Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 35: Lợn Rừng Đập Tường (3)


1 tháng

trướctiếp

Dù sao nhà đã sớm chia, bọn họ dọn ra ngoài, cũng tiết kiệm không ít chuyện.

"Mẹ, vậy ngài ở cùng chúng con đi."

"Đương nhiên, mẹ muốn ở cùng Kiều Kiều." Bà nội Nguyễn trừng mắt nhìn anh: "Sao lại nhỏ mọn thế, con còn ghét bỏ bà già này à?"

"Sao có thể chứ." Nguyễn Kiến Quốc cười: "Con sợ mẹ không ở lại với chúng con."

"Được rồi được rồi, đừng ở chỗ này khoe khoang, thịt lợn kia con thu thập lại, trước tiên treo ở cửa gió phòng bếp, để lại mấy cân cho Kiều Kiều ăn, những miếng khác đều mang đi bán, thịt này so với thịt nuôi trong nhà còn tốt hơn."

"Được." Nguyễn Kiến Quốc đáp lại, lần này không có bất kỳ áp lực tâm lý nào về chuyện nhiều hơn phân nửa thịt lợn.

Mà Nguyễn Kiều Kiều hiện tại cũng không biết bà nội của cô và ba cô đã nhìn thấu ngón tay vàng của cô, hiện tại cô lo lắng sợ hãi, cái gì cũng không dám suy nghĩ lung tung, chỉ sợ nghĩ ra mãnh thú lớn nào đó nữa.

Buổi tối lúc ngủ, cô và Bà nội Nguyễn ngủ trên giường của Nguyễn Kiệt và Nguyễn Hạo, Nguyễn Kiệt đi đến phòng ba ngủ.

Nguyễn Kiều Kiều nằm trong chăn của Bà nội Nguyễn, thế nào cũng không dám nhắm mắt, sợ nằm mơ, càng sợ mình vô thức nói linh tinh.

"Hôm nay Kiều Kiều ở bên này ngủ không quen à?" Thấy Nguyễn Kiều Kiều trằn trọc trong chăn, Bà nội Nguyễn sờ sờ bàn tay nhỏ bé của cô, lại mở chăn ra cho cô.

"Bà nội..." Nguyễn Kiều Kiều ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người Bà nội Nguyễn, có hơi làm nũng hướng vào trong ngực bà: "Kiều Kiều sợ hãi."

"Không sợ, có bà nội ở đây, cái gì cũng không đả thương được Tiểu Kiều Kiều của chúng ta." Bà nội Nguyễn ôn nhu an ủi, suy nghĩ một hồi, lại xốc chăn trên người mình lên, ôm cô vào trong chăn mình.

"Ngoan, ngủ đi, bà nội canh giữ cho cháu." Đưa tay vào trong quần áo của Nguyễn Kiều Kiều, thuận theo sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu hừ hừ một tiếng, thoải mái cọ cọ vào trong ngực bà, tâm bất an dần dần bình tĩnh lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.

Bà nội Nguyễn không tiếp tục động tác vuốt ve sau lưng cô, dưới ánh trăng mơ hồ, bà lẳng lặng nhìn Nguyễn Kiều Kiều trong ngực, cũng không biết nhìn bao lâu, ánh mắt dịu dàng lại hiền lành...

Ngày hôm sau khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại, theo bản năng ngồi dậy nhìn phòng ốc, nhìn thấy vách tường còn nguyên vẹn, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Ngoài cửa Bà nội Nguyễn đang dặn Nguyễn Kiến Quốc đi bán thịt ở trấn, lại đến cung tiêu xã mua hai lon sữa mạch nha, nói Nguyễn Kiều Kiều có thể do đêm hôm trước bị kinh hãi, cho nên tối hôm qua ngủ không ngon, mua hai lon mạch nha uống, buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.

Hiện tại mua đồ chẳng những cần tiền, mà còn cần phiếu, hơn nữa là sữa mạch nha này vô cùng đắt tiền, người bình thường không mua được, phải để bác sĩ mở giấy chứng nhận mới có thể mua được, cũng may lần trước khi Nguyễn Kiều Kiều sinh bệnh, bà đã để cho bác sĩ mở giấy chứng nhận.

Bà nội Nguyễn dặn dò xong Nguyễn Kiến Quốc, lại đưa anh ra cửa, vừa quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đứng ở cửa phòng, biểu tình lập tức nhu hòa: "Kiều Kiều dậy, bà nội hôm nay hấp canh trứng thịt cho cháu, rất thơm."

"Bà nội..." Nguyễn Kiều Kiều nhìn Bà nội Nguyễn đón mặt trời đi tới, trong lòng ấm áp không chịu nổi, duỗi tay làm nũng: "Ôm."

"À, ôm, ôm ngoan ngoãn nhỏ nhà chúng ta." Bà nội Nguyễn tiến lên ôm lấy cô, một đường đi về phía phòng bếp phía sau, một tay rửa mặt cho cô, lại rửa tay cho cô. Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu nhỏ cho bà lau mặt, mông nhỏ ngồi trên đầu gối của bà, nhìn mái tóc mai bạc của bà, đột nhiên không nhịn được hỏi: "Bà nội, Kiều Kiều nặng không?"

"Nặng cái gì, giống như mèo con ba lạng thịt, còn sợ bà nội ôm không nổi à." Bà nội Nguyễn cười nói, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, đặt cô lên băng ghế nhỏ, lại đặt một ghế nhỏ trước mặt cô, lấy giẻ lau bưng canh trứng thịt vẫn còn ấm cho cô ăn.

Nguyễn Kiều Kiều vừa ăn sáng, vừa nhìn Bà nội Nguyễn bận rộn trong phòng bếp.

Bà nội Nguyễn thật sự có năng lực, việc trong ngoài nơi này, gần như không cần người khác nhúng tay vào, Nguyễn Kiều Kiều nhìn bà đi ngang qua bên cạnh mình, giữ chặt ống quần của bà.

"Sao vậy?" Bà nội Nguyễn còn cầm thịt trong tay, thịt này chuẩn bị huân thành thịt khô.

"Bà nội, Kiều Kiều sau này thi đại học, sẽ mua cho bà nội rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon!" Cô nói một cách nghiêm túc.

Trước kia Nguyễn Kiều Kiều chỉ là muốn che chở người Nguyễn gia, không để cho bọn họ chết, nhưng hiện tại cô muốn bọn họ sống tốt, sống cực kì tốt!

"Ha ha ha ha ha. Vậy bà chờ Kiều Kiều nhà ta đưa đồ ăn ngon." Bà nội Nguyễn bị chọc đến vui vẻ.

"Ừm! bà nội phải chờ cháu!" Ý chí chiến đấu của Nguyễn Kiều Kiều dâng trào.

"Được, bà nội chờ, Ngoan Ngoãn Nhỏ ăn xong thì đi ra ngoài chơi đi, ở đây khói lớn, sẽ huân tới cháu." Dừng một hồi, lại dặn dò: "Ở gần đây chơi, không nên ra khỏi thôn, cũng không nên ra sau núi biết không?"

"Được." Trước khi còn chưa khống chế năng lực của mình, thì cho dù mời cô đi, cô cũng sẽ không đi.

Lần này Nguyễn Kiều Kiều bị dọa sợ, một tuần sau đó, cô cũng không nghĩ đến chuyện săn thú gì nữa.

Hôm nay thứ bảy, ba anh em đang học tập trong thị trấn đã trở lại.

Nguyễn Tuấn là con trai cả của Liễu Chiêu Đệ, năm nay mười bốn tuổi, học cấp 3, mùa hè cậu sẽ học lớp 12, lớp 12 là một năm quan trọng của việc học trung học phổ thông, bấy giờ cũng liên quan đến việc sau này bọn họ có thể thi đậu đại học hay không.

Lần này trở về, là trở về xin tiền mua tư liệu, cần hơn năm đồng.

Số tiền này không ít, Liễu Chiêu Đệ nghe thấy, lúc này đã nổ tung: "Các con đây là mua vàng, hay là mua tư liệu chứ?"

"Mẹ, tư liệu này không giống, là giáo viên chúng con mang về từ tỉnh, cho nên đắt hơn."

"Vậy cũng không thể đắt như vậy, còn hơn nửa tháng lương của ba con." Liễu Chiêu Đệ vẫn không chịu lấy.

"Con cần thì cô cho con, việc đứng đắn, sao cô lại nói nhiều như vậy?" Nguyễn Kiến Đảng chưa từng đọc sách, cũng không học bất kì kỹ thuật gì, không thể vào nhà máy, chỉ có thể làm một ít công việc lặt vặt kiếm tiền, là biết không đọc sách sẽ khổ, cho nên đối với con trai đọc sách anh ấy cũng hai tay tán thành, cũng không cảm thấy tốn năm đồng mua tư liệu có chuyện gì, nhiều lắm thì ăn ít năm cân thịt.

"Lần trước có bốn mươi cân thịt, không phải đã bán được bốn năm mươi tệ sao?" Lần trước bốn mươi cân thịt, Nguyễn Kiến Đảng vốn tưởng rằng cô ta sẽ để lại chút cho nhà ăn, ai biết ngày hôm sau cô ta đã bán toàn bộ.

Nhưng bán thì bán, đổi thành tiền cũng không tệ.

Vừa nghe Nguyễn Kiến Đảng nhắc tới bốn mươi cân tiền thịt kia, Liễu Chiêu Đệ đã một trận kinh hồn bạt vía, cô ra rũ mắt, chột dạ muốn chết, trên mặt lại làm bộ không kiên nhẫn bỏ đi, đi vào phòng mình lấy tiền, cố ý lấy ra một đống tiền lẻ, nhét vào tay Nguyễn Tuấn, hùng hùng hổ hổ nói: "Sinh mấy người các con, thật sự là đòi nợ, suốt ngày không phải ăn chính là lấy tiền!"

Nguyễn Tuấn đã qua tuổi bĩu môi với mẹ, nghe vậy cũng lười phản ứng với cô ta, biết càng để ý tới cô ta càng hăng hái, xoay người sang phòng bên cạnh tìm Nguyễn Hạo, Nguyễn Hạo có thành tích tốt, chờ anh cậu học xong trung học, những sách vở và tư liệu kia toàn bộ đều là của cậu, nhưng cậu vẫn phải tới chào hỏi trước, để tránh anh cậu đồng ý với người khác trước.

Mà Nguyễn Kiến Đảng nói đến đây, lại nhớ tới một chuyện khác.

Nguyễn Tuấn vừa đi, anh ấy đã nói: "Thằng hai năm nay đã học trung học cơ sở, học phí của hai đứa cộng lại cũng hơn hai trăm, nơi này còn lại bao nhiêu? Em có thời gian thì đếm đi, xem ít hơn bao nhiêu, anh sẽ tìm cách."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp