Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 103


1 tháng

trướctiếp

Hai người khác cũng rời ra.

"..." Bác sĩ Lục. Đủ ăn ý, tới bộ đội tuyệt đối không ai có thể địch lại!

"..." Đại đội trưởng. Đủ tàn nhẫn! Không hổ là con cháu của Nguyễn gia!

Đợi đến khi ba người lớn triệt để kéo ba đứa nhỏ ra, hai con mắt Hứa Thành đã thành mắt gấu trúc, hoàn toàn đối xứng, khóe miệng cũng chảy máu, tuy rằng không rụng răng, nhưng miệng đã xanh lét, hiển nhiên bị đánh không nhẹ.

"Chúng mày làm cái gì thế! ! Có người bắt nạt người khác như vậy không?!" Lưu Mai ôm con trai mình, đau lòng vô cùng.

"Đều là đứa nhỏ đánh nhau, người lớn chúng ta không cần nhúng tay vào, Vợ Hứa gia, cô nói sao đây?" Bà nội Nguyễn trả lại những gì cô ta vừa nói.

"Các ngươi..." Đầu óc Lưu Mai tức giận vang lên đinh đang, lại hết lần này tới lần khác nói không nên lời phản bác.

Cuối cùng chuyện này chỉ có thể bỏ qua như vậy.

Sau khi Lưu Mai trầm mặt kéo Hứa Thành trở về bôi thuốc, Nguyễn Kiệt cũng đuổi mấy đứa nhỏ trước cửa nhà cậu, cuối cùng gọi Lý Đạt sang một bên, cho cậu hai khối kẹo, xem như cảm ơn cậu vừa làm chứng.

Lý Đạt không nghĩ tới mình tùy tiện nói hai câu là có thể lấy được kẹo ăn, cực kì vui vẻ, chỉ vỗ ngực mình nói: "Anh Nguyễn Kiệt, anh yên tâm, sau này nếu còn có người bắt nạt em gái anh, em nhất định sẽ báo tin cho anh!"

"..." Nguyễn Kiệt, cám ơn, nhưng cậu cũng không hy vọng có lần sau.

Tiễn Lý Đạt đi, trong viện còn có một Hứa Tiêu.

Hứa Tiêu năm nay tám tuổi, năm trước cha mẹ nuôi của cậu mới sinh được một đứa em trai, cậu vốn ở nhà kia rất được cưng chiều, nhưng sau khi có đứa em trai này, cậu cơ bản chính là người dư thừa, mỗi ngày cần phải làm rất nhiều chuyện, vốn nên đi học, nhưng bởi vì cha mẹ nuôi bủn xỉn, đến nay vẫn chưa đưa cậu đi.

Hôm nay cậu ở cửa Lý gia là đang ở trong mương nhỏ phía trước múc nước tưới rau, không nghĩ tới lại vừa vặn gặp phải chuyện này.

Bà nội Nguyễn rất cảm kích cậu, ở lại nhà ăn cơm, nhưng Hứa Tư không ở lại, Bà nội Nguyễn chỉ có thể nhét cho cậu ấy ít đồ ăn vặt, lần này Hứa Tiêu lại không từ chối, nhận rồi bỏ vào trong túi của mình.

Trước khi đi, cậu ấy đi tới trước mắt Nguyễn Kiều Kiều, cười nhìn cô bé, nói: "Em gái Kiều Kiều, lần sau gặp lại."

"Cảm ơn anh." Nguyễn Kiều Kiều cắn cái miệng nhỏ nhắn của mình, không muốn lộ ra hàm răng thiếu của mình, hàm hồ không rõ lời cảm ơn.

Đối với nam chính trong quyển sách này, ấn tượng của cô bé rất không tốt, cô bé cảm thấy nếu anh ta không yêu nguyên chủ, hẳn nên sớm nói rõ ràng, mà không phải đợi đến khi hai người đã định, mới phát hiện tình yêu đích thực của mình có người khác, dẫn đến nguyên chủ phát điên, còn liên lụy đến cả nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Kiều Kiều rũ mắt không nhìn mình, Hứa Tiêu cũng chỉ cho rằng ánh mắt cô bé còn đau, cũng không để ý, trước khi đi, còn sờ sờ cái đầu nhỏ bé của cô bé nói: "Em thật đáng yêu." Nói xong, mới xoay người rời đi.

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Ngẩng đầu lên, hồ nghi nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, cô bé có thể cảm giác được cậu ấy có hảo cảm với cô bé? Là trước kia cậu bé và nguyên chủ có giao tiếp gì sao?

Chạng vạng tối, bữa cơm này của Bà nội Nguyễn và Ngô Nhạc rốt cục cũng được nấu xong.

Nguyễn Kiều Kiều soi gương, nhìn thấy bộ dáng của mình, trong lòng rất không vui, mấy anh trai đều vây quanh cô bé an ủi, nói cho cô bé biết rất nhanh sẽ mọc lên, nhưng cô bé vẫn không vui nổi chút nào.

Chỉ vì bộ dáng răng bị thiếu thật sự rất xấu!

Rõ ràng cô bé rất xinh đẹp——

Kết quả tâm tình không tốt khiến buổi tối Nguyễn Kiều Kiều ăn cơm cũng không ngon, ăn một chút cơm đã buông bát đũa xuống, trầm trầm trở về phòng mình.

Nguyễn Kiến Quốc vừa đau lòng lại không thể làm gì được, đối diện với ánh mắt bác sĩ Lục bên cạnh, lắc đầu nói: "Bé gái lớn như vậy cũng biết yêu cái đẹp." Nói xong, lại lắc đầu.

Bà nội Nguyễn đau lòng rõ ràng bày ra trên mặt, trừng mắt nhìn Nguyễn Kiến Quốc một cái, trách mắng: "Con gái bị thương. Con làm cha lại không sốt ruột." Nói xong cũng không đợi anh trả lời, bưng chén cơm Nguyễn Kiều Kiều chưa ăn xong đuổi theo vào, chỉ còn lại một mình Nguyễn Kiến Quốc ở phía sau vô tội trừng mắt.

Nhưng anh có thể làm sao bây giờ, anh cũng đau lòng sốt ruột mà, nhưng đó đều là mâu thuẫn giữa đứa nhỏ, anh có thể giống như Lưu Mai tiến lên? Vậy giống như thế nào?

Cũng may, Nguyễn gia bọn họ còn có một đám cậu nhóc ngoan, ai nấy đều biết che chở em gái.

Nguyễn Kiều Kiều vào phòng đang soi gương, nhe răng trợn mắt, nhìn thấy Bà nội Nguyễn tiến vào, lập tức đẩy gương ra sau, mím chặt cánh môi, không lộ ra một chút khe hở nhỏ.

"Yo, nhìn nha đầu xinh đẹp nhà ai ở đây? Thật đẹp mắt, làm cho người ta không thể rời mắt." Bà nội Nguyễn bưng chén đi vào, nhẹ thanh âm, cười trêu ghẹo nói.

Nguyễn Kiều Kiều cắn môi, bị bà chọc không nhịn được muốn cười, nhưng lại không muốn há miệng, ngược lại mím chặt môi.

"Nhìn xem, ôi chao, bà nói là nhà ai, thì ra là nhà bà, thật đẹp." Bà nội Nguyễn cười, đặt chén lên bàn, ôm cô bé vào trong ngực ôn nhu lắc lắc, vô cùng sủng ái.

Lần này, Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn không nhịn được nữa, cười rộ lên.

Nhưng ngay lập tức che miệng bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

Bà nội Nguyễn cúi đầu hôn bàn tay nhỏ bé của cô bé, an ủi: "Sợ cái gì, lại không có người ngoài. Vậy tương lai chờ bà nội già, răng rụng hết, có phải cũng phải sẽ trốn cháu à?"

"Không cần, Kiều Kiều không ghét bỏ bà nội." Nguyễn Kiều Kiều lập tức nói, sốt ruột ôm lấy cổ bà.

Bà nội Nguyễn điểm cái mũi nhỏ của cô bé: "Đó không phải là được rồi, cháu không ghét bỏ bà nội, bà nội làm sao có thể ghét bỏ cháu, hơn nữa, như vậy cũng đẹp, so với nha đầu nhà khác còn đẹp hơn, đợi ngày mai chúng ta ra đường, mua mấy bộ váy xinh đẹp, đè lên những nha đầu kia, được không?"

Nguyễn Kiều Kiều bị bà dỗ dành đến mức trong lòng ấm áp, ỷ lại vào lòng bà, trong mắt đều là tình cảm ái mộ.

"Bà nội, sau này chúng ta cũng phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ." Cô bé thì thầm.

"Đương nhiên, sau này Kiều Kiều học đại học, bà nội sẽ xách tay nải theo, đi đâu cũng không tách ra."

"Thật sao?" Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu nhìn bà.

Bà nội Nguyễn trịnh trọng gật đầu, cũng cảm giác được Nguyễn Kiều Kiều đối với mình đặc biệt ỷ lại, trước kia khi Thư Khiết còn ở đây, cô bé tuy rằng cũng thân cận với bà, nhưng xa xa không đến tình trạng như bây giờ.

Bà nội Nguyễn vừa cảm thấy vui vẻ, nhưng mặt khác cũng có hơi chua xót.

Đột nhiên có hơi sợ Thư Khiết trở về, sợ cô sẽ cướp đi sự ỷ lại của Nguyễn Kiều Kiều đối với bà.

Mà bà không biết, trong lòng Nguyễn Kiều Kiều có băn khoăn giống vậy, e sợ có một ngày bà phân biệt cô bé không phải Là Nguyễn Kiều Kiều chân chính, sẽ xa lánh cô bé...

"Nào, ăn cơm, bằng không buổi tối sẽ đói." Bà nội Nguyễn vứt bỏ những băn khoăn kia, bưng bát tới, múc một thìa đưa đến bên miệng cô bé.

Nguyễn Kiều Kiều cố ý muốn làm nũng, cũng không cự tuyệt, ngoan ngoãn há miệng ăn, hai bà cháu bà đút một muỗng, cháu tiếp một ngụm, không khí vô cùng ấm áp.

Bà nội Nguyễn nghĩ đến lúc trước khi nấu cơm, ở trong phòng bếp phát hiện hai chậu hoa quả kia, hai chậu như vậy, còn rất lớn, khẳng định không phải là Ngô Nhạc mang về, sau đó khi Ngô Nhạc hỏi tới, bà cũng hàm hồ nói qua, trong lòng mơ hồ đã có suy đoán.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp