Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 22: Nhân Vật Phản Diện Nhỏ (6)


1 tháng

trướctiếp

Có thể là sự nhiệt tình của Nguyễn Kiều Kiều có tác dụng, nhân vật phản diện nhỏ cuối cùng vẫn học cách ăn, cắn một ngụm xuống quả mận kia, cho dù cậu cực lực nhẫn nại, nhưng toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn vặn vẹo.

"Ha ha ha ha..." Nguyễn Kiều Kiều không chút do dự cười nhạo, vui vẻ không thể chống đỡ.

Nhân vật phản diện nhỏ không ăn, trả lại trái cây cho cô, Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu: "Em không cười anh còn không được sao?"

Nhân vật phản diện nhỏ nhìn cô, cũng không biết nghĩ đến cái gì, lại thu tay về.

Hai người cứ như vậy ngồi xuống dưới mái hiên gặm mận chua chua ngọt ngọt, bên tai là tiếng lá cây thổi kè, xào xạc, gió xuân ấm ào, Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình yên ổn chưa bao giờ có.

Kiếp trước của cô là một con mèo, nhưng là một con mèo không có tương lai mà không có quá khứ.

Cô không biết mình đến đó như thế nào, không biết mình có người thân khác hay không, cô chỉ nhớ mình từ lúc có trí nhớ đã ở đó, nơi đó không có gì, chỉ có một con sói, ở bên cô hơn mười năm...

Hiện tại sinh ra làm người, cô cảm nhận được thân tình, ở Nguyễn gia này phảng phất thoáng chốc như có gốc rễ, cả người đều an ổn lại.

Nếu nói còn có gì vướng bận, đó chính là con sói kia.

Trong hơn một thập kỷ qua, con sói đó là sinh vật duy nhất mà cô từng thấy.

Cô không biết bắt con mồi, lúc bắt đầu đói đến cực hạn thì dựa vào uống nước sương, gặm rễ cây sống qua ngày, có một lần gầy thành da bọc xương, cho rằng mình sẽ chết đói như vậy, nhưng sau đó không biết tại sao lại xuất hiện con sói kia.

Nó rất lợi hại, có thể bắt được rất nhiều con mồi, nhưng rất kỳ quái, cậu đánh được con mồi cũng sẽ không ăn hết trước, mà là để bộ vị tốt nhất lại, tựa như là vì chuẩn bị cho bữa ăn tiếp theo.

Nhưng con sói kia cũng quá ngốc, cơ thể lớn như vậy, đuổi theo cô hơn mười năm thế mà không đuổi kịp một lần...

"Thật muốn nó ở bên mà." Cũng không biết nó có biết mình đã chết hay không.

Nguyễn Kiều Kiều không khỏi cảm thán ra tiếng.

Cô quay đầu nhìn về phía nhân vật phản diện ngồi xổm cùng mình, thấy ánh mắt cậu lại sáng quắc nhìn mình, tức giận hỏi: "Anh luôn nhìn em làm gì, hai tròng mắt xanh mướt, dọa chết người."

"Này, anh vẫn còn nhìn, nhìn lại thì em gọi anh trai em đào đôi mắt anh!" Nguyễn Kiều Kiều ra vẻ uy hiếp nói, kỳ thật trong lòng lại bắt đầu chột dạ.

"..." Nhân vật phản diện nhỏ.

Khi Nguyễn Kiều Kiều cho rằng nhân vật phản diện nhỏ này vẫn sẽ là một người câm, không trả lời, cậu lại nói chuyện.

Hơn nữa còn nói ——'Em rất đẹp mắt, muốn nhìn."

"Khụ khụ khụ..." Nguyễn Kiều Kiều ho dữ dội một trận, thiếu chút nữa bị hạt của quả mận làm cho bị nghẹn chết.

Phản diện thấy cô ho đến mặt đỏ bừng, múa tay múa chân, có hơi vội vàng vây quanh cô, lại không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng may sau đó Bà nội Nguyễn nghe tiếng chạy tới, vỗ hai cái vào sau lưng Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiều Kiều mới phun hạt ra.

"Sao lại không cẩn thận chứ." Bà nội Nguyễn cau mày, ôm cô vào trong ngực, cũng có hơi sợ hãi, bẻ môi dưới của cô: "Mở miệng ra, bà nội xem nào."

Nguyễn Kiều Kiều nghe lời há miệng, Bà nội Nguyễn nhìn cổ họng cô, không nhìn thấy hạt nữa, lúc này mới yên tâm, nhưng cũng lấy số mận còn sót lại trên tay cô, cũng lấy của phản diện nhỉ, nói: "Bà nội cắt ra cho các cháu, bỏ hạt."

"..." Nguyễn Kiều Kiều. Cảm thấy mình quá vô dụng rồi!

Mặt vẫn còn đỏ, cũng ho nhẹ mất tự nhiên.

Trước kia không biết bắt con mồi thì thôi, hiện tại ngay cả ăn một quả mận cũng không biết.

"Cẩn thận một chút, cũng đừng ăn nhiều, buổi tối bà nội làm thịt cay thỏ cho cháu ăn, Tiểu Tư và Kiều Kiều chơi đùa, là giúp bà nội chuyện lớn rồi, buổi tối cũng ở chỗ này cùng nhau ăn cơm nhé." Khi mang mận đã đi lấy hạt về, Bà nội Nguyễn nói.

Nhân vật phản diện nhỏ nhìn Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiều Kiều bỏ qua tầm mắt cậu, không chịu đối mặt với cậu.

Cậu có hơi mất mát nhìn về phía Bà nội Nguyễn, lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

"Đây là làm sao vậy?" Bà nội Nguyễn nghi hoặc lẩm bẩm.

Nguyễn Kiều Kiều mím chặt miệng nhỏ nhắn, cô cũng muốn biết làm sao, tại sao nhân vật phản diện nhỏ này lại đột nhiên nói như vậy, thật sự là dọa chết mèo!

Nguyễn Kiều Kiều cũng không còn khẩu vị tiếp tục ăn, chui vào trong ngực Bà nội Nguyễn nũng nịu: "Bà nội, buồn ngủ rồi."

"Được, bà dẫn Kiều Kiều đi ngủ." Bà nội Nguyễn bị Nguyễn Kiều Kiều ôm đầy trong lòng, thoáng cái đã quên mất người khác, ôm cô lên, một tay bưng chén sứ vào trong phòng.

Nguyễn Kiều Kiều thật sự mệt mỏi, bị Bà nội Nguyễn đặt lên giường dỗ dành không bao lâu đã nhắm mắt lại.

Trong giấc mơ.

Có một con mèo và một con sói.

Con mèo ăn cắp thịt của sói, con sói phát hiện ra đuổi theo, nhưng con sói không bao giờ đuổi kịp với con mèo ...

Nguyễn Kiều Kiều nở nụ cười trong giấc ngủ.

"Đứa nhỏ này." Bà nội Nguyễn bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đắp chăn xong, lúc này mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Nguyễn Kiến Quốc đang ngủ trên ghế đu nhà chính, nghe thấy thanh âm mở mắt, nhìn thấy Bà nội Nguyễn đi ra, đi theo bà một đường đến cửa giếng, giúp thu dọn thỏ còn chưa làm xong.

"Tối nay nấu trước một con, hai con còn lại sấy khô, chờ bọn họ trở về lại ăn." Bà nội Nguyễn phân phó.

Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, động tác nhanh nhẹn mổ bụng.

"Lông này cũng không tệ, con tốt làm chút, mẹ làm cho Kiều Kiều hai đôi găng tay cũng đã đủ dùng."

"Ừm." Nguyễn Kiến Quốc đáp lại, thấy lúc này bốn phía không có người, không biết nghĩ tới cái gì, có hơi muốn nói lại thôi nhìn Bà nội Nguyễn: "Mẹ..."

Bà nội Nguyễn quay đầu lại nhìn anh, chờ anh nói chuyện, lại thấy anh gọi mẹ xong không nói, cũng không có tính nhẫn nại, mắng: "Con là một đại nam nhân nói chuyện, sao cũng bắt đầu ấp úng bập bẹ như vậy, có rắm thì thả."

"Mẹ, thật ra con thỏ này cũng không phải do con đánh." Biểu tình Nguyễn Kiến Quốc phức tạp.

"Ý con là sao?" Bà nội Nguyễn dừng động tác trong tay.

Nguyễn Kiến Quốc đến gần bà, kể chuyện xảy ra giữa trưa ở trên ruộng lại một lần, cuối cùng hỏi Bà nội Nguyễn: "Mẹ, mẹ nói Kiều Kiều cô có phải hay không..." Lời sau còn chưa nói hết, nhưng ý tứ kia lại rất rõ ràng.

Lần trước là gà rừng, lúc này là thỏ, chúng nó chạy về phía cô!

Bà nội Nguyễn trầm mặc hai giây, sau đó giơ tay lên hung hăng vỗ đầu Nguyễn Kiến Quốc một cái.

Người đàn ông gần 40 tuổi bị Bà nội Nguyễn tát vào đầu sắp choáng ngợp.

Ngay sau đó, Bà nội Nguyễn mắng: "Nguyễn Kiến Quốc con tùy tiện cái gì? Bây giờ là xã hội mới, com lại nói như vậy, xem mẹ thu thập con thế nào, hơn nữa, Kiều Kiều nhà chúng ta ngoan ngoãn như vậy, chính là ông trời thương con bé, cho con bé mấy con gà rừng, mấy con thỏ thì làm sao? Đáng giá để con thần thánh lải nhải như vậy, tương lai con bé không chừng còn sẽ dẫn đầu heo rừng trở về, như thế nào? Con còn muốn xem con bé trở thành yêu quái sao? Thiêu con bé à?"

Bà nội Nguyễn không biết, hiện tại bà tùy tiện nói như vậy, trong tương lai thật đúng là có!

"Mẹ." Nguyễn Kiến Quốc cũng nóng nảy, vội vàng giải thích: "Con không có ý đó, con bé là con gái con, làm sao con lại nghĩ như vậy, con đây không phải là sợ con bé gặp chuyện không may sao..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp