Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 3: Trọng Sinh (3)


1 tháng

trướctiếp

Tiếp theo là một thứ đen đen, giống như gáo bầu linh tinh bị ném tới chỗ của bé.

Nguyễn Kiều Kiều muốn trốn, nhưng phía sau là vách tường, trước người là nhóc mập, thật sự là không có chỗ để trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái gáo bầu kia bay về hướng của bé.

"Em gái!" Nhóc mập sợ hãi kêu một tiếng, dũng cảm tiến lên một bước, bảo vệ Nguyễn Kiều Kiều ra sau người.

"Bang!" Gáo bầu đập vào trên trán, chén cơm canh thịt trong tay chưa ăn hết cũng bị rơi xuống trên mặt đất.

Trên trán nhóc mập ăn một cú, nháy mắt đã đỏ lên, lại bất chấp bản thân bị thương, lập tức quay đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều được nhóc bảo vệ ở sau lưng, thấy bé không bị gì thì mới yên tâm, quay đầu nhìn gáo bầu và chén cơm bị rớt trên mặt đất, dương cần cổ liền bắt đầu hét: "Bà nội, bà nội! Thím Lưu ném đồ vào em gái, em gái suýt bị ném chết!"

Tiếng của nhóc vừa dứt, Bà nội Nguyễn còn đang cầm nồi đã hấp tấp chạy ra.

Cũng giống như nhóc mập, đầu tiên là vọt tới trước người Nguyễn Kiều Kiều, cẩn thận nhìn cả người bé, tâm can thịt bảo bối hỏi một đống lời, xác định bé không bị thương, lúc này mới quay đầu nhìn về phía nhóc mập, đặc biệt là nhìn thấy chén cơm và gáo bầu bị quăng bên chân nhóc, mặt liền trầm ngay xuống, nghĩ tới bộ dáng Nguyễn Kiều Kiều trước đó vài ngày hơi thở thoi thóp.

Nhóc mập vừa thấy ánh mắt kia của bà nội nhóc, liền sợ tới mức run run, lập tức đem trách nhiệm đẩy đến trên người người phụ nữa ở đối diện: "Bà nội, là do thím Lưu, là bà ấy muốn ném em gái, mới làm rơi chén cơm."

Hiện tại sinh hoạt nhà nông dân cũng không tốt, có thể ăn được bữa cơm no đã rất không tồi rồi, ăn thịt là một chuyện xa xỉ, có vài nhà thậm chí lúc ăn tết cũng không ăn được một bữa, càng đừng nói ngày thường.

Lưu Mai vừa thấy chén canh thịt trên mặt đất cùng với vỏ trứng ở cách đó không xa, nghĩ đến con trai nhà mình vừa mới rồi chỉ được ăn dưa muối, trong lòng có chút hụt hẫng, chỉ cảm thấy nhà họ Nguyễn thật là phí phạm của trời, đầu óc cũng không bình thường, sủng con vịt trời như thế, thật là lãng phí trứng gà và thịt này, còn không bằng đưa cho con trai cô ta ăn.

Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt cô ta đương nhiên không dám biểu hiện ra, nhìn Bà nội Nguyễn mặt đã đen thui, vẻ mặt xin lỗi nói: "Thím Nguyễn ạ, cháu cũng không phải cố ý, còn không phải do thằng nhãi không nên thân này chạy loạn khắp nơi, cháu quýnh lên mới không nhịn được, thật sự rất xin lỗi thím."

Nếu là người khác, Lưu Mai xin lỗi như vậy, dù là đau lòng chén canh thịt cũng sẽ cho qua, đáng tiếc Bà nội Nguyễn trước nay cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy.

Chồng bà nội Nguyễn là Nguyễn Mãn Thương chết sớm, tuy rằng có danh hiệu liệt sĩ, nhưng bà goá bụa mang theo bốn người con trai, hơn nữa xuất thân tiểu thư nhà địa chủ, cuộc sống trôi qua rất gian nan, nếu không phải có tính cách đanh đá, đã sớm không thể chịu đựng nổi.

Bà lập tức trừng mắt nhìn Lưu thị, mắng chửi nói: "Nhà họ Hứa các cô tim cũng thật đen, bình thường cô đánh chửi Đại Tư nhà cô còn không đủ, hiện tại còn dám đánh người nhà ta? Ta xem cô không muốn sống nữa đúng không!"

"Thím Nguyễn thím nói lời này kì quá, cháu không phải đã nói không phải cháu..." Lưu Mai bị chửi khiến cho khuôn mặt thất điên bát đảo, muốn biện giải, nhưng lời còn chưa nói xong, lại bị Bà nội Nguyễn mắng tiếp.

"Không phải cố ý, cô khinh phiêu phiêu nói một câu không phải cố ý, là có thể coi như bỏ đi hết sao? Nếu bé ngoan nhà ta bị sợ hãi phát sốt cao, xem ta có xé người độc phụ cô hay không!"

Nếu là bình thường Bà nội Nguyễn cũng không đến mức giận thành ra như vậy, nhưng lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới từ bệnh viện về không được mấy ngày, nhớ bé còn chưa khỏi hẳn, bà cũng không dám bồi bổ quá mức cho bé, mỗi ngày chỉ uống một cháo gạo trắng, một quả trứng gà, hôm nay khó khăn lắm mới lên trấn trên mua được ít thịt heo về, muốn bồi bổ cho bé, lại không nghĩ đến lại bị độc phụ này là rơi mất.

Làm hư thì thôi, nếu Nguyễn Kiều Kiều bởi vì chuyện này bị dọa giật mình lại sốt cao, dù thế nào bà cũng phải xé sống xé cô ta luôn!

Bị dọa?

Chỉ một chút như vậy đã bị dọa?

Thật sự tưởng là búp bê sứ hay sao?

Lưu Mai chỉ thiếu nước trợn trắng mắt.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều béo như quả ở một bên, cũng nhịn không được mà nói lời tức giận: "Thím Nguyễn nói lời này rất buồn cười, cũng chỉ là một con nhóc vịt trời, sao có thể kiều quý như thế, để cho cháu nói ..."

"Bang" một tiếng, lời của cô ta còn chưa nói xong, bà nội Nguyễn đã nhặt gáo bầu trên mặt đất lên, ném về phía cô ta, cũng vừa vặn nện vào trên trán của cô ta.

Chỉ qua vài giây, đã đỏ thành một mảnh, vị trí cũng trùng hợp không khác nhóc béo lắm.

Lưu Mai lập tức thay đổi sắc mặt, mắng to về phía bà nội Nguyễn: "Bà này đồ đĩ già..." Giơ tay phải lên muốn đánh, nhưng mới vừa đi chuyển bước chân, đã nghe thấy tiếng nói của Nguyễn Kiến Quốc từ phía sau truyền đến.

"Mẹ?"

Nguyễn Kiến Quốc mới từ dưới ruộng trở về, mới vừa vào ngày tháng tư, ông đang ở ngoài ruộng xới đất, chân đầy bùn đất, chưa kịp rửa chân ở miệng giếng, nghe thấy thanh âm thì đi nhanh về, nhìn thấy thế trận trong phòng còn có chút không rõ tình huống cho lắm.

Nhóc béo đang dùng chính thân thế béo béo che ở trước người Nguyễn Kiều Kiều, thấy vậy nhanh chóng cáo trạng: "Bác cả, thím Lưu thừa dịp bác không có ở nhà, muốn ném đồ chết em gái!"

Nguyễn Kiến Quốc vừa nghe lời này thì mặt đã bắt đầu hùng hổ.

Mấy bước đi nhanh vào, Nguyễn Kiệt đi theo sau ông cùng nhau trở về càng nhanh chóng vèo một cái chạy đến bên người Nguyễn Kiều Kiều, cẩn thận xem xét từ đầu tới đuôi của cô một lần, xác nhận không bị thương, lúc này mới bảo vệ cô ở phía sau, khuôn mặt nhỏ cùng hùng hổ y như cha cậu.

Lưu Mai dám chửi bậy với bà nội Nguyễn, lại không dám đối mặt với Nguyễn Kiến Quốc.

Nguyễn Kiến Quốc tuy rằng là một anh nông dân bình thường, nhưng trời sinh thân thể của ông cường tráng khỏe mạnh, như con trâu, đứng ở trước mặt như bóng mà che khuất người khác, nắm tay cũng to gấp ba người khác, tùy tùy tiện tiện đấm một phát là có thể đấm chết một người.

Đối mặt với Lưu Mai có như con tôm chín, Nguyễn Kiều Kiều không có chút hứng thú nào, cũng không sợ người nhà bị thiệt, lực chú ý của cô tất cả đều ở trên người một người khác.

Cô nghiêng đầu nhỏ, từ giữa hai ông anh nhìn ra bên ngoài, đối diện với một cặp mắt xanh xao như thiếu dinh dưỡng đã lâu ở một góc.

Làm sao cô cũng không nghĩ tới, nam phụ vài ác hủy diệt thế giới này, khi còn nhỏ thế nhưng là dạng này, người không cao, thậm chí so với cô còn lùn hơn, gầy như que củi, cân nặng chắc cũng không được một nửa của cô, quần áo đang mặc cũng đã rách vài chỗ, chỗ cẳng chân còn bị mất luôn một miếng vải, nhưng dù là như vậy, cũng không thể không nói vai ác nhỏ có bộ dáng thật là tinh xảo.

Cậu cũng đang nhìn cô, nhưng ánh mắt kia không mang theo thân thiện, lại mang theo sự âm u cùng với một chút khát vọng? Giống như đang nhìn một con... heo tươi béo?

Tuy rằng cô cũng không muốn hình dung chính mình hiện tại như vậy, nhưng nam phụ ai ác tạo cho cô cảm giác chính là như thế.

Nhưng hiện tại nhìn thấy vai ác nhỏ thảm quá mức như vậy, cuối cùng cô cũng đã rõ, vì sao khi lớn lên vai ác sẽ bởi vì một cái bánh bao thịt heo mà lưu luyến si mê nữ chính như vậy.

Đúng vậy, vai ác nhỏ sở dĩ yêu sâu sắc nữ chính như thế, là bởi vì khi cậu nghèo khổ nhất, nữ chính cho cậu một cái bánh bao thịt heo...

Khi người nhà họ Nguyễn chiến tranh với Lưu Mai, Nguyễn Kiều Kiều đã cùng vài ác nhỏ nhìn nhau như vậy, cho đến cuối cùng Lưu Mai thảm bại ở dưới bàn tay người nhà họ Nguyễn, hung hăng thóa mạ vài ác nhỏ một trận, kêu gào khi về nhà sẽ cho cậu một trận, Nguyễn Kiều Kiều mới dời tầm mắt đi.

"Đứa nhỏ này..." Chọc cho Lưu Mai giận đùng đùng đi về, bà nội Nguyễn chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái hẳn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp