Sau khi lên đường, Mai Cẩm sốt ruột tới mức ước gì có thể đi cả ngày lẫn đêm. Đi cùng có bộ đầu và hai nha dịch, tuy nói không đến mức kéo dài công việc nhưng lại không hề sốt ruột như cô, bị Mai Cẩm thúc giục vội vã lên đường thì có chút không vui, thỉnh thoảng lại phàn nàn vài câu. Mai Cẩm làm như không nghe thấy, cứ thế mấy ngày sau, cuối cùng cũng tới bộ lạc Ô thị ở trại Bộc Tử.
Trại người Bộc Tử đông đảo lấy bộ lạc Ô thị làm trung tâm, còn lại đều phân bố tứ phía. Nằm giữa bộ lạc Ô thị có một bãi đất trống trải được dùng làm chợ vào ngày đầu tiên và ngày rằm hàng tháng, người Bộc Tử và người miền núi sống phụ cận cùng với thổ dân khác sẽ đến đây họp chợ. Bởi vì tự cấp tự túc cho nên giao dịch vẫn duy trì phương thức lấy vật đổi vật cổ xưa. Ngoài ra còn có một tòa thần từ ở trung tâm chợ, nơi lưu giữ đồ đằng thờ phụng của người Bộc Tử. Dù là cày cấy vào mùa xuân hay thu hoạch vào mùa thu, hay chữa bệnh và cầu phúc, người Bộc Tử sẽ đến đây để cúng dường các vị thần bảo vệ họ. Bộ lạc Bộc Tử vẫn giữ phong tục săn đầu người cổ xưa, bất cứ khi nào bộ lạc gặp một sự kiện lớn, họ sẽ dâng đầu người cho các vị thần để cầu nguyện cho sức mạnh tâm linh từ các vị thần minh mà mình thờ phụng. Tuy nhiên bắt đầu từ hai tháng trước, bởi vì bệnh dịch hoành hành trong trại mà phiên họp chợ bị gián đoạn.
Không ai biết được bệnh dịch này từ đâu tới. Họ chỉ nhớ lúc đầu, những con lợn nuôi trong chuồng lần lượt bị bệnh, chảy nước mắt, không chịu ăn, hai ngày sau thì không đứng thẳng được, sau gáy nổi đỏ và lần lượt chết đi.
Đối với trại dân thì lợn không phải là tài sản nhỏ, dù chết cũng không nỡ vứt bỏ mà mổ ăn, số thịt còn lại thì ướp muối bảo quản.
Đây là bắt đầu của cơn ác mộng. Lần lượt ở trong trại số lợn bị bệnh chết càng nhiều hơn, bắt đầu cũng lần lượt có người bị bệnh, bị sốt, đau đầu, cả người đau nhức, kế đó thì là đi tả, cả người run rẩy, sức khỏe càng ngày càng yếu và rồi hôn mê bất tỉnh.
Trước đây, khi người trong trại bị bệnh, họ chỉ cần gặp vu y lấy thuốc hoặc nhanh hoặc chậm thì cũng sẽ dần dần khỏe lên. Nhưng lần này giống như bị nguyền rủa, thuốc của vu y cũng không có tác dụng gì.
Lợn ở trong trại gần như chết toàn bộ. Trại dân không dám ăn thịt lợn chết mà ném ra sau núi. Nhưng điều này vẫn không ngăn được dịch bệnh lây lan, càng ngày càng có nhiều người bệnh chết, cho đến nay đã có một hoặc hai trăm người đã ngã bệnh, bảy hoặc tám người già yếu đã chết, ngay cả hai con trai của tù trưởng Ô thị cũng không may mắn thoát khỏi, lần lượt bị sốt và đổ bệnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play