Rời khỏi khách điểm, Mai Cẩm lập tức đi tới địa điểm phụ cận bến tàu mà người nhà họ Uông từng nói. Người nhà họ quả nhiên còn ở đó. Lưu thị thấy Mai Cẩm tới, thở dài nói:
– Vào thời điểm này thuyền rất hiếm, trượng phu tỷ đã tìm suốt cả ngày hôm qua cũng không tìm được chiếc thuyền trống nào. Nếu hôm nay không tìm được thì cũng không dám ở lâu thêm nơi này nữa. Không có biện pháp nào khác cũng đành đi đường bộ thôi. Muội đi theo chúng ta cũng sẽ mệt đấy.
Mai Cẩm nói không sao cả, mọi chuyện đều sẽ nghe theo vợ chồng họ sắp đặt. Họ đáp ứng giúp là cô đã vô cùng cảm kích, cô cảm ơn họ hết lần này tới lần khác.
Đêm đó trượng phu của Lưu thị về nhà, quả nhiên vẫn không tìm được thuyền, họ bàn bạc thống nhất ngày mai tiếp tục đi đường bộ, đi tới Nhung Châu thì tính tiếp, nơi đó có sông nước, bến tàu nhiều, sẽ tìm thuyền dễ hơn. Trải qua một đêm nhọc nhằn, sáng sớm ngày hôm sau, cho ngựa ăn no và chuẩn bị xe xong rồi, khi Mai Cẩm đang giúp Lưu thị thu dọn đồ đạc, bên ngoài viện có tiếng nói chuyện, dường như có người đang hỏi thăm người nào đó. Mai Cẩm nghe giọng nói liền biết là ai tới, cô nhìn ra ngoài, quả nhiên trông thấy Bùi Trường Thanh đang ở đó.
Khi cô quay đầu lại, Bùi Trường Thanh cũng nhìn thấy cô ở bên trong, mắt sáng lên xông vào trong, một chân bước vào bậu cửa, lấy ra thư mà cô gửi cho mình, nói to:
– Cẩm Nương, nàng như này là có ý gì? Để lại cho ta thứ này rồi bỏ đi phải không? Nếu không phải ta biết các nàng chắc chắn ở bến tàu nên tới đây tìm, vậy thì nàng đã tự rời đi rồi có đúng không?
Hắn gào xong, đứng ở đó thở hổn hển từng hơi, đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là vẫn luôn chạy đi tìm cô, cũng không biết tìm bao lâu cuối cùng mới tìm được tới chỗ này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT