Nàng xuyên không đến đây cũng chỉ mới vài tháng, vốn tưởng rằng đối với thế giới này vẫn chưa có cảm giác thân thuộc.

Nhưng mà. . .

Nàng nhìn Thân Khương và ba người khác đang ôm lấy cánh tay nàng khóc, lại nhìn Lăng Tân Nguyệt ôm quà của nàng, rõ ràng là vui vẻ nhưng vẫn phải tỏ ra kiêu ngạo, không khỏi cười nhẹ.

Nơi này có thể khiến nàng cảm thấy quen thuộc và an tâm, chẳng phải là nhà sao?

Sau bọn họ là Yến Phi.

Yến Phi nghe Thẩm Túy An nói Thẩm Dao Chu có thể gặp chuyện không may, trong lòng rất bất an, dù sao cũng là vì nàng ta nên Thẩm Dao Chu mới đến thành Minh An mua đồ, giờ thấy nàng bình an trở về cũng yên tâm.

Thẩm Dao Chu liếc nhìn toàn thân nàng ta, vì nghe theo Tịnh Ma Đan, vị trí linh mạch bị ma khí xâm chiếm lại mở rộng thêm một chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát.

Chỉ là ca phẫu thuật thực sự phải tiến hành càng sớm càng tốt.

Lần phẫu thuật này, Thẩm Dao Chu không chỉ chọn Thân Khương làm trợ thủ, mà còn gọi cả Cố Ung.

Bởi vì linh mạch lấy ra không chỉ cần dung dịch và linh khí bảo quản, mà còn phải có người liên tục truyền linh lực vào đó để duy t rì hoạt tính.

Phòng phẫu thuật được ngăn cách bằng bình phong, Yến Phi ở trong phòng đã nằm trên bàn phẫu thuật, Thân Khương trải khăn trải giường cho nàng ta.

Đợi đến khi mọi công tác chuẩn bị hoàn tất thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thẩm Dao Chu lấy thuốc mê cho Yến Phi uống, nhưng không ngờ loại thuốc này lại hoàn toàn không có tác dụng với Yến Phi, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Cố Ung nghĩ ra điều gì đó, nói: "Có lẽ là vì sư tỷ từng là tu sĩ Nguyên Anh, mặc dù tu vi đã thụt lùi nhưng cảnh giới vẫn còn, cho nên loại thuốc của phàm nhân này mới hoàn toàn không có tác dụng với nàng.'

Thẩm Dao Chu bừng tỉnh.

Trước Kim Đan kỳ, mặc dù tu sĩ nhìn như có thể sử dụng thủ đoạn của thân tiên nhưng rốt cuộc vẫn là thân xác phàm nhân, chỉ có vào Nguyên Anh kỳ mới được coi là thực sự bước lên con đường của tiên nhân, thân thể cũng sẽ phát sinh biến đổi long trời lở đất.

Nói như vậy, thân thể của Yến Phi cũng không cho phép bọn họ đi tìm loại thuốc gây mê khác.

Nhưng không có thuốc gây mê, làm sao tiến hành phẫu thuật?

Yến Phi bình tĩnh nói: "Nếu đã như vậy thì không cần dùng thuốc nữa, cứ để ta tỉnh táo làm phẫu thuật là được."

"Không được.' Thẩm Dao Chu là người đầu tiên phản đối: "Linh mạch bị chạm vào đã khó chịu lắm rồi, huống chi đây là trực tiếp cắt linh mạch xuống, loại đau đớn này có thể còn khó chịu hơn cả chết."

Yến Phi: "Ta có thể chịu đựng."

Thẩm Dao Chu vẫn lắc đầu: "Đây không phải là vấn đề chịu đựng, mà là vì để phẫu thuật diễn ra thuận lợi, thời gian phẫu thuật rất dài, một khi xảy ra vấn đề gì, có thể đều là trí mạng."

Yến Phi cười khổ: "Ta bây giờ sống như thế này còn đau khổ hơn cả chết, ta còn gì phải sợ nữa!"

Nàng ta dường như đã hạ quyết tâm, nói với Cố Ung: "Gọi Túy An vào đây."

Không lâu sau, Thẩm Túy An đã đến.

Yến Phi nói: "Bây giờ ở đây chỉ có tu vi của ngươi là tương đương với ta, lát nữa lúc phẫu thuật, nếu ta có bất kỳ động tĩnh gì, ngươi phải lập tức chế trụ †a, nghe rõ chưa?"

Thẩm Túy An đã biết chuyện gì xảy ra, nhìn bóng dáng Yến Phi sau bình phong, trong lòng ngũ vị tạp trân, nhưng hắn biết tính cách của Yến Phi, mím môi gật đầu: "Nghe rõ rồi."

Yến Phi nghiêm trang hành lễ với Thẩm Dao Chu: "Dao Chu cô nương, ta biết như vậy là làm khó ngươi, nhưng ta chỉ tin tưởng ngươi, cho nên tàn khu này của Yến Phi đành giao phó cho cô nương rồi."

Thẩm Dao Chu nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt nàng ta, trong lòng cảm động, nàng biết như vậy rất nguy hiểm, nhưng sự đã đến nước này, nàng nguyện vì Yến Phi mạo hiểm một lần.

"Được, ta đáp ứng ngươi.'

Tâm trạng căng thẳng của Yến Phi thả lỏng, khóe môi nở một nụ cười: "Ta từ khi bước lên con đường tu tiên đã tin vào nhân định thắng thiên, nếu lần này ta thắng, về sau tiên đồ không còn gì có thể ngăn cản tal "

Mặc dù sắc mặt nàng ta vẫn tái nhợt nhưng mơ hồ có phong thái ngạo nghễ quần hùng, diễm áp quần phương năm xưa.

Phẫu thuật chính thức bắt đầu.

Yến Phi ngậm thứ gì đó trong miệng, Thân Khương thay Yến Phi chỉnh lại khăn trải giường, để lộ vị trí bụng.

Đây là vị trí linh mạch bị ma khí xâm nhiễm, phẫu thuật trước tiên phải lấy linh mạch bị xâm nhiễm xuống, sau đó mới đi lấy ẩn linh mạch.

Bởi vì ma khí sẽ theo linh lực lây nhiễm sang người khác, cho nên Thẩm Dao Chu toàn bộ quá t rình đều phải vô cùng cẩn thận, lúc cắt linh mạch cũng không thể dùng linh lực, mà phải đổi thành dụng cụ phẫu thuật.

Sau khi đã quen với việc sử dụng linh lực như cánh tay, giờ lại đổi về dao mổ, không chỉ độ khó tăng lên mà sự phối hợp của trợ thủ cũng rất quan trọng. Trước đó Thẩm Dao Chu đã cùng Thân Khương mô phỏng nhiều lần, hai người phối hợp khá ăn ý.

Thân Khương đưa dao mổ cho Thẩm Dao Chu, nàng nắm lấy, trong nháy mắt lập tức bình tĩnh lại, không chút do dự rạch một đường trên bụng Yến Phi.

Yến Phi đã phong bế cảm giác đau, cũng vì nằm nên không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy Thẩm Dao Chu rạch bụng mình, nhưng ngay sau đó, một cơn đau dữ dội ập đến từ vết thương.

Yến Phi lập tức nắm chặt bàn mổ, lực rất lớn khiến cho bàn mổ có pha Huyền Thiết cũng bị nắm lõm một miếng.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, cơn đau như thủy triều điên cuồng ập đến, suýt chút nữa nhấn chìm nàng ta.

Răng Yến Phi vì dùng sức mà cắn chảy máu, theo khóe miệng chảy xuống nhuộm đỏ cả cổ, mồ hôi trên trán như nước chảy, theo tóc từng giọt từng giọt rơi xuống đất, thậm chí thân thể bắt đầu run rẩy nhẹ.

Nàng ta phát ra tiếng gào trong cổ họng nhưng vẫn khống chế được thân thể mình, không để ảnh hưởng đến thao tác của Thẩm Dao Chu.

Cố Ung và Thẩm Túy An bên ngoài bình phong đều cảm thấy đau lòng.

Thân Khương cũng đã theo nhiều ca phẫu thuật, đã từng thấy đủ mọi tình huống nhưng vẫn vì sự thảm liệt của ca phẫu thuật này mà rơi nước mắt.

Chỉ có Thẩm Dao Chu là không hề lay động, tay thậm chí còn vững hơn bình thường.

"Cắt bỏ linh mạch bệnh biến, Thân Khương, hộp ngọc."

Thân Khương giật mình, không ngờ tốc độ của Thẩm Dao Chu lại nhanh như vậy.

Thẩm Dao Chu cũng không trách nàng ta, bởi vì so với lúc mô phỏng, hôm nay nàng đã tăng tốc, nàng không phải không nhìn thấy sự đau đớn của Yến Phi, nhưng nàng rất rõ ràng, cách duy nhất có thể giảm bớt đau đớn cho Yến Phi chính là hoàn thành phẫu thuật càng nhanh càng tốt.

Thân Khương luống cuống đưa hộp ngọc cho nàng, đây là hộp chuyên dùng để đựng linh mạch bị nhiễm ma khí, có thể hoàn toàn ngăn cách ma khí.

Thẩm Dao Chu cẩn thận đặt linh mạch đã cắt xuống vào trong, sau đó Thân Khương lập tức khóa hộp lại.

Thẩm Dao Chu hơi thả lỏng một chút.

"Bước tiếp theo là phẫu thuật cắt bỏ ẩn linh mạch, Thân Khương, Cố Ung chuẩn bị."

Cố Ung vội vàng nói: "Chuẩn bị xong rồi."

Thân Khương đặt một con dao mổ khác vào lòng bàn tay Thẩm Dao Chu, Thẩm Dao Chu hít sâu một hơi, lại tiếp tục tiến hành phẫu thuật.

Nhưng theo ca phẫu thuật ngày càng thuận lợi, Yến Phi đã đến giới hạn chịu đựng.

Thẩm Túy An vẫn luôn quan sát tình trạng của Yến Phi ở bên cạnh, thấy vậy lập tức trói nàng ta lại, linh lực hóa thành dây leo, gân như cắm sâu vào thịt Yến Phi, nhưng loại đau đớn này so với đau đớn trên linh mạch thì không đáng kể.

Yến Phi đã bị đau đớn hành hạ đến mất lý trí: "Đau quá. . . ách - để ta chết đi, để ta chết đi. . ."

Thẩm Túy An và Cố Ung đều là lần đầu tiên nhìn thấy Yến Phi như vậy, ngay cả hai nam nhân cao lớn cũng không chịu nổi, không đành lòng quay đầu đi.

Cả phòng phẫu thuật, chỉ có Thẩm Dao Chu vẫn giữ được bình tĩnh.

Nàng đặt ẩn linh mạch đã cắt xuống vào linh khí chứa dung dịch, để Cố Ung truyền linh lực.

Lúc này, linh lực trong cơ thể Yến Phi đã hoàn toàn không thể khống chế, ngay cả linh khí bên cạnh nàng ta cũng bị ảnh hưởng, hình thành từng cơn lốc xoáy.

Linh lực của Thẩm Dao Chu trong đó giống như một chiếc thuyên nhỏ trong sóng dữ, nàng như một ngư dân dày dặn kinh nghiệm, cẩn thận điều khiển để không bị lật thuyền.

Nàng biết, một khi linh lực của nàng bị cuốn vào đó, với chút tu vi này của nàng, e rằng sẽ bị thương nặng ngay lập tức.

Nếu đổi lại là phần lớn mọi người, lúc này có lẽ đã rút lui.

Nhưng Thẩm Dao Chu lại chọn đối đầu khó khăn.

Chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ bệnh nhân của mình.

Đây chính là đạo của nàng.

Trong hệ thống, cây kỹ năng màu vàng khẽ rung lên, như phát ra một tiếng thở dài xa xôi và an ủi. . . .

Nửa canh giờ sau, Thẩm Dao Chu khâu xong mũi chỉ cuối cùng, thấy linh lực thông suốt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

"Phẫu thuật hoán đổi linh mạch đã kết thúc."

Theo lời nàng vừa dứt, cơ thể Yến Phi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhưng ngay lúc này, bên tai mọi người vang lên tiếng chuông gấp gáp.

Thẩm Túy An trầm mặt: "Đây là trận pháp bị kích hoạt, có người xông vào!"

Thẩm Dao Chu và Cố Ung không hẹn cùng nói: "Chẳng lẽ là nhà họ Trần?"

Sắc mặt Thẩm Túy An càng thêm lạnh lẽo: "Là bọn họ thì tốt, ta đang định đi tìm bọn họ gây phiền phức, bọn họ lại tự mình đưa tới cửa."

Thẩm Túy An bảo bọn họ đừng rời đi, lại điều hộ vệ đến bảo vệ, sau đó mới đạp phi kiếm đi ra ngoài.

Nhưng người trước mắt không phải là tu sĩ Trân gia như hắn tưởng, nhìn thấy người đó, sắc mặt Thẩm Túy An lại càng khó coi: "Là ngươi? Ngươi đến đây làm gì!"

"Túy An, đã lâu không gặp." Đối phương mỉm cười: "Ta đến đón thê tử của ta, A Phi."

Hắn chính là trượng phu của Yến Phi, chưởng môn Thương Huyền Kiếm Tông Mạnh Thiếu Uyên.

Năm đó ma tu xâm phạm, hắn bỏ rơi Yến Phi, lựa chọn đi theo tông môn chạy trốn, sau đó ma tu bị đánh lui, Phá Nhạc Kiếm Tông trong trận chiến này tổn thất thảm trọng, còn Thương Huyền Kiếm Tông lại vì bảo toàn được thực lực, ngược lại sau chiến tranh địa vị tăng vọt, đồng thời còn cướp đi không ít tài nguyên của Phá Nhạc Kiếm Tông.

Trong tình huống như vậy, hắn lại muốn cùng Yến Phi tái hợp, mọi người đều biết, Yến Phi bị nhiễm ma khí, sớm không còn phong quang như năm xưa, vậy mà lại để hắn có được danh tiếng thâm tình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play