Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 18: Nhân Vật Phản Diện Nhỏ (2)


1 tháng

trướctiếp

"Tiểu Tư ở cách vách cũng sắp 8 tuổi rồi nhỉ. Tiểu Bát đã đi học được 2 năm mà thằng bé còn chưa được vỡ lòng." Nguyễn Kiến Quốc nói.

"Còn không phải vậy sao? Đừng nói là nó, đứa con trai lớn nhà Hứa Kiến Hoành kia cũng đã 8 9 tuổi mà cũng còn chưa được đi. Những người này á, thật sự là hỏng đến tận gốc rễ rồi, cũng không sợ tương lai gặp sét đánh." Bà nội Nguyễn nói.

Nguyễn Kiều Kiều nghe đến đó không khỏi dựng lỗ tai lên. Bởi vì cô biết Hứa Kiến Hoành này chính là cha nuôi của Hứa Tiêu - nam chính của tiểu thuyết. Ông ta và Hứa Kiến Lâm cha của Hứa Tư là anh em ruột.

Hứa Tư và Hứa Tiêu là anh em họ.

Nhưng cô còn nhớ rõ trong tiểu thuyết, nguyên chủ, Hứa Tiêu, Hứa Tư cùng với Ngũ Y Đình đi học cùng một năm. Nói cách khác, thời điểm nhập học, tháng 9 năm nay bọn họ sẽ cùng nhau nhập học, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Chỉ là cảm giác tồn tại Hứa Tư người này không lớn, rất nhiều thời điểm là ẩn mình trong góc. Chỉ sau khi nữ chính cho hắn một chiếc bánh bao mới yên lặng chú ý nữ chính.

Khi Hứa Tiêu từ tiểu học thi lên cấp 2 thì là thủ khoa của toàn thành phố, khiến cho vị lãnh đạo nào đó có họ hàng xa với nhà họ Hứa chú ý, lúc này mới được đón trở về.

Trong 6 năm này, quan hệ của Hứa Tiêu với Ngũ Y Đình cũng không có gì đặc biệt nổi bật, ít nhất là trong mắt nguyên chủ là như thế. Đến nỗi sau lưng cô, quan hệ của hai người có đặc biệt tốt hay không thì không biết.

Nói tới đây, không thể không nhắc đến một vị nam phụ khác trong truyện, Hứa Thành.

Cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ với Hứa Tư, từ nhỏ đã thích tranh giành với Hứa Tư. Cũng không biết làm thế nào biết được Hứa Tư có khả năng thích nữ chủ Ngũ Y Đình, sau đó với mục đích muốn cướp đi người của Hứa Tư nên đến tiếp cận Ngũ Y Đình. Không nghĩ tới lại bị tính cách không ngừng vươn lên, lạc quan tiến về phía trước của nữ chủ hấp dẫn, cuối cùng đem lòng yêu nữ chủ. Đây chính là một ví dụ hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là ba anh em tranh giành một cô gái, thỉnh thoảng còn trình diễn một ít Tu La tràng. Có thể nói đây chính là điển hình của Mary Sue.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều Kiều rùng mình, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

Nữ chính quá cường đại, cô mới không đi tham dự náo nhiệt làm nữ phụ gì đó đâu. Cô chỉ muốn làm một bạch phú mỹ khoái hoạt vui sướng, tương lai ngày ngày ăn ngon uống tốt là được.

Hai ngày nghỉ trôi qua rất mau. Cho dù ba tên nhóc học cấp 2 có không nỡ thế nào thì cũng phải quay về trường học.

Nguyễn Kiều Kiều ở nhà rảnh rỗi 2 ngày vết thương trên đùi đã hoàn toàn biến mất. Buổi trưa hôm đó lại ôm nhiệm vụ xuống ruộng gọi Nguyễn Kiến Quốc về nhà ăn cơm.

Không nghĩ tới trên đường lại gặp oan gia ngõ hẹp Ngũ Y Đình. Mấy ngày nay Ngũ Y Đình cũng không có lại đi tìm Nguyễn Kiều Kiều, làm đủ tư thái cả đời không qua lại với nhau.

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy như vậy cũng giúp cô bớt được không ít phiền toái, cũng vui mừng với sự phát triển như vậy. Lại không nghĩ rằng sẽ ở đây, ngay trên đường ruộng nhỏ hẹp gặp được nữ chính.

Ngũ Y Đình là đi cắt cỏ heo, cô nhóc đã sắp 8 tuổi rồi, em trai nhà chú đã 6 tuổi, đang tính toán năm nay sẽ đi học mà cô nhóc vẫn còn đang lang thang ở nông thôn, mỗi ngày đều làm không hết việc. Ngũ Y Đình nhân lúc chú thím đang bàn bạc muốn đưa em họ đi học cũng lấy hết can đảm cầu xin đi học cùng, nhưng chẳng những không được đồng ý mà còn bị thím Ngũ đánh một trận. Đến bây giờ đôi mắt vẫn còn đang sưng lên.

Cô nhóc vùi đầu vào cắt cỏ heo, trong lòng tràn đầy oán hận, lưỡi hái kia hận không thể ném vào người thím Ngũ, không nghĩ tới lúc này sẽ gặp được Nguyễn Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều mặc bộ quần áo mới Đỗ Thanh may cho cô hai ngày trước. Tuy rằng là màu đỏ rất rất là tươi nhưng mặc ở trên người cô lại không lộ ra chút tục khí nào, ngược lại lại làm cả người lộ ra vẻ trắng trẻo non nớt, đẹp đến không được.

So sánh với cô, quả thực giống như tiên nữ nhi trên trời vậy.

Mà cô thật sự là tỳ nữ bị địa chủ khổ đày! Lời này cô ta vẫn là nghe thím cô ta nói, nói cô ta là một tiện tỳ tử, nên phải hầu hạ bọn họ cả đời, lấy đâu ra mặt mũi nói đi đọc sách, đó không phải là tâm tư cô ta nên có.

Lúc thím Ngũ nói, cô ta không có cảm giác gì, nhưng hiện tại nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật sự giống như một tỳ nữ hầu hạ người khác, trong lòng tràn đầy ghen ghét có ngăn cũng không ngăn được.

Cô ta giơ lưỡi liềm hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều: "Nguyễn Kiều Kiều, mày là người tao ghét nhất đời này, tao nói cho mày, đời này cho dù mày cầu xin tao, tao cũng sẽ không cùng thể chơi với mày!"

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Cái gì?

Khi nào cô cầu xin cô ta chơi với bản thân.

Nguyễn Kiều Kiều nháy mắt mấy lần, chỉ cảm thấy nữ chính này có hơi khó hiểu, căn cứ vào suy nghĩ nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, xoay người rời đi, tính toán đi một con đường khác, dù sao đồng ruộng này khắp nơi đều là đất, đi đường không phải là đi.

Nhưng cô mới xoay người, cổ đột nhiên ớn lạnh, thứ gì đó cứ dán lên cổ áo cô.

Cô nhíu mày, đưa tay sờ soạng.

Là bùn đất, là bùn vừa mới lấy từ cánh đồng, dính dính.

Nguyễn Kiều Kiều có hơi tức giận, bộ quần áo này mới làm, do thím ba suốt đêm làm ra cho cô! Cô vô cùng thích, lần đầu tiên mặc đã bị ném bùn vào.

Nữ chính này có phải bị bệnh hay không!

Cô thở phì phì xoay người, trừng mắt nhìn Ngũ Y Đình, cân nhắc phần thắng khi nhào tới của thân thể nhỏ bé này của mình có bao nhiêu, nghĩ lại, nếu thật sự cùng cô ta đánh nhau trên đồng ruộng, chỉ sợ sẽ làm cho quần áo mới càng thêm bẩn.

Đôi mắt to xoay tròn, cô cười tinh quái với Ngũ Y Đình, xoay người rời đi.

Ngũ Y Đình ném bùn xong đã hối hận, sợ Nguyễn Kiều Kiều tìm mình gây phiền toái, hiện tại thấy cô xoay người rời đi, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy nghi ngờ, nghĩ lại, cho rằng cô muốn trở về cáo trạng, nghĩ đến chín người anh em kia của cô, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, lắc người chạy sang một bên.

Nhưng cô ta cũng không chạy quá xa, bởi vì quá sốt ruột, đường ruộng lại hẹp, còn có cả bùn mềm, cuối cùng không chú ý, dưới chân trượt ngã xuống ruộng bên cạnh.

Sau đó, có chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

Chỉ thấy mấy con ếch đang kêu trên cánh đồng, cả những con cóc, cả cá trích bùn, tất cả đều nhảy lên người cô ta, rậm rạp lao tới, dọa chết người.

Ngay cả những người lớn thường xuyên làm ruộng trên đồng đã quen nhìn mấy thứ này cũng hoảng sợ, xoa xoa cánh tay của mình nhìn, cũng không dám tới gần, chỉ cảm thấy da đầu đều tê dại!

Ngũ Y Đình càng sợ tới mức thét chói tai liên tục, thiếu chút nữa phát điên.

Cách đó không xa, Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu liếc mắt, hừ lạnh một tiếng, vung bàn tay nhỏ bé của mình đi một con đường khác, đi gọi Nguyễn Kiến Quốc ăn cơm, cô là con mèo từ trước đến nay đều như thế, nếu người khác không tới va chạm tới cô thì thôi, một khi dám đụng vào cô, cũng đừng trách cô có thù tất báo.

Khu đất của Nguyễn Kiến Quốc cách nhà họ Nguyễn có hơi xa, gần vị trí sau núi, trước khi Nguyễn Kiều Kiều ra khỏi cửa, Bà nội Nguyễn thật ra rất lo lắng, nhiều lần dặn dò bảo cô không nên chạy loạn, gọi Nguyễn Kiến Quốc xong phải lập tức về nhà.

Nguyễn Kiều Kiều trong miệng đồng ý rất ngoan, nhưng ánh mắt nhìn phía sau núi kia, trong lòng lại có hơi ngứa ngáy.

Trải qua mấy ngày thí nghiệm, cô cơ bản có thể kết luận mình có ngón tay vàng, chính là muốn ăn gì thì có thể ăn cái đó, tuy rằng có vẻ yếu đến mức như không có, nhưng ai bảo cô là một người ham ăn chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp