Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 29: Bị Đập Vỡ Đầu (1)


1 tháng

trướctiếp

Trên đường đến trạm y tế, Nguyễn Kiều Kiều mới từ tiếng khóc run rẩy của nhóc mập mạp biết được nguyên nhân của sự việc.

Hôm nay sau khi tan học, đám người Nguyễn Kiệt vốn hẹn nhau đi sau núi chơi, nhưng ở cổng trường lại xảy ra xung đột với bạn học Lục Diễm, không biết đối phương nói gì, Nguyễn Kiệt vén tay áo lên lên cùng đối phương vào việc.

Nguyễn Kiệt và Nguyễn Dực cùng lớp, bình thường đi học đều cùng nhau đi, hai anh em đánh một người người ta, tất nhiên sẽ không chịu thiệt, nhưng ai biết đối phương cũng tàn nhẫn, sau khi bị đánh ngã xuống, thừa dịp Nguyễn Kiệt xoay người, cầm một tảng đá đập vào đầu Nguyễn Kiệt.

Nguyễn Kiệt bị đập đầy máu tại chỗ, đối phương thấy máu, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, Nguyễn Dực bị dọa tay chân luống cuống cũng may lúc đó giáo viên trong trường còn chưa đi hết toàn bộ, giúp đưa Nguyễn Kiệt đến trạm y tế, nhưng điều kiện trạm y tế có hạn, không thể khâu, lại tiếp tục đưa đến bệnh viện thị trấn.

Đám người nhóc mập mạp lúc ấy cũng chưa rời trường, một đường đi theo đến trạm y tế, lại đến bệnh viện trấn, bên kia bắt đầu khâu kim, lúc này cậu mới nhớ tới trở về báo tin, vội vàng từ trấn một đường chạy về.

Bệnh viện trên thị trấn có hơi xa, đi bộ ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ, Bà nội Nguyễn đến nhà ông hai duy nhất trong thôn có xe ba bánh, mượn xe, gặp Nguyễn Kiến Đảng ở nửa đường, lúc này mới cùng nhau đi đến bệnh viện trấn.

Mấy người đến bệnh viện, Nguyễn Kiệt đã tỉnh lại, trên đầu quấn băng gạc, băng gạc nhuộm máu, Bà nội Nguyễn đau lòng cực kì, trong miệng lại mắng: "Cháu làm gì thế, đánh nhau với người ta lại thành bộ dáng này!"

Nguyễn Kiệt nhìn thấy Bà nội Nguyễn, mắt đỏ lên, nhưng cậu bé kiên cường, không khóc, chỉ quật cường quay đầu.

Nguyễn Kiều Kiều đi qua, nằm sấp bên giường bệnh, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu đặt ở bên giường, ngửa đầu nhìn cậu, mềm nhũn hỏi: "Anh trai, có đau không?"

"Không đau." Nguyễn Kiệt lắc đầu, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Trong lòng Bà nội Nguyễn lại đau đớn, nửa ngày cũng không nói gì.

Nguyễn Phong ở một bên không nhịn được, có hơi phẫn nộ kêu lên: "Bà nội, không phải lỗi của anh tư, là Lục Diễm xấu xa, nó nói..."

"Phong Tử!" Nguyễn Dực cắt đứt lời sau của cậu, thiếu niên mười hai tuổi, giờ phút này trong mắt lại tràn đầy uất khí âm trầm không tương xứng với tuổi tác.

Nguyễn Phong nhìn thấy em gái mềm mại bên cạnh Nguyễn Kiệt, lời đến miệng lại nuốt trở về, nhưng vẫn tức giận, hất Nguyễn Vĩ sang bên cạnh, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Nguyễn Kiến Đảng vừa nói xong với giáo viên bên ngoài, lại nộp tiền thuốc men, đại khái đã biết chuyện gì.

Trấn an Nguyễn Phong xông ra, vào phòng bệnh nhìn Nguyễn Kiệt, quan tâm hỏi vài câu, mới gọi Bà nội Nguyễn ra, Nguyễn Kiều Kiều nhìn bộ dáng mờ ám của hai người, theo bản năng đã cảm thấy chuyện này chỉ sợ có quan hệ với cô.

Muốn đi ra ngoài, nhưng Nguyễn Kiệt ở bên cạnh nắm tay cô, nhắm mắt lại, môi trắng bệch, trên mặt cũng không có huyết sắc, cực kỳ đáng thương, nên luyến tiếc rời đi.

Bà nội Nguyễn ở trong thôn là một nhân vật lợi hại, nhưng điều đó không có nghĩa là bà văn mặc bất thông, đạo lý bà vẫn hiểu.

Sau khi giáo viên kể lại, nghe thấy toàn bộ sự việc, khuôn mặt của bà rất khó coi.

Nhìn chằm chằm vào giáo viên nói: "Cô Dương, tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, trong chuyện này, đứa nhỏ nhà tôi bị tủi thân lớn, tôi cũng không khó xử cô, chỉ cần cô mang học sinh kia ra, để phụ huynh của nó đứng ra, cho chúng tôi một lời giải thích."

Cô Dương nghe lời này, chỉ cảm thấy đau đầu.

Đối với người Nguyễn gia cũng không xa lạ gì, thứ nhất là chồng của Bà nội Nguyễn này là liệt sĩ, ở trong huyện cũng được khen ngợi, bà là người nhà liệt sĩ, đương nhiên được đại đội và cả huyện ưu tiên chăm sóc, mười dặm tám thôn này, ít nhiều đều biết bà.

Lại là bởi vì Thư Khiết, năm đó Thư Khiết xuống nông thôn, là trí thức hiếm có, tự nguyện làm giáo viên ở trường huyện bọn họ một thời gian, sau đó khôi phục thi đại học, cô lại trực tiếp dẫn lớp tốt nghiệp, dẫn theo lớp bốn năm năm, hiện tại sinh viên đại học cũng đã có mấy người, ai không coi trọng cô chứ.

Nhưng Nguyễn gia không thể bắt nạt, Lục gia kia cũng không phải là người dễ chọc, là hộ gia đình quan hệ nổi danh trong trấn, người bình thường cũng thật đúng là không dám chọc.

Lần này đối đầu cùng Nguyễn gia, thật sự là một chuyện phiền toái.

Cô Dương chỉ có thể cười ha ha trước: "Thím Nguyễn thím yên tâm, chuyện này trường chúng ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, ngài trước tiên đừng nóng vội." Nói xong, lại nói một đống lời an ủi, vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Bà nội Nguyễn nhìn bóng lưng cô ta rời đi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Trở lại phòng bệnh, Nguyễn Kiệt đã dựa vào Nguyễn Kiều Kiều ngủ thiếp đi, trên mặt không có chút huyết sắc, Nguyễn Kiều Kiều dùng cánh tay nhỏ bé của mình chống đỡ, cũng không dám thả lỏng.

Chờ khi sắc trời tối, Nguyễn Kiến Quốc cũng nhận được tin tức chạy về, đầu đầy mồ hôi, đi vào nhìn Nguyễn Kiệt, bị Nguyễn Kiến Đảng gọi ra ngoài, hai anh em nói chuyện một hồi, sắc mặt Nguyễn Kiến Quốc rất âm trầm.

Nguyễn Kiến Quốc là người trung hậu chính trực, bình thường sẽ không tức giận với người khác, nhưng đó là dưới tình huống không ai chạm đến nghịch lân của anh, mà hiện tại, đối phương thoáng cái đã xúc phạm hai đứa con là nghịch lân của anh!

Lúc anh trở lại phòng bệnh, sắc mặt khôi phục bình thường, sờ sờ đầu nhỏ nhắn của Nguyễn Kiều Kiều, ôm Nguyễn Kiệt đang trên giường còn đang ngủ, người một nhà xuất viện, ngồi xe ba bánh về nhà, quá nhiều người, mấy cậu nhóc chỉ có thể ngồi xếp chồng lên nhau.

Nguyễn Kiệt kỳ thật khi được ôm lên đã tỉnh, nhưng lại không mở mắt, được Nguyễn Kiến Quốc ôm vào trong ngực, cậu trai nhỏ này vùi đầu, lại yên lặng rơi lệ, Nguyễn Kiến Quốc cảm giác được trước ngực ướt át, dưới bóng đêm tối, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.

Về đến nhà, Liễu Chiêu Đệ đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, sắc mặt không tốt lắm, nhìn thấy bọn họ trở về, đang muốn nổi giận hỏi bọn họ đi đâu, chưa mở miệng, đã nhìn thấy Nguyễn Kiến Quốc ôm Nguyễn Kiệt từ trên xe ba bánh đi xuống, trên đầu còn bọc băng gạc, nhất thời im lặng.

Bà nội Nguyễn cũng không trông cậy vào việc cô ta ở nhà làm gì đó, chờ an trí xong Nguyễn Kiệt, thì lập tức thắp đèn vào phòng bếp bận rộn.

Buổi tối này, là ngày duy nhất Nguyễn Kiều Kiều không ăn được bữa ăn đặc biệt.

Tất cả mọi người đều không có khẩu vị gì, qua loa bới cơm, Nguyễn Kiến Đảng trở về nhà mình trước, bảo Nguyễn Kiến Quốc chuyện gì ở trong sân gọi một tiếng, anh ấy lập tức tới.

Mọi người ở phòng thứ hai đều đi rồi, Bà nội Nguyễn cũng thúc giục mấy cậu nhóc khác đi ngủ.

Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Kiệt nằm trên giường ngủ, Nguyễn Kiệt thật sự quá mệt, đầu cũng đau, ngủ không được sâu, nửa đường gặp ác mộng giãy giụa tỉnh lại, phát hiện bên cạnh đã không còn Nguyễn Kiều Kiều.

Cậu cho rằng cô về chỗ bà nội Nguyễn ngủ, đang muốn híp mắt tiếp tục ngủ, vừa quay đầu nhìn thấy trên cửa sổ bên cạnh có một bóng dáng nho nhỏ.

Nguyễn Kiệt nhíu mày, mơ hồ còn nghe được tiếng bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc nói chuyện ngoài cửa.

Cậu rón rén đi qua, vừa vặn nghe Bà nội Nguyễn bên ngoài nói: "Con có quyết định gì từ trước đến nay mẹ không ngăn cản được, nếu con hiện tại quyết định, cứ đi đi, cứ thử, mặc kệ kết quả thế nào, trước năm mới nhất định phải trở về!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp