“Em không đi ngủ thật à.” Hứa Ngạn Văn từ trên đỉnh đầu khẽ cười một tiếng, rất vui mừng vì cô “nhào đến ôm anh”, đặc biệt là khi cô gọi anh trai, điều này càng khiến anh vui vẻ cả về thể xác lẫn tinh thần. Cúi đầu nhìn vào trong lồng ngực, người cô tựa hồi còn chưa tỉnh hẳn, không khỏi nhếch lên khóe miệng nói: "Nếu anh không đỡ, em định ngã xuống đất luôn sao?"
Nghe được tiếng Hứa Ngạn Văn, lúc đầu còn có chút mơ hồ, Tiết Giai Duyệt đột nhiên mở mắt ra, lập tức liền đụng phải một đôi mắt đen nhánh, đúng là đôi mắt xinh đẹp của Hứa Ngạn Văn, khuôn mặt trong veo vẫn còn mang theo ý cười, anh đùa giỡn nói: "Em xem em kìa, nói ngủ nhưng chuyện gì cũng làm được. Nếu không phải anh đến xem em có đá chăn không, có phải em đã lăn xuống chân giường rồi không?"
Tiết Giai Duyệt nhìn miệng anh cử động, nhưng không thể thốt ra lời nào, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, còn tưởng rằng người đứng bên giường là anh trai mình, cho nên cô mới gọi anh, không nhịn được liền nhào vào vòng tay anh, nhưng hóa ra không phải như vậy, người đứng bên giường cô thực tế là Hứa Ngạn Văn.
Thất vọng, buồn bã không nói nên lời, Tiết Giai Duyệt lùi lại, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Hứa Ngạn Văn.
Hứa Ngạn Văn phát giác cô muốn giãy ra, nhưng anh vẫn không buông tay, ôm lấy cô, giọng nói vẫn ôn nhu, "Cẩn thận một chút, đừng nháo, đã tỉnh chưa? Trong mơ em thấy gì vậy, suýt chút nữa lăn xuống giường rồi?"
Cô đã mơ gì trong giấc mơ của mình? Cô mơ thấy anh trai mình, người anh trai thân yêu nhất của cô, nhưng cô không cách nào nói với Hứa Ngạn Văn chuyện đó.
"Anh, buông em ra." Tiết Giai Duyệt lại giãy dụa, muốn thoát khỏi lồng ngực Hứa Ngạn Văn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT