Bí mật tình yêu phố Angel - phần 2

Quyển 1: Chương 2: Phía trước là cuộc sống muôn màu! - Embrace Sparkle Life!


1 tháng


[Tâm niệm]

Cho dù có một ngày cả thế giới này mất đi sắc màu

Nhưng tôi quyết không mất đi niềm tin và sự kiên định

Tôi sẽ tự mình viết lại tất cả.

Một buổi sáng mùa thu cảnh sắc tươi sáng.

Bầu trời vốn dĩ ẩn nấp trong những đám mây trắng bồng bềnh trôi,giờ đây chợt ló ra khuôn mặt xanh ngắt ,cao l*иg lộng,dường như đang thấp thỏm mong chờ điều gì đó.

Trên sân vận động của Liên minh Tinh Hoa,bầu trờh như một tấm màn xanh thẳm, trong như nước hồ thu,che phủ toàn bộ không gian. Bầu trời sáng trong chiếu xuống đám người lố nhố đang chen lấn nhau trên sân vận động,ánh lên sắc màu kì lạ. Đám học sinh mặc đồng phục màu cam,đỏ,xanh lục và lam xếp bốn hàng dọc thành hình vuông,ngùn ngụt khí thế ngước đầu nhìn lên lễ đài trên sân vận động. Mặt ai nấy đều nghiêm túc và háo hức mong chờ.

Men theo lễ đài rộng hơn mười mét,những cành hoa hồng tươi thắm thi nhau đua nở được bài trí gọn ghẽ, dường như bao bọc xung quanh thành một vành hoa đủ sắc màu.

Ba ngọn cờ xếp đan xen cao thấp trên bục,cùng tung bay phần phật dưới lá cờ quốc kì và ngọn cờ lam- biểu tượng của Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa.

Trên tấm thảm hoa văn màu tím, một bộ micrô có giá đỡ được đặt ngay ngắn phía trước.

Ở giữa lễ đài,cô giáo đứng tuổi mặc váy chữ A màu đỏ nhung,đi giày cao gót trắng ngà,đứmg trang trọng trước micrô,tuyên bố dõng dạc: ” Buổi lễ khai giảng chào đón học sinh mới của Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa xin được bắt đầu!”

Vừa nói dứt câu,tiếng quân nhạc hùng tráng vang lên. Đội quân nhạc đồng loạt mặc lễ phục màu trắng, diễu hành qua lễ đài sân vận động,khiến không khí của buổi lễ thêm khí thế,rộn ràng hẳn lên.

Đúng lúc này,đằng sau cái bồn hoa cách lễ đài ko xa,một đôi mắt to tròn sáng quắc như đèn pha ôtô đang thập thò.

“Haizz… Biết làm thế nào bây giờ? Buổi lễ khai giảng bắt đầu rồi!… Sớm biết thế này tối qua mình ko nên thao thức quá,mải ôn luyện Bí kíp chân truyền học sinh ưu tú của chị Tô Hựu Tuệ đến tận khuya…”

“Mắt tròn to” dè dặt nhìn mọi thứ trên sân khắp một lượt,rồi buồn bã lẩm bẩm một mình, ” Không biết lúc tập trung,cô giáo có điểm danh không… Có khi bây giờ ra vẫn còn kịp! Nhưng …nhưng đoàn học sinh mới của trường Đức Nhã cách chỗ mình cả một khoảng sân rộng thế kia. Làm sao ra đấy được đây?”

” Đi đại ra đó thôi!” “Mắt to tròn” vừa mới dứt lời,thì một tiếng hờ hững vang lên.

“Đi đại ra đó? Không được,không được!” Nghe thấy vậy “mắt to tròn” đang chìm trong suy tư,bỗng lắc đầu nguầy nguậy,” Tôi đã tính đi tính lại rồi,cách duy nhất để cô giáo ko phát hiện ra và trở về đội hình một cách an toàn nhất là xuất phát từ bồn hoa này,men theo tường bao của sân vận động chạy về phía bên trái, cạnh đội trống nghi thức,rồi tiếp tục đi theo đuôi của đoàn học sinh thẳng tiến. Phải đi như vậy may ra… Nhưng làm thế này thì hơi liều lĩnh và nguy hiểm,chẳng may bị phát hiện…”

Chương 2

PHÍA TRƯỚC LÀ CUỘC SỐNG MUÔN MÀU

Embrace Sparkle Life

[Tâm niệm]

Cho dù có một ngày cả thế giới này mất đi sắc màu

Nhưng tôi quyết không mất đi niềm tin và sự kiên định

Tôi sẽ tự mình viết lại tất cả.

Một buổi sáng mùa thu cảnh sắc tươi sáng.

Bầu trời vốn dĩ ẩn nấp trong những đám mây trắng bồng bềnh trôi,giờ đây chợt ló ra khuôn mặt xanh ngắt ,cao l*иg lộng,dường như đang thấp thỏm mong chờ điều gì đó.

Trên sân vận động của Liên minh Tinh Hoa,bầu trờh như một tấm màn xanh thẳm, trong như nước hồ thu,che phủ toàn bộ không gian. Bầu trời sáng trong chiếu xuống đám người lố nhố đang chen lấn nhau trên sân vận động,ánh lên sắc màu kì lạ. Đám học sinh mặc đồng phục màu cam,đỏ,xanh lục và lam xếp bốn hàng dọc thành hình vuông,ngùn ngụt khí thế ngước đầu nhìn lên lễ đài trên sân vận động. Mặt ai nấy đều nghiêm túc và háo hức mong chờ.

Men theo lễ đài rộng hơn mười mét,những cành hoa hồng tươi thắm thi nhau đua nở được bài trí gọn ghẽ, dường như bao bọc xung quanh thành một vành hoa đủ sắc màu.

Ba ngọn cờ xếp đan

xen cao thấp trên bục,cùng tung bay phần phật dưới lá cờ quốc kì và ngọn cờ lam- biểu tượng của Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa.

Trên tấm thảm hoa văn màu tím, một bộ micrô có giá đỡ được đặt ngay ngắn phía trước.

Ở giữa lễ đài,cô giáo đứng tuổi mặc váy chữ A màu đỏ nhung,đi giày cao gót trắng ngà,đứmg trang trọng trước micrô,tuyên bố dõng dạc: ” Buổi lễ khai giảng chào đón học sinh mới của Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa xin được bắt đầu!”

Vừa nói dứt câu,tiếng quân nhạc hùng tráng vang lên. Đội quân nhạc đồng loạt mặc lễ phục màu trắng, diễu hành qua lễ đài sân vận động,khiến không khí của buổi lễ thêm khí thế,rộn ràng hẳn lên.

Đúng lúc này,đằng sau cái bồn hoa cách lễ đài ko xa,một đôi mắt to tròn sáng quắc như đèn pha ôtô đang thập thò.

“Haizz… Biết làm thế nào bây giờ? Buổi lễ khai giảng bắt đầu rồi!… Sớm biết thế này tối qua mình ko nên thao thức quá,mải ôn luyện Bí kíp chân truyền học sinh ưu tú của chị Tô Hựu Tuệ đến tận khuya…”

“Mắt tròn to” dè dặt nhìn mọi thứ trên sân khắp một lượt,rồi buồn bã lẩm bẩm một mình, ” Không biết lúc tập trung,cô giáo có điểm danh không… Có khi bây giờ ra vẫn còn kịp! Nhưng …nhưng đoàn học sinh mới của trường Đức Nhã cách chỗ mình cả một khoảng sân rộng thế kia. Làm sao ra đấy được đây?”

” Đi đại ra đó thôi!” “Mắt to tròn” vừa mới dứt lời,thì một tiếng hờ hững vang lên.

“Đi đại ra đó? Không được,không được!” Nghe thấy vậy “mắt to tròn” đang chìm trong suy tư,bỗng lắc đầu nguầy nguậy,” Tôi đã tính đi tính lại rồi,cách duy nhất để cô giáo ko phát hiện ra và trở về đội hình một cách an toàn nhất là xuất phát từ bồn hoa này,men theo tường bao của sân vận động chạy về phía bên trái, cạnh đội trống nghi thức,rồi tiếp tục đi theo đuôi của đoàn học sinh thẳng tiến. Phải đi như vậy may ra… Nhưng làm thế này thì hơi liều lĩnh và nguy hiểm,chẳng may bị phát hiện…”

“Bị phát hiện thì có sao? Vẫn là tiếng nói thản nhiên như ko.

” Sao lại ko sao là thế nào? Cậu ko biết ấn tượng đầu tiên rất quan trọng à?” “mắt to tròn” vừa tiếp tục dõi theo hướng đi của đoàn học sinh mặc đồng phục màu lục, vừa lo lắng làu bàu,” Hôm nay là khai giảng năm học mới . Nếu đến muộn, bị thầy cô phát hiện mình sẽ bị coi là cẩu thả, quên trước quên sau, ko chú tâm vào việc,lúc nào cũng tâm hồn treo ngược cành cây… Ba năm học tiếp đó, chúng ta sẽ chẳng thể nào giũ bỏ được hình ảnh xấu trong mắt thầy cô. Có khi cuộc đời sẽ vì thế mà rơi vào ngõ cụt mất.’

“Toàn lo mấy chuyện vớ vẩn…. rõ vô vị!”Tiếng nói thờ ơ kia tiếp tục cất lên.

“Vô vị ? Nói nghe hay nhỉ, cậu ho muốn được thầy cô và bạn bè yêu mến hả?” “mắt to tròn” dường như nghe thấy chuyện lạ bốn phương, hai mắt mở thao láo như vầng trăng tròn vành vạnh , đột ngột quay đầu lại nhìn. Đột nhiên “mắt to tròn ” như đông cứng giữa ko trung, cả người mất thăng băng, ngã sõng xoài ra đất.

“Oái Cậu…..cậu là ai?”

“…” Bên cạnh “mắt tròn to” ko biết từ lúc nào có thêm một đôi mắt trong suốt như miếng thủy tinh. Thẩm Tuyết Trì khinh khỉnh liếc nhìn Lạc Tiểu Liên với ánh mắt vô cảm khi thấy cô nàng ngã bổ chửng trên đất,rồi lại hướng về phía sân vận động . Một lúc sau Thẩm Tuyết Trì lẩm bẩm một mình,” theo lý thuyết về điểm mù trong tầm nhìn cưa con người thì những lập luận ban nãy của cậu hoàn toàn đúng. Chỉ cần cậu cởϊ áσ xanh lục khoác ngoài ra, mặc áo trắng bên trong, chạy nhanh hết cỡ,chắc chắn sẽ ko bị phát hiện đâu.”

” Cởϊ áσ khoác ngoài ra á? Ờ đúng thế đồng phục màu xanh của trường Đức Nhã sẽ rất nổi bật khi chạy trên đường . Cậu có con mắt quan sát và óc phân tích khá lắm đó.” Đôi mắt Tiểu Liên sáng long lanh, hí hửng nhìn Thẩm Tuyết Trì ,” Uả ? Đồng phục của cậu là… cậu cũng là học sinh mới của trường Đức Nhã hả? Thế thì chúng ta cùng lách vào hàng đi.”

“Không.” Mặt Thẩm Tuyết Trì thản nhiên như không khẽ lắc đầu, ” để đảm bảo ko có gì sơ xuất, mỗi lần chỉ một người thôi. Nhiều người sẻ gây chú ý. Cởi đồng phục ra đi tôi cầm giúp cậu.”

” Thế thì…ừ! Cảm ơn cậu nhé!He he he…” Lạc Tiếu Liên nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu cảm động, cởϊ áσ khoác đồng phục ra đưa cho Thẩm Tuyết Trì. Sau đó cô nàng như con mèo mướp ở tư thế rình mồi, người hơi nhướn về phía trước chuẩn bị xuất kích, mắt chăm chú theo dõi đoàn người,” Đúng rồi tôi tên là Lạc Tiểu Liên, học sinh lớp 10A1 trường Đức Nhã! Sau này nếu gặp khó khăn gì cậu cứ tìm tôi nhé, tôi sẽ báo đáp cậu.’

“Tôi đi trước đây”

“Ừ!”

Vυ"t!

Lạc Tiểu Liên vừa dứt lời, khóe măt Thẩm Tuyết Trì đột nhiên lóe sáng.

Lạc Tiểu Liên nhảy phóc qua bồn hoa nhanh như xẹt điện. Đang định dùng tốc độ gió cuốn đẻ men theo sân vận động lao về phía trước

, bỗng “uỳnh” một cái, cô nàng va ngay vào ” bức tường xanh lục”.

” Ối! đau qúa!” Lạc Tiểu Liên như con thạch sùng bám dính vào ” bức tường xanh lục”,xuýt xoa kêu đau.

Đúng lúc này , sau lưng vang lên tiếng lẩm nhẩm thất vọng của Thẩm Tuyết Trì: ” Thử nghiệm thất bại…. Xem ra phải đổi cách suy luận khác rồi.”“Thử nghiệm?” Lạc Tiểu Liên ko dám tin vào tai mình, tức đến nỗi mắt vằn tia máu đỏ, ” Ban nãy cậu còn nói ‘đẻ đảm bảo ko có gì sơ suất’ cơ mà…”

” Ừ , thì cậu là người đóng thế chứ còn gì nữa, có thế mà ko hiểu à?”

“…”

****

Cập nhập thêm – vgame.mobi

Thấy Lạc Tiểu Liên giận dữ như núi lửa chực phun trào, Thẩm Tuyết Trì làm như ko có chuyện gì xảy ra, đứng bật dậy,đưa áo khoác đồng phục xanh lục trong tay cho Tiểu Liên.

“Áo khoác của cậu này!”

” Hừ!” Lạc Tiểu Liên phồng mang trợn má đón lấy áo khoác đồng phục từ tay Thẩm Tuyết Trì. Cô đang định mặc vào thì…

“Hai em là…học sinh mới của trường Đức Nhã đúng ko? Sao lại đứng ở đây thế này?”

“Bức tường xanh lục” bị lãng quên nãy giờ bỗng phát ra một giọng nam cao nghe êm như sáo diều. Lạc Tiểu Liên chợt tỉnh như sáo,khẽ hít một hơi,rồi từ từ quay đầu về phía “bức tường xanh lục”.

“Bức tường xanh lục” cao như cây cột điện… Chắc cũng phải cỡ một mét tám… “Bức tường xanh lục” mặc đồng phục y chamg Tiểu Liên,phù hiệu đeo cũng giống,lẽ nào cũng là hs trường Đức Nhã?… Còn khuôn mặt của “bức tường xanh lục”… Hôm nay Lạc Tiểu Liên đúng là tích phúc từ kiếp trước nên mới được diện kiến một khuôn mặt đẹp như vị thiên sứ từ trên trời rớt xuống.

Đường nét của chiếc cằm mới đẹp mê hồn làm sao,đôi môi như trái anh đào chín, sống mũi cao cao thanh tú, đôi mắt dài thanh mảnh lộ ra vẻ lo lắng. Ngọn gió thoảng qua trước mặt cùng những thanh âm ấm áp, dịu dàng của chàng trai khẽ luồn vào mái tóc đen nhánh,khẽ văng vẳng bên tai…

Khuôn mặt xinh trai của “bức tường xanh lục” như một viên ngọc ko chút tì vết,đúng là tuyệt tác của tạo hóa…

“Em Hàn Thu Dạ!”

Ai dè phía sau một giọng nam ồm ồm vang lên,khiến Lạc Tiểu Liên đang đờ người ra như khúc gỗ bỗng giật bắn mình,vội vàng chuyển hứơng nhìn. Thầy giáo đeo kính gọng đen từ đội hình màu lam rảo bước về phía Tiểu Liên và chàng trai nọ.

“Hàn Thu Dạ ,lát nữa sẽ đến lượt trường Đức Nhã các em lên phát biểu đấy… Sao thế? Lẽ nào em cũng giống như Giang Sóc Lưu ở trường Tinh Hoa chúng tôi,ko thể lên phát biểu vì bận tham gia thi đấu gì đó?” nói tới đây,đôi mắt bé như hai hạt đỗ của ông thầy liếc nhìn Tiểu Liên và Thẩm Tuyết Trì vớ vẻ thiếu thiện cảm,”Ơ?Hai em là học sinh mới của trường Đức Nhã hả? Hừm,khai giảng còn đến muộn! Ko biết chủ nhiệm Kỉ Đức Trinh dạy dỗ học sinh kiểu gì? Thế mà còn bày đặt làm chủ trì buổi lễ khai giảng cho học sinh mới. Hai em tên gì, tôi phải xử lí nghiêm trường hợp hai em mới được.”

Thầy giáo nhíu mày nghiêm giọng nói. Thẩm Tuyết Trì đang đứng sau bồn hoa bỗng bước ra đường hoàng, mặt thản nhiên nhìn thầy giáo, cứ như mọi chuyện ko dính líu gì tới mình.

Thấy thầy giáo đanh mặt như cảnh sát hình sự, Lạc Tiểu Liên lấm lét cúi đầu, ko dám ngẩng mặt lên mà chỉ nhìn chăm chăm xuống chân mình.

“Lạc Tiểu Liên! Thẩm Tuyết Trì… Hoá ra em chính là nữ sinh thiên tài trường Đức Nhã tốn hao công sức mới mời gọi được, là HS được kì vọng nhất năm nay đó hả?”

Thầy giáo kính đen nhìn 2 nữ sinh khắp 1 lượt từ trên xuống dưới, đột nhiên như phát hiện ra điều gì đó, 2 mắt bỗng sáng quắc lên. Lạc Tiểu Liên bỗng lặng người đi, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt thầy giáo đang dò xét mình.

Nữ sinh thiên tài? Mình nổi tiếng đến vậy sao?

“Thưa thầy, em xin lỗi vì đã dến muộn ạ.” Lạc Tiểu Liên cố gắng ghìm sự hoang mang và niềm tự hào đang chực trào ra trong tim, khẽ cúi người khiêm tốn, cung kính với ông thầy kính đen.

“Ừm, thái độ thành khẩn đấy!” Thầy giáo kính đen nhìn Lạc Tiểu Liên ăn năn bèn gật gù, nhưng vẫn giữ giọng nghiêm khắc, “Dù em có là Hs mới được kì vọng nhiều, nhưng đến muộn thì vẫn phải chịu hình thức kỉ luật.”

“Thầy Mã!” Lúc Lạc Tiểu Liên vắt óc suy nghĩ ko biết nên giải thích ra sao thì Hàn Thu Dạ bất ngờ bước lên phía trước, đứng chắn trước mặt cô “Là em nhờ 2 em này giúp tập lời phát biểu đấy ạ. Bây giờ em sẽ dẫn các em ấy về hàng.”

“Giúp tập lời phát biểu? Hừ…” thầy Mã trợn mắt lên với Hàn Thu Dạ như muốn cảnh cáo “lần này ta tha cho đó” , sau đó hứ 1 tiếng, “Đã vậy thì em nhanh lên 1 chút, bài phát biểu cuối cùng rất quan trọng.”

“Vâng ạ, em biết rồi.”

Thấy thầy Mã quay đầu đi khuất, Hàn Thu Dạ khẽ nghiêng đầu, cất giọng thánh thót như gió nhẹ ngoài cửa biển những đêm hè, tiếng nói khoan thai vọng tới tai 2 nữ sinh, “Nào! Chúng ta đi thôi!”

“Ừm.”

“Ơ… à, vâng… vâng.”

Thấy Hàn Thu Dạ nhắc, Thẩm Tuyết Trì gật đầu vô cảm, còn Lạc Tiểu Liên vẫn chưa kịp hoàn hồn, mắt đờ đẫn nhìn bóng thầy Mã mất hút sau đội hình màu lam, rồi nhanh chân sải bước theo sau Hàn Thu Dạ và Thẩm Tuyết Trì.

“Mau trông kìa! Trông kìa! Anh Hàn Thu Dạ, HS lớp 11 trường Đức Nhã đấy. Anh ấy là hội trưởng hội HS trường Đức Nhã, từng giành được ngôi Vương trong lần công tháp trước.”

“Thảo nào mọi người đều gọi anh ấy là ‘Hoàng tử tường vi xanh’. Trông anh ấy còn lịch

lãm, sang trọng hơn cả hoàng tử ấy chứ. Ôi! Mình ngất lịm mất thôi!”

“Á! Nhìn kìa, tớ biết cô ấy đi cùng với anh Hàn Thu Dạ. Cô ấy là con át chủ bài của trường Đức Nhã năm nay đấy. Nữ sinh thiên tài chỉ số IQ 200. Cô ấy là 1 trong những ứng cử viên sáng giá cho ngôi Vương của lần công tháp tới…”

“Xí! Kể cả có giỏi tới đâu cũng chẳng bằng anh Giang Sóc Lưu bên trường Tinh Hoa, mấy người đó chỉ là cỏ rác thôi. Giang Sóc Lưu mới là thiên tài của các thiên tài.”

Xì xầm! Xì xầm!

Hs đứng trên sân vận động bàn tán xôn xao, ríu rít như lũ chim sẻ. Cứ ba bốn người chụm vào nhau, vừa chỉ trỏ vừa bàn luận nhỏ to.

Lạc Tiểu Liên đang say sưa đắm mình trong màn phát biểu dạo đầu sắp tới nên chẳng nghe thấy gì. Đầu óc cô giống như mô tơ được khởi động nhanh chóng quay ro ro.

Tuyệt chiêu thứ 9 trong Bí kíp chân truyền của HS ưu tú Tô Hựu Tuệ: HS xuất sắc ko thể lâm trận mới mài gươm, nước đến cổ mới nhảy. Làm bất cứ việc gì cũng phải chuẩn bị đâu ra đấy, hết lòng hết sức.

Hê hê hê, công nhận Bí kíp chân truyền của chị Tô Hựu Tuệ có ích thật. Vừa mới vào trường, mình đã là đại diện cho HS mới của trường Đức Nhã lên phát biểu. Quá đỉnh! Mục đích cuối cùng của mình khi học ở LMTH là: Đại diện cho trường Đức Nhã tham gia cuộc thi công tháp mỗi năm 1 lần, giành ngôi Vương trên tầng cao tít tắp.

Phải giành ngôi Vương thì mình mới có thể nhận giấy giới thiệu tới đại học Harvard. Tóm lại, kể cả Lạc Tiểu Liên này có phải bò lăn bò toài cũng phải lết lên được ngôi Vương bằng được. Hơ hơ hơ! Xem ra việc này đối với mình cũng chẳng khó khăn gì lắm.

Lạc Tiểu Liên vênh mặt ưỡn ngực đón gió, vừa sải bước nhanh về phía trước vừa tự tin nghĩ thầm trong đầu, 2 mắt toát ra những tia sáng lấp lánh. Nhưng khi thấy cái bóng cao cao của Hàn Thu Dạ, cô lại ko tài nào rời mắt khỏi.

Á! Mình sao vậy nhỉ? Lạc Tiểu Liên lắc đầu nguây nguẩy. Bây giờ là lúc phải tập trung cho bài diễn văn. Nghĩ đoạn, Lạc Tiểu Liên vội bước lên phía trước 2 bước, nhưng…

Oa! Đẹp quá! Cứ nhưng đang đứng trong một cái lều vải màu lam.” Lạc Tiểu Liên ngó ngang ngó dọc, đột nhiên kinh ngạc thốt lên, quên béng hết mọi thứ xung quanh.

“Thực ra tên của sân vận động là Lam Trướng!” Nghe thấy Tiểu Liên xuýt xoa, Hàn Thu Dạ quay đầu lại, khẽ mỉm cười dịu dàng nhìn Lạc Tiểu Liên và Thẩm Tuyết Trì, sau đó tiếp tục giới thiệu, “Vì địa hình ở đây cao nên mỗi lần đứng trong sân đều có cảm giác chạm tay tới tận bầu trời, bầu trời lại như một bức màn lớn che phủ khắp sân. Thế nên sau khi sáng lập ra Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa, người ta mới dung tên đó đặt cho sân vận động này.”

“Lam Trướng…” Nghe Hàn Thu Dạ giải thich tỉ mỉ, Thẩm Tuyết Trì chậm rãi giơ cái DV trong tay quay cảnh xung quanh, đưa ông kính về phía bầu trời trong vắt, xanh thẳm không gợn mây, sau đó chẳng hé răng nói nửa lời.

“Ha ha ha! Tên hay quá!” Lạc Tiểu Liên nắm chạt hai tay, mặt mũi tràn trề hi vọng, đôi mắt trong veo nhìn khung trời như tấm lụa lam trên đàu, hét lên phấn khích, “Chẳng trách mọi người đều nói Liên minh trung học thành phố Tinh Hoa là nơi tuyệt vời nhất. Đúng là danh bất hư truyền.”

“Trog Liên minh Tinh Hoa có tất cả mười khu thắng cảnh, đều lấy theo màu sắc để đặt tên. Sân vận động này là một trong số đó. Sau này hai em còn nhiều cơ hội thưởng thức cảnh đẹp lắm.”

“Mà anh Hàn Thu Dạ này, vừa rồi em nghe nói anh là hội trưởng hội học sinh trường Đức Nhã đúng không ạ? Em muốn hỏi làm thế nào để gia nhập hội học sinh? Hồi cấp một em là lớp trưởng, hồi cấp hai cũng là hội trưởng hội học sinh, lên trung học em mong sẽ được dốc sức mình vì trường.”

“Ha ha ha, em giỏi thật đấy!” Hàn Thu Dạ nhìn Lạc Tiểu Liên với ánh mắt đồng tình, “Em đã có bề dày kinh nghiệm vậy thì chỉ cần viết một cái đơn xin gia nhập rồi gửi cho hội học sinh là ổn thôi.”

“Oh yeah! Lucky!!!”

Thấy Hàn Thu Dạ nói vậy, Lạc Tiểu Liên vững tin nắm chặt tay, hét lên hào hứng. Nụ cười trên khuôn mặt cô rực rỡ như đóa tầm xuân hé nở.

“Em hiểu rồi, cảm ơn anh đã chỉ bảo cho em. Sau này em cố gắng hêt sức mình”

“Ồn quá đi! Lời mấy người nói thu hết vào máy quay của tôi rồi…”

Lạc Tiêu Liên đang cô gắng sắp xếp lại từ ngữ sao cho thành câu cú hoàn chỉnh để biểu lộ quyết tâm rực cháy của mình trước mặt Hàn Thu Dạ, ai ngờ tiếng nói lạnh như đá bên cạnh vang lên chẳng khác nào tạt cho cô một gáo nước lạnh, khiến ngọn lửa nhiệt huyết đang bốc lên bỗng tắt ngấm.

Nghe những lời nói vô cảm ấy, Hàn Thu Dạ hơi sững người, quay sang nhìn Thẩm Tuyết Trì vẫn đang giưo máy DV hướng lên trời. Anh chàng chỉ khẽ mỉm cười, rồi lại quay người bước tiếp về phía trước, không muốn nói thêm lời nào ảnh hưởng đến cảnh quay của Thẩm Tuyết Trì.

Không khí thân thiện mà Lạc Tiểu Liên cố gắng lắm mới tạo được bị phá vỡ, cô tức giận quay ngoắt đầu lại, hung hăng trợn mắt như con ếch ộp, tức sôi máu nhìn Thẩm Tuyết Trì đang chẳng thèm đếm xỉa gì đến mình, Lạc Tiể Liên lặng người đi, mắt như cái máy scan tự động nhìn khắp lượt cô gái lạnh lung như tảng đá.

Cao xấp xỉ mình, vóc dáng cân đối, da trắng mịn màng, mái tóc cắt ngắn xì tin, trên khuôn mặt trái xoan là đôi mắt lạnh lung đầy lí trí, sống mũi cao cao cương nghị, đôi môi chúm chím, còn cả chiếc DV đeo trước ngực… Không thể nào phủ nhận cô gái đứng trước mặt mình vừa xinh xắn lại rất sành điệu. Có điều, đôi mắt dưới hàng lông mi dài cong vυ"t như tỏa ra khối khí lạnh từ Siberia, đẩy người ta ra xa hàng nghìn dặm.“Sắc tựa cánh đào… lạnh tựa băng…”

Tuyệt chiêu thứ thư trong Bí kíp chân truyền của học sinh ưu tú Tô Hựu Tuệ: Hãy đoàn kết mọi sức mạnh có thể để ngọn lửa nhiệt huyết luôn luôn sôi sục, có thể làm tan chảy mọi tảng băng sắc lạnh.

“Cậu… cậu… cậu quay DV từ nãy tới giờ hả? Vậy lát nữa… lát nữa cho tôi xem được không?” Mặc dù trong lòng đang uất đến suýt hộc máu, nhưng nhớ lại “bí kíp chân truyền” của chị Tô Hựu Tuệ, Lạc Tiểu Liên giần giật khóe miệng, gắng gượng nở một nụ cười hồn hậu với Thẩm Tuyết Trì, rồi khẽ lịch thiệp ngỏ lời.

Phải giảng hòa với con nhỏ kênh kiệu này mới được, nếu không lát nữa mình và anh Hàn Thu Dạ nói chuyện với nhau, nhỏ lại cắt ngang cái rụp như lúc nãy thì… Lạc Tiểu Liên tự nhủ trong lòng.

“Không!”

Binh!

Thẩm Tuyết Trì liếc đôi mắt sáng đen nhánh, lạnh nhạt nhìn Lạc Tiểu Liên. Giọng nói dứt khoát như chiếc chùy sắt nện thẳng xuống đầu Tiểu Liên.

mắt cô dính vào cái micro giữa lễ đài.

Mặc dù không phải lần đầu Tiểu Liên đại diện cho học sinh lên phát biểu, nhưng trước cảnh tượng hoành tráng thế này thì lại là lần đầu… Có điều Tiểu Liên được rèn giũa trong lò lửa bát quái nhờ những bí kíp chân truyền của thần tượng Tô Hựu Tuệ nên lần này lên phát biểu nhất định sẽ tỏa sáng. Đúng vậy! Lạc Tiểu Liên! Cố lên!

Lạc Tiểu Liên gặp ánh mặt của Hàn Thu Dạ đang đứng trên lễ đài. Cô mỉm cười tự tin, khí thế ngùn ngụt rảo bước nhanh về phía lễ đài.

“Bây giờ mời đại diện học sinh mới của trường Đức Nhã… em Thẩm Tuyết Trì lên phát biểu.”

Rào rào rào!

Tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm dậy khắp sân vận động, còn cả tiếng chụp ảnh tanh tách liên tiếp nữa.

Thẩm… Tuyết… Trì?

Lời tuyên bố đầy tự hào của cô Kỉ như tia sét đánh gẫy đôi người Lạc Tiểu Liên một cách không thương tiếc. Cả người cô nàng như hóa đá, ngay cả nụ cười tươi rói trên miệng cũng tắt ngấm, mắt hốt hoảng hướng về phía cánh gà.

Ở khu cánh gà, Thẩm Tuyết Trì mặt mày vô cảm giơ cái DV trong tay lướt qua lễ đài. Khi bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tiêu Liên, mắt cô ta bỗng đánh “rẹt” một cái, tỏ vẻ thương hại giơ tay trái lên chỉ chỉ vào cái phù hiệu trên ngực mình, rồi nhếch mép cười gian xảo.

cố ra hiệu bằng tay với bên dưới, nhưng học sinh chẳng khác nào đàn ngựa hoang đứt cương, hoàn toàn mất kiểm soát.

Lúc cô Kỉ đang rối như tơ vào, luống cuống không biết xử lí thế nào, thì tên con trai đầu tổ quạ cầm đầu ngạo mạn thị uy, đắc ý vênh mặt ngược lên trời, ném cho LTL một cái lườm cháy mặt.

Thấy mọi người coi thường mình ra mặt, LTL như con mèo bị chọc giận, răng nghiến vào nhau ken két, hai bím tóc dựng đứng lên như sung canon hướng lên trời.

“Đại diện dỏm trường Đức Nhã xuống đi! Đại diện dỏm trường Đức Nhã xuống đi!”

Tiếng kêu la inh ỏi xung quanh làm cơn giận của Lạc Tiểu Liên trào sôi, gấp mấy trăm lần ban đầu.

Phía dưới lại vang lên những tiếng vỗ tay tán thưởng liên hồi

“Mình chỉ nghe nói anh Hàn Thu Dạ biết chơi sáo, không ngờ lại đỉnh vậy! Ôi, tim mình như run lên bần bật…” Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa ôm lấy l*иg ngực, mắt nhắm nghiền như đê m.ê, giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.

“Đúng là phi thường! Nghe nói năm ngoái trong lần công tháp cuối cùng, anh Hàn Thu Dạ nhờ thổi một khúc sáo tự sáng tác mà đánh bại toàn bộ đại diện học sinh các trường khác, giành được ngôi Vương đấy!” Một nam sinh người thấp lùn đẩy gọng kính trên sống mũi, tỏ vẻ ngưỡng mộ

“Nhưng trở thành Vương thì phải công tháp chứ? Liên quan gì tới sáo siếc ở đây nhỉ? U hu hu… Mà công nhận vụ công tháp rất bí mật, không ai biết họ phải thi đấu những gì. Ôi mình tò mò quá đi!”

“A a a….! Mọi người đừng nói. Anh Hàn Thu Dạ sắp rời lễ đài rồi kìa.”

“Anh Hàn Thu Dạ!”

Tiếng hò reo ngưỡng mộ lại rộ lên như đợt sóng thần, cả sân vận động như một cỗ máy khổng lồ bị mất kiểm soát khi Hàn Thu Dạ chầm chậm rời khỏi sân khấu.

Ngay cả Lạc Tiểu Liên dang đứng thừ mặt trên khán đài cũng vỗ rất cả tay.

Trời! Anh Hàn Thu Dạ tuyệt quá! Cái con nhỏ hồ li Thẩm Tuyết Trì đáng ghét sao có thể trở thành người thay thế anh ấy được? Hừ, thiên tài cái nỗi gì! Người đâu chơi ác thế không biết!

 

“Con nhỏ LTL mặt dày thật đó. Dám mạo nhận Thẩm Tuyết Trì để lên phát biểu.”

“Nếu không nhờ anh Hàn Thu Dạ thì trường ta mất mặt vì nó mất.”

….

“Tiếc thật!…” Giọng nói thất vọng của Hách Chân Hi kéo Tiểu Liên đang mải miên man suy nghĩ về với thực tại. “Phải có mã số học sinh mới đăng nhập được vào trang web riêng của từng trường. Nhưng trong trang web chung của Liên minh Tinh Hoa, học sinh cả bốn trường đều cãi nhau ỏm tỏi xem trường nào sẽ giành được ngôi Vương mới. Ngoài thiên tài của các thiên tài – Giang Sóc Lưu là ứng cử viên số một ra, thì còn có nữ sinh thiên tài tên là Thẩm Tuyết Trì, nghe nói chỉ số IQ hơn 200.”

“Nữ sinh thiên tài à? Hừ, thiên tài thì có gì ghê gớm chứ? Bà nghe nè, tôi ghét nhất là thiên tài. Đúng là lũ giả tạo, chỉ giỏi ăn trắng mặc trơn, ỷ mình giỏi sẵn nên nhìn người khác bằng nửa con mắt!” Vừa nghe thấy cái tên Thẩm Tuyết Trì, ngọn lửa tức giận của LTL bốc tới tận đỉnh đầu, nghiến răng nói.

“Tiểu Liên… Đừng làm tôi sợ… Bà… bà làm sao thế?”

Đầu dây bên kia, Hách Chân Hi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, giọng hốt hoảng, “Mà nè … tôi tưởng bà là học sinh mới giỏi nhất chứ! Sao người ta lại nói Thẩm Tuyết Trì mới là học sinh ưu tú nhất trường Đức Nhã nhỉ?”

“Cứ đợi đó! Tôi sẽ viết lại lịch sử cho xem! Hừ hừ!” Toàn thân LTL phát ra luồng khí lạnh khiến cho Hách Chân Hi cũng thấy ớn lạnh nổi da gà, “Tôi chấp cả con nhỏ Thẩm Tuyết Trì hay cái tên Giang Sóc Lưu gì gì đó… LTL này nhất định sẽ trở thành học sinh ưu tú nhất Liên minh Tinh Hoa!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play