Nghe xong ý định của đại trưởng lão, hắn có chút buồn cười: "Ta thấy không cần thiết, tình trạng linh mạch của ta ta tự hiểu rõ nhất, không có vấn đề gì cả."
Nhưng đại trưởng lão rất cố chấp: "Không được! Dao Chu nói như vậy chứng tỏ chuyện này rất quan trọng, ngươi nhất định phải đi."
Thẩm Túy An cười nhẹ: "Nếu ta không đi thì sao, chẳng lẽ đại trưởng lão còn muốn trói ta đi à?"
Đại trưởng lão: "..."
Ông ta cũng muốn lắm nhưng xét về võ lực, ngay cả khi ông ta ở thời kỳ đỉnh cao cũng không phải là đối thủ của Thẩm Túy An.
Ông ta chỉ có thể làm theo cách vô lại, bám riết lấy Thẩm Túy An giống như ruồi bọ vo ve bên tai hắn, nhắc hắn đi tái khám.
Chỉ cần Thẩm Túy An muốn dùng linh lực ngăn cách ông ta, ông ta sẽ giả vờ bị thương: "Ta vừa mới phẫu thuật xong, Dao Chu nói linh mạch của ta vẫn chưa lành hẳn, nếu bị thương thì..."
Thẩm Túy An: "..."
Trước đây sao hắn không phát hiện ra đại trưởng lão lại có một mặt như vậy chứ!
Cuối cùng hắn cũng hết cách, chỉ có thể theo đại trưởng lão đến Lan Đinh Viện.
Vừa đến cửa Lan Đinh Viện, bọn họ đã thấy có người đang giằng co, đến gần mới phát hiện ra là tứ công tử, hắn muốn Thẩm Dao Chu phẫu thuật cho hắn nhưng phòng trong bệnh viện đã đầy, đây lại không phải là bệnh cấp cứu, Thẩm Dao Chu bảo hắn lấy số rồi về nhà chờ tin.
Tứ công tử là con trai trưởng của gia chủ, trước khi lục công tử trở về, hắn là người thừa kế được công nhận, ngoại trừ việc từng bị Thẩm Túy An làm khó dễ, hắn chưa từng bị người khác từ chối.
Hắn tức giận gọi hộ vệ của mình đến, định đập phá Lan Đinh Viện.
Không ngờ còn chưa kịp đập phá, bản thân hắn đã bị ném ra ngoài.
Đại trưởng lão quát: "Nếu để lão tử phát hiện ngươi đến tìm Dao Chu gây phiền phức nữa, ta sẽ đánh cả cha ngươi!"
Thẩm Túy An: "..."
Nhưng vì sự quấy phá của tứ công tử, hai người cũng nhận ra rằng an ninh của Lan Đinh Viện này không tốt.
Thẩm Túy An: "An Thành, ngươi dẫn một đội người đến bảo vệ Dao Chu."
Đại trưởng lão: "Không cần, lão phu đi gọi nội vệ của Trừng Giới Đường đến, nếu có ai dám đến gây chuyện, ta sẽ trực tiếp nhốt bọn chúng vào Trừng Giới Đường!"
Nội vệ là lực lượng bí ẩn và mạnh nhất của Thẩm gia, không dễ dàng rời khỏi Trừng Giới Đường, đại trưởng lão phái bọn họ đến, còn ai có thể làm gì nữa.
Ván này, Thẩm Túy An chịu thua.
Đại trưởng lão cười khẩy: "Tiểu tử, so với lão phu, ngươi còn non lắm."
Thẩm Túy An: "..."
Đợi Thẩm Dao Chu thay quần áo đến đại sảnh, đại trưởng lão và Thẩm Túy An đã đấu khẩu với nhau mấy hiệp.
Thẩm Túy An nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, nhàn nhã thưởng thức linh trà, còn đại trưởng lão thì tức giận ngồi ở vị trí xa hắn nhất.
Thẩm Dao Chu xã giao qua loa với Thẩm Túy An một câu rồi đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây ngươi cảm thấy thế nào, linh lực vận hành có thông suốt không? Linh mạch còn đau không? Còn uống đan dược không?"
Thẩm Túy An bị hỏi đến mức trở tay không kịp.
Thẩm Dao Chu vẻ mặt nghiêm túc, trên tay cầm một miếng ngọc giản có khắc tên hắn, vừa nghe hắn nói vừa ghi chép.
Sau khi Thẩm Túy An trả lời xong, Thẩm Dao Chu lại quét qua người hắn, linh mạch sạch sẽ, xem ra đã hồi phục khá tốt.
Thẩm Túy An bị ánh mắt của nàng quét qua, chỉ thấy người lạnh toát như thể không mặc quần áo, không khỏi rùng mình.
Thẩm Dao Chu lập tức chú ý tới: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thẩm Túy An đương nhiên không tiện nói thật, vội chuyển chủ đề: "Không có gì, miếng ngọc giản này của ngươi là sao?"
Thẩm Dao Chu thấy trên người hắn đúng là không có gì bất thường, cũng không nghĩ nhiều trả lời: "Đây là bệnh án."
Chỉ cần nàng động niệm, miếng ngọc giản có thể ghi chép, còn tiện hơn cả máy tính, hơn nữa cũng không tiêu hao bao nhiêu linh lực, Thẩm Dao Chu liền làm bệnh án bằng ngọc giản cho tất cả bệnh nhân.
Thẩm Túy An thấy hứng thú: "Ta có thể xem không?"
Thẩm Dao Chu hào phóng đưa miếng ngọc giản cho hắn.
Thẩm Túy An áp miếng ngọc giản lên trán, sau đó lại lấy xuống với vẻ mặt kỳ quái, bên trong toàn là những đường nét lộn xộn, hắn không nhận ra một chữ nào.
Thẩm Dao Chu cười khẩy.
Chữ của bác sĩ không phải ai cũng có thể hiểu được.
Nàng cầm lấy miếng ngọc giản bỏ vào túi trữ vật.
Nhưng Thẩm Túy An lại tinh ý nhận ra ống tay áo của nàng có chút rách rưới, nhìn kỹ mới phát hiện ra, tuy bộ quần áo này sạch sẽ nhưng đã giặt đến mức bạc màu.
Hắn liếc nhìn đại trưởng lão: "Dao Chu, quần áo của ngươi cũ rồi, ngày mai ta đưa ngươi đi dạo phố, chọn cho ngươi mấy bộ."
Thẩm Dao Chu hơi sửng sốt, theo ánh mắt của hắn nhìn xuống ống tay áo của mình, mấy ngày nay bận rộn quá nàng cũng không để ý đến những thứ bên ngoài này.
Đại trưởng lão không ngờ bị hắn phát hiện ra điểm này, mình lại thua một ván, cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, Dao Chu đừng lo lắng về tiền bạc, cứ thích gì thì mua, hết tiền thì tìm đại trưởng lão."
Thẩm Túy An: "Không cần làm phiền đại trưởng lão, cả Thẩm gia này còn có ai giàu hơn ta sao?"
Đại trưởng lão: "..." Đáng ghét!
Thẩm Dao Chu nhìn cảnh tranh sủng như trẻ mẫu giáo này, thật sự buồn cười, nàng xua tay: "Không cần đâu, ta còn nhiều bệnh nhân lắm, nào có thời gian đi dạo."
Đại trưởng lão lập tức nói: "Cái này không vội, bọn họ đã bị trúng độc nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm hai ngày có sao đâu."
"Đúng vậy." Thẩm Túy An cũng đứng về phía đại trưởng lão, trực tiếp quyết định: "Sáng mai ta đến Lan Đinh Viện đón ngươi."
Thẩm Dao Chu: "???"
Thôi vậy, nàng cũng hơi mệt rồi, coi như cho mình nghỉ một ngày vậy.
Nàng không hứng thú với quần áo, nhưng nếu có cơ hội nàng cũng muốn xem có thể đặt làm dao mổ không, bây giờ nàng vẫn dùng dao găm của Trương Quý, những thứ khác nàng còn có thể tạm chấp nhận nhưng cái này thì thực sự không chịu nổi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Túy An đến đón Thẩm Dao Chu rời đi.
Thẩm Dao Chu nhìn thanh kiếm trong tay hắn, trong lòng có chút phấn khích, phi kiếm sao! Hồi nhỏ xem phim tiên hiệp, nàng thích nhất là kiếm tu tiêu sái, mơ ước được ngồi phi kiếm một lần, không ngờ bây giờ lại sắp thành hiện thực.
Nhưng khi nàng ngồi lên mới nhận ra, không phải ai cũng có thể làm kiếm tu.
Nàng say kiếm!
Cuối cùng cũng đến được thành Minh An, nàng đã sắp ngất đi rồi.
Thành Minh An là thành lớn nhất Vân Trạch Châu, thành chủ là tu sĩ Nguyên Anh, tính tình hiền hòa nên bên ngoài thành Minh An có không ít trấn phàm nhân dựa vào, lâu dần cũng trở thành cảnh đẹp hiếm có của Vân Trạch Châu.
Lãm Nguyệt Các là tửu lâu lớn nhất thành Minh An, do luyện khí đại sư Chúc Nghiêu làm ra. Toàn bộ tửu lâu nổi trên Lãm Nguyệt Hồ, mỗi khi đêm xuống, Lãm Nguyệt Hồ sinh ra sương mù mịt mù, Lãm Nguyệt Các bay lên giữa không trung tựa như tiên cảnh cung trăng.
Nơi như vậy, phí vào cửa cũng phải năm mươi viên linh thạch trung phẩm.
Mà Thẩm Dao Chu lúc này đang nâng chén trà trị giá năm mươi viên linh thạch trung phẩm, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần.
Thẩm Túy An đẩy một đĩa điểm tâm đến trước mặt nàng: "Đây là điểm tâm trứ danh của Lãm Nguyệt Các, nếm thử xem."
Hương thơm thoang thoảng bay tới, Thẩm Dao Chu tỉnh táo hơn, cảm giác buồn nôn cũng đỡ đi nhiều.
Điểm tâm trong đĩa rất nhỏ, được làm thành hình bốn loại hoa tươi tắn như thật, thậm chí trên cánh hoa còn đọng sương.
Thẩm Dao Chu cầm một miếng hình hoa lan bỏ vào miệng, điểm tâm tan ngay trong miệng, hương vị nhạt mà không tục, hương lan thanh thoát từ trong miệng chảy vào dạ dày, hóa thành một dòng nước ấm, từ đan điền chảy vào tứ chi bách hài, lập tức cảm thấy linh lực tràn đầy, tinh thần cũng tốt hơn trước.
Thẩm Túy An giải thích: "Đây là làm từ quả thanh tâm, ngoài việc bổ sung linh lực còn có tác dụng phá ảo thanh tâm."
Ngoài điểm tâm làm từ quả thanh tâm, các món ăn khác cũng đều làm từ linh vật, Thẩm Dao Chu ăn xong chỉ thấy thần thanh khí sảng, trạng thái tốt vô cùng.
Thẩm Túy An trêu chọc: "Ta thấy ngày thường ngươi rất gan dạ, vậy mà lại không dám ngồi phi kiếm?"
Thẩm Dao Chu đang định phản bác, đột nhiên bên cạnh truyền đến một trận ồn ào.
"Lần tông môn đại tỉ này, người thắng nhất định lại là Thái Sơ Kiếm Tông!"
"Rất có khả năng, có Phó Sinh Hàn ở đó, Thái Sơ Kiếm Tông muốn thua cũng không dễ."
“Phó Sinh Hàn kia thực sự lợi hại như vậy sao? Ta nghe nói lần này Lạc Tuyết Phái thế như chẻ tre, khả năng thắng rất lớn!”
Tu sĩ vừa khen Thái Sơ Kiếm Tông khinh thường nói: "Lạc Tuyết Phái thì tính là gì? Năm đó Phá Nhạc Kiếm Tông cũng từng nổi tiếng nhất thời, kết quả thì sao, lúc đại tỉ bị Phó Sinh Hàn một chọi chín, cuối cùng bị ép đến mức không thể dùng hai chữ Kiếm Tông, đành phải đổi thành Phá Nhạc Tông..."
Lời hắn còn chưa dứt, bên cạnh đã bắn tới một chiếc lá liễu màu xanh lục lướt qua môi hắn, trực tiếp làm nổ tung bình rượu trên bàn.
Thẩm Túy An sắc mặt âm trầm, quạt xếp trong tay linh lực lưu chuyển, sát khí bừng bừng.
"Cút!"
Vài người bị uy áp Kim Đan kỳ của hắn ép buộc, lăn lộn bò trườn chạy ra ngoài.
Thẩm Dao Chu ở bên cạnh nhìn rõ ràng, từ lúc mấy người kia nhắc đến tên Phó Sinh Hàn, biểu cảm của Thẩm Túy An đã không ổn, mãi đến khi người kia nhắc đến Phá Nhạc Tông hắn mới nổi trận lôi đình.
Xem ra Thẩm Túy An và Phá Nhạc Tông này hẳn là có chút quan hệ.
Thẩm Dao Chu không hỏi nhiều, ăn xong liền cùng Thẩm Túy An đi thẳng đến Vũ Y Phường.
Vũ Y Phường là tiệm may mới nổi trong vài năm gần đây, quần áo đẹp và mới lạ, còn có cả trang sức giày dép đi kèm, hơn nữa quần áo và trang sức cùng một bộ, ngoài pháp trận phòng ngự vốn có, còn có thể kết hợp thành pháp trận mới.
Vì vậy, ngay khi Vũ Y Phường xuất hiện đã gây nên chấn động không nhỏ trong tu tiên giới, đặc biệt là các nữ tu hận không thể mua hết tất cả các bộ quần áo của Vũ Y Phường.
Thẩm Túy An nhàn nhạt nói: "Ngươi thích gì thì lấy, không cần ngại ngùng, coi như là quà gặp mặt lục thúc tặng ngươi."
Sự hào phóng này thực sự làm Thẩm Dao Chu choáng váng, dù sao quần áo của Vũ Y Phường cũng không rẻ, nàng lắc đầu nói: "Không cần đâu, ta mang theo linh thạch..."