[Countryhumans/Việt Nam]Vở kịch và những diễn viên

Chap I


1 tháng


Tuổi học trò, cái khoảng thời gian vô âu vô lo của biết bao người. Thời gian trên ghế nhà trường cũng đầy gian nan thử thách nhưng đổi lại là sự vui vẻ với những người bạn... Khá nhiều người sau khi tạm biệt khoảng thời gian ấy sẽ nuối tiếc... Nhưng có kẻ lại sợ hãi hoặc ghét cái gọi là 'Tuổi học trò' bởi nhiều lý do như b.ắt n.ạt, bị thầy cô gh.ét, c.ô l.ập, lư.ời học,... Và cậu... Không phải ngoại lệ ở đây…

Cậu, vốn dĩ không phải người đặc biệt dẫu có là nhị thiếu gia của đại gia tộc lâu đời mang tên 'Bách Việt' đi chăng nữa... Cậu hoàn toàn mờ nhạt trong xã hội và trong chính căn nhà của mình.

Không ai khác... Kẻ đấy chính là Việt Nam, cậu vốn không lười biếng nhưng do t.ai n.ạn năm xưa khiến gương mặt bị h.ủy ho.ại cũng là lý do bi kịch bắt đầu với cuộc đời của cậu thiếu niên chưa tròn 18 tuổi…

Ban đầu Việt Nam được mọi người trong gia tộc yêu thương hết mực nhưng không được lòng kẻ ngoại tộc vì sự g.anh t.ị cuộc sống hoàn của cậu... Nhưng rồi, cái ngày khiến cuộc sống của cậu thanh niên vốn tràn đầy hoa và màu hồng.... Bỗng chốc biến thành nơi vũng lầy tối tăm không chốn thoát thân…

Vũng lầy tối tăm, đáng sợ nhưng thứ đang sợ hơn là là càng vùng vẫy bấy nhiêu càng chìm sâu bấy nhiêu, dẫu có đứng im cũng chẳng an toàn... Chính xác là cuộc sống của cậu bây giờ.

"Uhm-... S-sáng rồi sao?" -Việt Nam vừa dụi mắt vừa nhìn sang chiếc đồng hồ kế bên, thôi chết! Trêc học rồi! Cậu ta hoảng hốt đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục chạy nhanh đến trường mà chẳng ăn lấy một chút thức ăn để lót dạ dày vào sáng. Người thường thì thấy khó chịu nhưng từ cái hôm bi kịch xảy ra ấy thì cậu đã quen nhịn miết thành quen nên nhịn thêm cũng chẳng có là bao.

"Trò Việt Nam. Trò biết bây giờ là mấy giờ không hả!!! Ngay bước ra ngoài hành lang đứng và viết bảng kiểm điểm nộp lên cho tôi mau!!" -Soviet tức giận quát lớn, đúng là vô dụng hết nói nổi mà. Y khó chịu chạch lưỡi chửi thầm cậu vì đã làm tiêu tốn quá nhiều thời gian trong ngày của mình... Đúng là sống chi cho chật đất thà cậu ch*t đi cho rồi!

Việc cậu bị như này cũng là bình thường... Cậu sớm đã quen rồi dù cũng chút buồn nhưng ai quan tâm đến chứ? Cậu bây giờ gần như không ai quan tâm giống như không khí vậy…

.Tưởng chỉ vậy là hết... Nhưng hôm nay là ngày tận số của Việt Nam, lúc ra chơi mọi người xúm lại bắ.t n.ạt, h.ành h.ạ đá.nh đậ.p, có người n.ắm tóc rồi c.ào vào trán cậu, giáo viên và cả anh em trong nhà cậu cũng thấy nhưng họ không đến giúp cậu mà một số người còn giúp tay những kẻ b.ắt n.ạt hoặc là đứng ngoài chỉ chỏ, chê cười. Liệu có ai quan tâm cứu giúp cậu hay không? Chẳng một ai cả.

 

Đã được 5 năm kể từ ngày đó... Mọi ấ.m ứ.c, mặ.c cả.m, t.ự t.i, o.án h.ận cậu đã vượt quá giới hạn... Cậu đã chọn cách cực đoan nhất.. T.ự s.át bằng cách nh.ảy từ trên s.ân thượng xu.ống hồ bơi của trường vào lúc cả trường đã không còn bóng dáng của bất kì ai... Nhưng một giọng nói khá trầm nhưng cũng khá ngọt ngào của một cô gái cất lên.

"Anh định t.ự s.át à? Việt Nam?" -Đứa con gái kia hỏi, cậu bất ngờ quay lại nhìn thì là một cô bé tầm 11 đến khoảng 13 tuổi, Đôi mắt mê hoặc không rõ là màu đen hay nâu. dưới ánh tà làm mái tóc lộ ra ánh nâu trên mái tóc đen được buộc gọn gàng (Ý là tóc nâu nhưng do pha đen nhiều nên trở sậm màu dưới ánh nắng mới có thể nhìn ra màu sắc thật sự của nó). Đeo kính, trên tay có một dây ruy băng đỏ và mặc đồng phục của trường Universe nhưng nếu cậu không lầm là nó là đồng phục cũ của trường thì phải...?

"Em là ai? Sao giờ này vẫn còn ở trường, mau về đi gia đình em sẽ lo đó.. Hở-?"  -Việt Nam bất ngờ khi cô bé kia không đáp lời mà đưa tay đến phía cậu như thể ý muốn cậu nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy.

"Muốn b.áo th.ù đúng chứ? Vậy em sẽ giúp anh!" -Cô bé kia tươi cười nói lộ ra má lún đồng tiền cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp khiến không ít kẻ đảo đ.iên nhưng khác với giọng nói và vẻ ngoài vui tươi, niềm nở ấy thì cô bé đó lại thốt lên một câu hoàn toàn trái ngược.

"Bằng cách nào?" -Việt Nam e dè hỏi.

Đứa bé đó không đáp, chỉ cười rồi một lúc mới trả lời Việt Nam. Chẳng rõ là gì nhưng vừa nghe cậu lại đồng ý mà chẳng cần một giây suy nghĩ…

"Được! Cứ việc" -Ngay khi lời nói ấy cất lên, cô bé đó cười phì rồi mọi ánh chiều tà buông xuống, trả lại mọi thứ cho màn đêm u tối.

________________________________

 

Thiên: Tôi thật sự không muốn nhưng cứ bị mê truyện ngược kiểu gì ý... Truyện này ai đọc nguyên tác sẽ hiểu... Gần như 50% lấy ý tưởng từ đó,thui bai:)

 

-END-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play