấp. Sau đó chuyển sang danh nghĩa Mai Cẩm nhưng cô lại chưa từng sống ở đó. Lý Đại người mà Lý Đông Đình đã giao cho cô rất có năng lực, đã cải tạo nó từ trong ra ngoài. Bây giờ cô đã chuyển đến, Mai Cẩm rất yêu thích nơi này, ngày hôm nay rảnh rỗi không có việc gì làm, cô nghĩ đến việc thiết kế một cái giàn gì đó ở khoảng không gian thoáng đãng phía sau nhà và sẽ trồng nho, vào mùa hè khi mà giàn nho đã bò phủ khắp giàn nho, cô sẽ đặt một cái ghế nằm ở bên dưới, pha một ấm trà Hồ, cuộc đời còn có gì tiếc nuối?
Cô nói ý tưởng này cho A Phượng. Cô gái nhỏ này còn hăng hái muốn làm hơn cả cô, hào hứng đi gặp Lý Đại xin cây trúc. Lý Đại thấy nữ chủ nhân hứng thú như thế liền đồng ý, ngay sau đó đã mang một đống cây trúc tới. Mai Cẩm không cần anh ta giúp, cô cùng với A Phượng và A Bảo cùng nhau dựng giàn nho. Khi đang bận rộn, bên ngoài cửa lớn có người gõ cửa, A Bảo đi ra mở cửa sau đó quay lại nói có người tới xin khám bệnh.
Nghe nói là tới khám bệnh, Mai Cẩm đi rửa tay và đi ra tiền đường, nhìn thấy người tới khám bệnh là một phụ nữ trung niên. Mai Cẩm biết người phụ nữ này, bà ta là người Tiêu gia sống tại phía Bắc huyện thành, trong nhà mở phường đậu phụ, bản thân là quả phụ, không có con trai nên được thừa kế một đứa con trai trong tông tộc. Con dâu bà ta là Lưu thị, hơn hai mươi tuổi, mi mảnh mắt sáng, gặp người khác là đỏ mặt, được người khác gọi là Tây Thi Đậu Phụ.
Trước khi Mai Cẩm đi Tứ Xuyên thì cô ấy có thai, Tiêu quả phụ đã đưa Lưu thị tới khám một lần và uống đơn thuốc an thai do Mai Cẩm kê. Bây giờ chắc là cái thai đã được năm sáu tháng. Chỉ là con trai riêng của Tiêu quả phụ ham mê đánh bạc, tháng trước bởi vì nợ cờ bạc và làm người khác bị thương do tranh chấp cờ bạc, sợ phạm tội mà đã chạy trốn, bây giờ không biết đã trốn đi đâu, trong nhà chỉ còn lại có Tiêu quả phụ và con dâu Lưu thị.
Tiêu quả phụ thuê một chiếc xe la tới đây, thấy Mai Cẩm đi ra thì vồn vã chào hỏi, nói con dâu mình đột nhiên đau bụng, cầu xin Mai Cẩm về nhà mình khám cho con dâu mình. Lúc nói chuyện nét mặt bà ta lộ rõ sự lo lắng bồn chồn, lại than thở số mệnh mình không tốt, vốn dĩ nghĩ sẽ nhờ cậy vào đứa con riêng này mà an phận dưỡng già, không ngờ hắn lại là tên khốn kiếp, làm hại cả nhà không dám mở cửa hàng đậu phụ, cứ nghe có tiếng gõ cửa lại hoảng sợ, chỉ sợ đám cờ bạc kia đến nhà đòi tiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play