Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 43: Kiều Kiều Bị Bắt Đi (5)


1 tháng

trướctiếp

Cũng may, chờ cô ta chuẩn bị tâm lý đi vào, bên trong Bà nội Nguyễn đã không còn, đã xuất viện, chỉ có Nguyễn Kiến Đảng còn nằm ở một chiếc giường khác.

Nguyễn Kiến Đảng ban ngày vừa tỉnh lại đã biết chuyện xảy ra hai ngày nay, anh ấy không nghĩ tới bởi vì một lần hồ đồ và tham lam của mình, cuối cùng lại gây ra chuyện như vậy.

Chân anh ấy bị gãy, anh ấy không quan tâm.

Nhưng nếu như cháu gái nhỏ thật sự bởi vì anh ấy mà xảy ra chuyện gì, anh ấy làm sao đi đối mặt với anh cả của mình và chị dâu cả sau này trở về?

Vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Kiến Đảng đã cảm thấy cả người như bị nấu trong nồi, mỗi một phút mỗi một giây đều là dày vò, nhưng hết lần này tới lần khác chân bị gãy, chuyện gì cũng không làm được.

Nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ xuất hiện ở cửa, anh ấy lập tức dời tầm mắt, không muốn liếc mắt nhìn.

Liễu Chiêu Đệ thật cẩn thận đi vào, anh ấy không nói lời nào, cô ta cũng không dám nói, chỉ ngồi ở một bên ghế làm người vô hình...

Phía bên kia.

Trời tối, tính nguy hiểm của núi trước sẽ càng cao, người của cục cảnh sát cũng không dám ở lại, người Nguyễn gia cho dù không muốn, cũng chỉ có thể cùng nhau ra khỏi núi trước.

Nguyễn Kiều Kiều đã mất tích một ngày một đêm, bọn họ biết, hy vọng sống sót này phi thường xa vời, Nguyễn Kiến Quốc vừa ra khỏi núi đã trước mắt một trận đen sạm, trong tiếng kinh hô của mọi người lâm vào một mảnh hắc ám.

Chỉ có một ý tưởng cuối cùng tồn tại trong tâm trí của anh: kết thúc, ngôi nhà này, không còn.

Trời tối, ở trong rừng sâu thật sự nguy hiểm, cho dù là khỉ cũng không dám dừng lại nhiều ở dưới đất, vua khỉ đã sớm ôm Nguyễn Kiều Kiều trên mặt đất lên, lên cây của mình.

Nó biết Nguyễn Kiều Kiều không thích hợp sinh hoạt trên cây, cho nên ban ngày những con khỉ kia còn làm cho cô một cái lưới ở giữa thân cây, phía trên trải lá chuối, để Nguyễn Kiều Kiều ngủ ở giữa.

Nguyễn Kiều Kiều từ trong một ngày ở chung, đại khái đã biết được nguyên nhân những con khỉ này bắt cóc cô.

Vua khỉ và bạn đời này hẳn là có một con khỉ nhỏ, nhưng ngoài ý muốn đã chết, khỉ cái có hơi buồn bực không vui, có thể ngẫu nhiên nhìn thấy cô ở đâu đó, cho nên coi cô như khỉ con mà bắt đi, trở thành con nuôi của bọn họ.

Đương nhiên, Nguyễn Kiều Kiều cũng không cảm thấy mình lớn lên giống khỉ ở đâu.

Nhưng những con khỉ này đối với cô quả thật không có ác ý, ngược lại rất tốt, có thứ gì tốt đều là đưa cho cô trước, phần còn lại cô chọn, bọn họ mới ăn, tất cả con khỉ đều là như vậy.

Còn cả mấy con khỉ nhỏ cũng rất thích cô, muốn thân thiết với cô, nhưng đại khái là sợ khỉ cái vẫn đi theo của cô, không dám tới quá gần, nhưng ánh mắt khát vọng kia cô vẫn biết.

Nguyễn Kiều Kiều chưa từng nghĩ tới mình có một ngày lại khiến khỉ thích!

Chẳng qua, cho dù những con khỉ này đối tốt với cô, cô cũng không có ý định sinh hoạt ở chỗ này, cô hiện tại dù sao cũng không phải động vật, mà là một người, nên cùng con người tồn tại cùng một chỗ, hơn nữa... Nghĩ đến người Nguyễn gia, nghĩ đến Bà nội Nguyễn.

Trái tim cô có hơi đau đớn, cô luyến tiếc người nhà tốt như vậy.

Chỉ là hiện tại cô căn bản không có cách nào chạy đi, sau này chỉ có thể chậm rãi tìm cơ hội.

Trước khi đi ngủ, Nguyễn Kiều Kiều còn đang suy nghĩ về việc sau này phải chạy như thế nào, hoặc là cố gắng nói chuyện cùng những con khỉ này, để chúng thả cô ra, lại không nghĩ tới đợi đến khi tỉnh lại, cô đã nhìn thấy đối diện mình có một đôi mắt xanh mướt —— nhân vật phản diện nhỏ!

Làm thế nào có thể?!

Nguyễn Kiều Kiều khiếp sợ mở to hai mắt, người nhanh chóng ngồi dậy.

Nhân vật phản diện nhỏ đứng trên cành cây đối diện, giữa hai người chỉ cách một mét, cậu dễ dàng nhảy lên lưới cô đang ngủ.

"Không."

"Chi Chi..."

Cậu vừa nhảy đánh thức đám khỉ đang ngủ say, nhìn thấy cậu, đều kinh hãi một hồi, lập tức phát ra tiếng ríu rít cảnh cáo.

Vua khỉ ngủ trên cành cây đại thụ này, nhìn thấy nhân vật phản diện nhỏ đột nhiên xuất hiện, đồng tử chợt co rút lại, kéo khỉ cái bên cạnh nó muốn nhảy xuống.

Trước kia Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy nhân vật phản diện nhỏ bởi vì suy dinh dưỡng quá gầy, ánh mắt mới có thể phát ra ánh sáng xanh, nhưng hiện tại dưới ánh trăng yếu ớt này, cô phát hiện không phải, ánh mắt của cậu thật sự là màu xanh biếc, là loại lục quang giống như sói, lúc nhìn cái gì, sẽ phát sinh ánh mắt lạnh lẽo, rất dọa người.

Vua khỉ kia hiển nhiên bị trấn trụ, không dám tùy tiện tiến lên, chỉ hướng cậu nhe răng uy hiếp.

Nhưng ánh mắt của phản diện nhỏ một khi sắc bén hẳn lên, nó lập tức lôi kéo khỉ cái nhảy lên thân cây phía sau.

Đám khỉ bên cạnh rầm rầm kêu loạn lại càng giống như kinh hãi tản ra phía sau!

"Anh..." Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc không thôi nhìn một màn này.

"Về nhà." Nhân vật phản diện nhỏ thu hồi ánh mắt, nhìn cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc nói những chuyện này, thân cây kia lớn, nhân vật phản diện nhỏ kéo một cái đã ôm thân cây đi xuống, Nguyễn Kiều Kiều đứng ở phía trên lại không dám, cô cũng không có bản lĩnh của cậu, ngã xuống có thể sẽ gãy xương.

Nhân vật phản diện nhỏ cũng phát hiện ra điều này, quay đầu nhìn về phía con khỉ cách đó không xa âm thầm quan sát chằm chằm bên này, giống như gió chạy tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó.

Con khỉ kia rõ ràng so với thể tích của cậu gấp mấy lần, lại bị ánh mắt của cậu dọa sợ tới mức kêu loạn, tủi thân kéo bước chân nặng nề chạy đến dưới thân cây, đạp lên trên cây ôm cô xuống.

Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy nhân vật phản diện này thật sự là thần thánh!

Cậu có thể giao tiếp bằng mắt với khỉ?

Quả nhiên không hổ là nhân vật phản diện có thể hủy diệt thế giới a, đúng là không giống.

Xuống cây, con khỉ kia cẩn thận đặt Nguyễn Kiều Kiều trên mặt đất, nửa khắc cũng không dám trì hoãn, quay đầu kêu to nhảy ra.

Nhân vật phản diện nhỏ cũng không thèm để ý, đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều, dẫn cô đi.

Hôm nay có ánh trăng, nhưng rừng cây rậm rạp, bọn họ lại ở dưới rừng cây, cho nên căn bản nhìn không rõ đường, đi rất chậm chạp, Nguyễn Kiều Kiều đi theo cậu vài phút, đi tới một nơi ánh trăng tương đối sung túc, cô lắc lắc tay cậu.

"Này, Tiểu Phản... Hứa Tư, anh sao lại đến đây?"

Nơi này là trước núi, không phải sau núi, cho dù là người lớn ở địa phương cũng không dám tiến vào, cô lại đi vào một ngày một đêm, cô thật sự không thể tin được, cậu sẽ ở chỗ này tìm được cô.

Chuyện này thật sự không thể tin được mà.

Hơn nữa, cô không thể tìm thấy lý do tại sao cậu đến tìm cô.

Quan hệ của bọn họ nhiều nhất xem như là hàng xóm quen biết mà thôi, thật sự không thể vì cô liều chết mà đi lên núi phía trước.

"Mang em, về nhà." Hứa Du dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt chuyên chú trước sau như một.

"Tại sao?" Ở đây thật kinh khủng, cậu không sợ sao? Nguyễn Kiều Kiều lại hỏi.

Lần này Hứa Tư trầm mặc nửa ngày, một lúc lâu sau, cậu mới nói: "Không sợ, em sợ."

Nguyễn Kiều Kiều cắn môi nhỏ nhắn của mình, giờ khắc này rung động trong lòng đã không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.

Nếu như cô không hiểu sai ý, ý của cậu là cậu không sợ, mà là nghĩ đến cô sẽ sợ, cho nên nghĩa vô phản cố tiến vào tìm cô?

Nhưng tại sao?

Nguyễn Kiều Kiều rung động nhưng vẫn không hiểu, vì sao cậu đối xử tốt với cô như vậy?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp