Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 14: Gây Sự (2)


1 tháng

trướctiếp

Sau khi cho mọi người nhìn hết một lượt, Bà nội Nguyễn mới thật cẩn thận mà đem Nguyễn Kiều Kiều đặt vào trong tay Nguyễn Kiến Quốc.

Mấy người muốn đục nước béo cò kia không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, ngay lập tức đều ngậm hết mồm lại.

"Kia... Vậy tính Kiều Kiều nhà bà bị thương là không có sai, vậy còn đứa đầu bị thương là như thế nào? Thím Nguyễn không phải là muốn phóng to sự thật để ăn vạ chúng tôi đấy chứ?" Thím Ngũ không cam lòng hỏi.

Nhóc mập mạp đứng lẫn ở đằng sau nghe đến đó, cực kỳ cơ linh mà hô một tiếng, ngã vào bên người Nguyễn Kiệt.

Nguyễn Kiệt đỡ lấy cậu nhóc rồi giải thích: "Em trai cháu là bị mấy con chim cút rơi đập vào đầu, thiếu chút nữa là bị đập đến ngất xỉu. Lúc đấy mọi người đều thấy được."

"Đúng vậy, đúng vậy. Nguyễn Lỗi chính là bị mấy con chim cút rơi xuống đập trúng đầu..." Mấy đứa trẻ đứng ở đây cũng không có nhiều cong cong vòng vòng như vậy. Vừa nghe thấy những lời này cũng gật đầu phụ họa. Sau đó bị gia trưởng nhà mình nhéo cánh tay, lúc này mới tủi thân không rõ nguyên nhân mà câm miệng lại.

Lời này vừa ra, mọi người cũng hiểu được toàn bộ câu chuyện xảy ra.

Sau đó bắt đầu sôi nổi mà chỉ trích thím Ngũ, nói bà ta không phóng khoáng, còn nói bà ta không biết xấu hổ, ... Nói cái gì cũng có.

Vốn dĩ cũng là như thế, hiện tại cho dù thịt có tinh quý nhưng cũng còn xa mới đến mức vì chuyện nhỏ như vậy mà làm nháo thành như vậy.

Thím Ngũ như thế nào cũng không nghĩ tới sự việc cuối cùng sẽ phát triển thành như vậy. Bà ta xấu hổ đến mặt mũi tím tái, hung hăng đẩy Ngũ Y Đình ở trong lòng ngực ra, cho cô bé một cái tát thật mạnh, mắng chửi nói: "Cái đồ tiểu tiện nhân này, như thế nào lại không nói rõ ràng với thím. Cho mày kiến thức hạn hẹp, cho mày thèm ăn này, cho mày không biết xấu hổ này." Cứ liên tục quăng vài cái tát như vậy.

"Thím Ngũ, bà làm sao có thể đánh đứa bé như vậy. Cẩn thận không đánh hỏng đó."

"Đúng vậy, bà làm thím cũng thật là không xứng chức."

"..."

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, chạy nhanh đi ra can ngăn.

Ngũ Y Đình cũng không biết bản thân đang bị ai bảo vệ ở phía sau, đầu óc vẫn còn đang ong ong, cả người đều sững sờ.

Chỉ cảm thấy ánh mắt của người chung quanh nhìn mình đều mang theo vẻ khinh thường, cả người lạnh toát từ đầu đến chân. Khóe mắt liếc đến Nguyễn Kiều Kiều đang được Nguyễn Kiến Quốc ôm ở trong tay giống như là một con búp bê sứ, chỉ cảm thấy hận ý ngập trời, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

"Nếu không phải do con nhóc chết tiệt kia ở nhà nói bậy, tôi có thể tới làm ầm ĩ sao?" Thím Ngũ ra vẻ như mình cũng vừa bị lừa gạt vậy, tức giận lại muốn xông lên đánh Ngũ Y Đình, tuy nhiên lại bị mọi người cản lại. Bà ta cũng giơ tay lên hai lần để tượng trưng, sau đó mới từ bỏ.

Quay đầu lại nhìn về phía Bà nội Nguyễn, ra vẻ lòng đầy căm phẫn: "Thím Nguyễn, việc này đều là do con nhóc chết tiệt kia. Nếu không phải là do nó nói bậy, tôi cũng sẽ không... Ai nha, đây đều là hiểu lầm cả. Thím yên tâm đi. Sau này về nhất định tôi sẽ hung hăng đánh nó một trận. Vậy nhé, nếu đã là hiểu nhầm thì tôi xin phép đi về trước ha. Bố con bọn họ đều ở trong nhà chờ tôi trở về."

Nói xong thì xoay người đi, đi đến một nửa lại nhớ ra còn Ngũ Y Đình. Quay đầu lại xách tai cô bé kéo đi ra ngoài.

Toàn bộ hành trình Ngũ Y Đình vẫn luôn đều khóc. Thân hình nhỏ gầy, mọi người nhìn đến đều yên lặng thở dài, trong lòng cảm thán đây là một cô nhóc số khổ. Như thế nào lại có một người thím lòng dạ đen tối như vậy chứ!

Bà nội Nguyễn cũng nhíu mày nhìn, chỉ là cũng không nói gì thêm. Nhà mình còn một đống việc phiền lòng, nào có tâm tình mà đi quản chuyện nhà người khác.

Chỉ là trước kia Ngũ Y Đình chơi thân với Nguyễn Kiều Kiều, ngẫu nhiên nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều cho con bé đồ ăn bà cũng sẽ không nói cái gì. Dù sao đều là Nguyễn Kiều Kiều nguyện ý, bà cũng hy vọng cháu gái có thêm bạn chơi cùng.

Nhưng hiện tại xem ra, con bé này cũng không phải kiểu người dễ đối phó.

[Các thành viên của Nguyễn gia:

Ông nội Nguyễn Mãn Thương (đã mất) X Bà nội Nguyễn: 4 con, 10 cháu

1, Con cả Nguyễn Kiến Quốc (ba nữ9) X Vợ Thư Khiết (mẹ nữ9): Nguyễn Hạo (anh cả), Nguyễn Kiệt (anh tư), Nguyễn Kiều Kiều (nữ9).

2, Con thứ hai Nguyễn Kiến Đảng X Vợ Liễu Chiêu Đệ: Nguyễn Tuấn (anh hai), Nguyễn Thỉ (anh năm), Nguyễn Vĩ (anh bảy).

3, Con thứ ba Nguyễn Kiến Quân X Vợ Đỗ Thanh: Nguyễn Bác (anh ba), Nguyễn Lỗi (anh tám).

4, Con út Nguyễn Kiến Dân X Vợ Ngô Nhạc: Nguyễn Phong (anh sáu), Nguyễn Khánh (anh chín). ]

Bà nhìn về phía đám người vẫn còn đang ríu rít ở trước cửa nhà mình, tức giận nói: "Sao, còn muốn đứng ở cửa nhà tôi qua đêm à? Có muốn bà già này mang chăn ra cho mấy người luôn không?"

Mọi người ngượng ngùng liên tục xua tay, ai về nhà nấy.

Ở cửa ầm ĩ như vậy, toàn bộ người nhà họ Nguyễn đều đi ra ngoài, bao gồm cả Nguyễn Kiến Đảng. Chỉ có một mình Liễu Chiêu Đệ là đứng ở cửa nhà mình nhếch khóe miệng cười lạnh, cũng không biết là đang trào phúng cái gì.

Bà nội Nguyễn vừa quay đầu lại, cô ta cũng không kịp thu hồi lại nụ cười của mình, xấu hổ tới mức vội vàng đóng kín cửa phòng lại.

"Phi!" Bà nội Nguyễn tức giận nhổ nước miếng với cửa phòng cô ta, quay đầu nhìn Nguyễn Kiến Đảng: "Thằng hai, cô vợ này của anh càng ngày càng có bản lĩnh nhỉ."

Sắc mặt của Nguyễn Kiến Đảng cũng không được tốt, hiển nhiên là cũng thấy được biểu tình vừa nãy của Liễu Chiêu Đệ.

Ngày thường mẹ và vợ mình cũng chỉ có chút mâu thuẫn, anh ấy cũng không nói cái gì, rốt cuộc thì nhà ai mà chẳng có chút ma sát nhỏ. Nhưng hiện tại khuỷu tay của Liễu Chiêu Đệ rõ ràng là hướng ra ngoài, một lòng không nghĩ Nguyễn gia được tốt, đó chính là một chuyện khác.

Kỳ thật chính anh ấy cũng không rõ vì sao vợ mình lại biến thành như vậy. Anh ấy nhớ rõ ngày xưa khi mới gặp vợ mình, cuộc sống của cô ta ở nhà mẹ đẻ cũng không được tốt, bị người trong nhà coi như là gia súc mà sai sử, nhưng con người lại rất cần mẫn, biết tiến lên phía trước còn rất thông tình đạt lý. Một người như thế tại sao lại biến thành như vậy chứ?

Lại nghĩ đến nguyên nhân cháu gái sinh bệnh vài ngày trước, sắc mặt của anh ấy lại càng trầm xuống, đen mặt trở về phòng.

Chờ khi Bà nội Nguyễn chuẩn bị đóng cửa chính chuẩn bị đi ngủ, đã nghe thấy được tiếng ồn ào ở bên phòng cách vách. Bà cũng không để ý, trong mắt bà, vợ thằng hai cũng nên bị gõ gõ một chút, đỡ cho cô ta ngày càng vô pháp vô thiên.

Khi Bà nội Nguyễn trở lại phòng ngủ, Nguyễn Kiều Kiều đã mơ màng sắp ngủ. Từ khi mẹ nguyên chủ đi về phía Bắc tìm người thân sau khi thi đại học, Nguyễn Kiều Kiều vẫn luôn ngủ cùng Bà nội Nguyễn.

Bà nội Nguyễn đắp kín chăn cho cháu gái, nhìn thân thể mềm mại non nớt của cô bé, không khỏi nghĩ tới vừa nãy nhìn thấy Ngũ Y Đình. Trong lòng bà giống như có một ngọn lửa bùng cháy lên.

"Kiều Kiều, chỉ cần có bà ở đây, bà sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt cháu!" Bà cúi đầu xuống, thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm non mềm của cô bé.

"Bà nội..." Đôi mắt Nguyễn Kiều Kiều buồn ngủ mông lung nhìn bà. Đối với Bà nội Nguyễn, cô vẫn luôn có loại cảm giác thân cận không nói nên lời, bà nội là người đầu tiên cô nhìn thấy từ khi tỉnh lại, có lẽ vì vậy nên mới có loại tình cảm chim non như vậy.

Năm nay Bà nội Nguyễn cũng chỉ mới hơn 50 tuổi, nhưng vì hàng năm lao động vất vả khiến cho bà nhìn qua lại có vẻ ít nhất là 60 tuổi. Bà không lôi thôi giống những bà lão khác cùng tuổi này ở nông thôn, bà vẫn luôn rất yêu sạch sẽ, trên người lúc nào cũng có một mùi hương xà phòng nhàn nhạt.

Xà phòng của niên đại này cũng không có nhiều mùi hương, chỉ là một mùi hương đơn giản nhất. Nhưng Nguyễn Kiều Kiều lại cảm thấy mùi hương này khiến cho cô cảm thấy rất an tâm, chỉ cần nằm trong lòng bà là có thể ngủ ngon.

Hiện tại lại được Bà nội Nguyễn dịu dàng dỗ dành như vậy, rất nhanh đã nhắm mắt ngủ say.

Lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng cũng đã đến thứ sáu.

Vết thương trên đùi Nguyễn Kiều Kiều cũng chậm rãi nhạt dần, Bà nội Nguyễn cuối cùng cũng để cho cô bé được xuống dưới đất.

Ba anh trai của Nguyễn Kiều Kiều đọc sách ở trấn trên cũng ở lúc chạng vạng về tới nhà, đi cùng còn có vợ chồng của phòng ba và phòng bốn.

Hầu hết thời gian phòng ba đều ở trấn trên, con trai lớn của bọn họ là Nguyễn Bác đang học cấp 2, con trai nhỏ Nguyễn Lỗi chính là nhóc mập mạp vẫn luôn ăn cùng phòng lớn, mỗi năm chỉ cần thêm một chút đồ ăn là được.

Lần này từ trấn trên trở về là bởi vì sinh nhật của nhóc mập mạp sắp tới, khi trở về còn mang theo hai cuộn vải, một cuộn màu xanh, một cuộn màu hồng.

Màu xanh là để cho Nguyễn Bác và Nguyễn Lỗi làm quần áo, màu hồng là để cho Nguyễn Kiều Kiều làm quần áo. Đây là lần trước Bà nội Nguyễn cố ý dặn dò.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp