Edit và beta: Cù lão bản
“Ngoại trừ đồng phục, con còn muốn một ít quần áo thông thường. Vải dệt thì lấy loại tốt nhất thoải mái nhất, trên quần áo thêu hoa văn triền chi (1) và phượng hoàng.”
Harry đưa một tờ giấy cho Madam Malkin, bởi vì Phượng hoàng mà cậu muốn thêu không phải là Phượng hoàng của Thế giới phép thuật, mà là Thần thú Phượng hoàng phương Đông thần bí.
Nói đến đây, không thể không nhắc đến huyết thống của Gryffindor. Gryffindor là con trai do Thần thú Phượng hoàng phương Đông cùng phù thủy sinh ra, cho nên Gryffindor có huyết thống thần thú, mà gia tộc Potter cưới con gái của Gryffindor cũng gián tiếp có huyết thống này, chỉ là nghìn năm qua người thức tỉnh được huyết thống này cũng chỉ có một người mà thôi.
“Được a, nhưng mà đồ án này có chút phức tạp, thời gian sẽ lâu một chút.”
Madam Malkin xem qua đồ án có chút giật mình, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
“Không sao cả, sau khi làm xong thì nhờ phu nhân gửi đến đây.”
Harry lại đưa một địa chỉ, thanh toán tiền đặt cọc cho Madam Malkin rồi gật đầu quay lưng rời đi.
“Trang viên Potter, Harry Potter?!”
Giật mình nhìn bóng dáng của Harry, thì ra cậu bé chính là Cứu thế chủ.
******
Mua xong đồng phục kế tiếp chính là mua đũa phép, nhưng mà vừa rồi ở trong cửa hàng của bà Malkin cậu không gặp được Draco Malfoy. Chắc là vì cậu đến Hẻm Xéo sớm hơn, cho nên mới không có gặp được cậu ấy. Nhớ đến vị quý tộc bạch kim kiêu ngạo kia, tất cả phù thủy trong Thế giới phép thuật có nghĩ đến vỡ đầu cũng không ai ngờ được, hai người bọn cậu khi đi học là đối thủ một mất một còn, sau chiến tranh vậy mà lại trở thành bạn bè tốt nhất, ngay cả Hermione cũng thường nhận xét là không thể tin được.
Nhớ đến Draco và Hermione, trong lòng Harry cực kỳ khổ sở. Ba năm sau chiến, hai năm đầu cậu không thể trải qua như ý, cho đến khi mở ra trang viên Potter mới dễ thở một chút. Nhưng chưa đợi được đến lúc Harry đem tin này nói cho bạn bè cậu liền bị các thành viên Hội Phượng hoàng đuổi giết, mà cầm đầu lại là Ron Weasley. Vì để che dấu trang viên mà cậu trốn tránh suốt một năm, sau cùng vẫn chết trong tay mấy kẻ đó. Nếu… Hừ, lần này cậu sẽ không để bất kì kẻ nào uy hiếp mình, bởi vì cậu sẽ bóp chết tất cả uy hiếp từ trong nôi.
Sau khi phá hủy gần hết tiệm đũa phép Ollivander, Harry cũng tìm được đũa phép của mình. Như chạy nạn mà rời khỏi tiệm đũa phép, cậu thầm hi vọng ông Ollivander sẽ không tìm mình đòi bồi thường tổn thất.
Không giống, thật sự là không giống! Harry nhìn đũa phép trong tay. Không hề giống kiếp trước, lại cũng không phải là đũa phép anh em với cái của Voldemort, mà là đũa phép làm từ máu của Thần thú Phượng hoàng và cây ngô đồng.
Là vua của trăm loài chim, Phượng hoàng thân mang vũ trụ, không phải ngô đồng không đậu. Chẳng lẽ vì cậu thức tỉnh huyết thống trước khi chết, cho nên đời này đũa phép mới thay đổi sao?
Mà thôi quên đi, đã không hiểu thì có nghĩ tiếp cũng vô dụng. Harry lạc quan nhún vai, có khó nghĩ mấy cũng không khó hơn so với việc chiến đấu với Voldemort a.
“Harry, đây là vé tàu để con đi Hogwarts. Ngày 9 tháng 1, nhà ga King’s Cross (nhà ga Ngã tư Vua). Còn cái này nữa, sinh nhật vui vẻ, Harry.”
McGonagall đưa cho cậu một phong thư, bên trong là vé tàu, lại đưa thêm một lồng sắt cho cậu, bên trong là con cú mèo trắng tuyết giống hệt như kiếp trước, Hedwig.
Hoan nghênh trở về, Hedwig! Ôm lấy thú cưng từng bị mất đi, Harry thoáng có chút kích động. Sau khi chia tay với McGonagall, Harry độn thổ đến vị trí hiện tại của trang viên Potter.
******
Trên bãi đất trống trong khu rừng, ngoại trừ cỏ xanh cái gì cũng không có, Harry rạch lòng bàn tay, máu tươi lập tức chảy ra.
“Lấy máu làm bằng chứng thân phận người thừa kế gia tộc Potter, thỉnh cầu mở ra trang viên, ta – Harry James Potter – ra lệnh cho ngươi, mở ra.”
Máu chảy trên mặt đất, không gian bắt đầu vặn vẹo. Lùi về phía sau vài bước, Harry nhìn một tòa trang viên xa hoa xuất hiện trên bãi đất trống. Đây chính là trang viên Potter đã bị phong bế vài thập niên. Ba ba cậu thật ngốc, chỉ vì bà nội đột ngột qua đời, vậy mà không hề biết đến sự tồn tại của trang viên. Nên nói ba không hổ là Gryffindor sao? Chuyện quan trọng như vậy mà cũng có thể xem nhẹ. Nếu không phải lúc thu thập di vật của cha mẹ phát hiện manh mối các trưởng bối lưu lại, cậu còn thật không biết là có cái trang viên này.
‘Bụp’, trong không khí xuất hiện âm thanh.
“Chủ nhân Harry, tôi là Mạt Mạt.”
Một gia tinh xuất hiện trước mặt Harry.
“Mạt Mạt, ta muốn gặp ông nội.”
Harry vừa mới trở lại trang viên, tự nhiên muốn đi thăm các trưởng bối đã qua đời trong tộc.
“Vâng, mời chủ nhân Harry đi cùng Mạt Mạt.”
Đi đến thư phòng, gõ năm lần lên trên một mặt tường, nhất thời toàn bộ mặt tường bị dời đi, một mật đạo xuất hiện ở trong tường. Harry lững thững đi theo hướng mật đạo, còn Mạt Mạt thì ở lại chờ trong thư phòng. Đây là mật thất của gia tộc Potter, trừ gia chủ Potter còn lại những người khác đều không thể đi vào. Nhưng thế hệ này chỉ còn lại một mình Harry, cho nên cậu có thể lấy thân phận người thừa kế để tiến vào mật thất.
Một đường đi tới, hai bên đều tự động châm lửa để chiếu sáng, thẳng đến khi tiến vào một đại sảnh sáng sủa. Cả đại sảnh đều là dùng một loại đá trong suốt như ngọc để phản xạ ánh sáng, cho nên toàn bộ đại sảnh đều sáng không kém gì bên ngoài.
“Yêu, tiểu tử mới tới là ai a?”
Một vị lão nhân gia tộc Potter dáng vẻ cực kì giàu có nhìn Harry kêu to.
“Được rồi Shiela, nó là Harry Potter.”
Peverell xuất hiện trong bức họa của mình, đối với vị hậu bối đã chết mấy trăm năm mà vẫn chưa đoàng hoàng này thật không còn gì để nói.
“Chúc một ngày tốt lành, con thật vui mừng khi nhìn thấy các vị trưởng bối.”
Harry hướng tới những bức họa trên tường hành lễ, tuy trên người là quần áo cũ không vừa người, nhưng khí chất cao quý vẫn ghi được một ít điểm trước mặt các trưởng bối. Chuyện này là đương nhiên, lễ nghi của Harry đã trải qua huấn luyện của Draco lúc sau chiến, lấy tiêu chuẩn của gia tộc Malfoy để làm mục tiêu thật đúng là tiến triển cực nhanh.
“Charles, đây chính là cháu trai của ngươi sao?”
Một vị lão nhân khác có mái tóc màu đỏ hỏi Charles, nghe ngữ khí của ông tựa hồ bối phận không nhỏ đâu.
“Đúng vậy, thưa ông cố.”
Được rồi, đích thật không nhỏ. Ông cố nội của ông nội, Harry không biết nên xưng hô như thế nào luôn rồi.
“Harry, cuối cùng con cũng đến đây.”
Charles thật cao hứng, ông vẫn luôn chờ đợi cháu trai đến đây. Đối với thằng con James bất hiếu kia ông đã sớm hết hi vọng. Ông biết nó ngốc, nhưng lại không nghĩ tới nó sẽ ngốc đến vậy a. Ngay cả trang viên nhà mình cũng không biết. Nếu nó cẩn thận một chút, mang theo vợ con trở lại trang viên thì cho dù có là Voldemort cũng không thể giết tụi nó được. Trang viên có phép thuật bảo hộ rất mạnh, chỉ cần đóng kín lò sưởi âm tường chặt đứt liên hệ với bên ngoài, thì mặc cho Chúa tể hắc ám mạnh đến mức nào cũng không phá hỏng được hệ thống phòng ngự của trang viên.
“Thật xin lỗi, trước đây con cũng không biết trang viên có tồn tại. Hoặc là nói, trước kia lúc con 18 tuổi cũng không biết gia tộc Potter cũng có trang viên giống như trang viên của gia tộc Malfoy.”
Harry thành thật xin lỗi. Đời trước ông nội cũng dùng ngữ khí vui vẻ mang theo đau buồn nói những lời như vậy. Sau khi đủ 18 tuổi, cậu phải mất thời gian gần một năm mới tìm được trang viên, nhưng cũng chỉ có thể sống ở bên trong được một năm mà thôi.
“Mười tám tuổi, nhưng mà con…”
Charles giật mình nhìn Harry, trong nhất thời ông rơi vào hỗn loạn.
“Trùng sinh, đúng không?”
Peverell mỉm cười nhìn khuôn mặt xuất hiện một tia kinh ngạc của hậu đại, người có huyết thống phượng hoàng trùng sinh cũng không kỳ quái.
“Đúng vậy, thưa ngài.”
“Huyết thống Gryffindor, nghìn năm qua trừ gia chủ Potter đời thứ hai thì chưa từng có người thức tỉnh.”
Ngàn năm trước gia tộc Potter cũng không phải gọi là Potter, mà gọi là Peverell.
“Vâng, một khắc trước khi chết vừa lúc con thức tỉnh huyết thống Phượng hoàng, chỉ là thời gian quá ngắn…”
Cho nên mới cho những người đó cơ hội thành công giết chết cậu.
“Đứa nhỏ đáng thương, tuy rằng ta không biết con đã gặp phải chuyện gì, nhưng có thể khiến một vị Potter đã thức tỉnh huyết thống tử vong, thì đúng là chuyện rất đáng sợ.”
Peverell lau lau kính mắt, may mắn Phượng hoàng có năng lực trùng sinh, cho nên Harry mới có thể quay về quá khứ, cũng chính là hiện tại.
“Con sẽ đòi lại được, người nhà Potter cái gì cũng có thể ăn, chỉ là không ăn thiệt.”
Harry cười lạnh, cậu sẽ khiến mấy tên phản bội kia phải sống trong địa ngục.
“Tốt! Đây mới là người thừa kế của gia tộc Potter ta!”
Charles ở trong bức họa cao hứng vỗ bàn, cháu trai của ông nên có khí thế như vậy, không thì người ngoài sẽ nghĩ người nhà Potter ông dễ bị bắt nạt.
Năm đó James không cố gắng, ông cùng với vợ lại lần lượt qua đời ngay lúc nó vừa mới trưởng thành, cho nên mới khiến đứa con bất hiếu kia cái nên biết thì không biết, cái không nên làm thì cứ cắm đầu làm.
Cưới một nữ phù thủy Muggle thì coi như cũng được đi, ít nhất hai đứa nó còn lưu lại một người thừa kế kiệt xuất. Nhưng vì cái gì James cùng với tên tiểu tử nhà Black kia xưng anh gọi em, chẳng lẽ nó không biết Sirius là cháu của nó sao? Hay là nói James chưa từng chú ý tới trên gia phả, họ cũ của mẹ nó là Black? Bất quá lấy tính cách của James mà ngẫm lại thì cực kỳ có khả năng.
“Ông nội, con đã kế thừa trang viên Potter. Về sau ngày nghỉ con sẽ quay về, nếu không Dumbledore sẽ bắt con quay trở lại nhà dì.”
Cậu nhớ tới một ngày ba bữa ăn không đủ no, còn có Dudley thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Phép thuật huyết thống tuy rằng mạnh mẽ, nhưng so sánh với hệ thống phòng ngự của trang viên Potter thì kém hơn. Phép thuật huyết thống chỉ có thể đề phòng một mình Voldemort, mà trang viên Potter lại có thể ngăn cản những người muốn gây bất lợi cho Harry.
“Con đi đi, chúng ta ở chỗ này chờ con.”
Người nói chuyện là Peverell, ông ngồi trong bức họa đoan chính giống như vị lão thân sĩ quý tộc cổ xưa (nhân gia vốn chính là quý tộc mà).
“Xin thứ cho con tạm thời rời đi một chút.”
******
Harry bước nhanh đi vào phòng thừa kế, nơi đặt máu và lông vũ của Thần thú Phượng hoàng cổ đại, còn có tế đài cho việc thức tỉnh lớn cỡ chừng cái bàn. Tế đài là dùng bạch ngọc phương Đông cổ xưa điêu khắc thành, mặt trên có khắc đồ đằng Phượng hoàng. Nghìn năm qua có rất nhiều gia chủ vào đây, nhưng không có một người thức tỉnh được huyết thống Phượng hoàng, điều này cũng là tiếc nuối lớn nhất của gia tộc Potter.
Bởi vì đã từng trải qua, nên lúc này Harry tiến hành rất thuận lợi. Khi tay cậu đặt lên máu và lông vũ Phượng hoàng, tế đài liền sáng lên. Dù thân thể chưa thức tỉnh, nhưng linh hồn của Harry đã thức tỉnh xong, so với sự thống khổ lúc lần đầu tiên thức tỉnh huyết thống, lần này cậu rất nhẹ nhàng biến thành Phượng hoàng.
Một quầng ánh đỏ chợt lóe, một con Phượng hoàng nho nhỏ đứng ở trên đài. Đồng thời Harry còn tiếp nhận truyền thừa của Phượng hoàng, lượng tin tức khổng lồ khiến cậu phải đợi một lúc lâu ý thức mới dần rõ ràng.
“Chiếp ~”
Harry nhìn thân thể Phượng hoàng phiên bản trẻ nhỏ của mình thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt. Này cũng quá nhỏ đi! Ngoại trừ có thể phun ra vài ngụm lửa độ ấm tương đối cao thì ngay cả bay cũng thật miễn cưỡng. Haiz, không có biện pháp, ai bảo Phượng hoàng là chủng tộc trường thọ chứ. Phượng hoàng 11 tuổi so với một đứa bé cũng không khác nhau lắm.
(1) triền chi (缠枝): Triền chi là kiểu hoa văn lồng vào nhau và kéo dài theo 1 hay 2 chiều, liên tiếp bất tận, ví dụ như các nhánh hoa sen, chùm nho, mây, … Kiểu hoa văn này xuất hiện từ triều đại nhà Hán, được dùng để trang trí trên đồ gốm, đồ gỗ, các tác phẩm điêu khắc, …