Thẩm Dao Chu sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên X-quang không phát huy tác dụng.

Thường gia chủ như có linh cảm: "Tiểu thư đang nhìn gì vậy?"

Thẩm Dao Chu lập tức thu hồi ánh mắt: "Không có gì."

Thường gia chủ cười cười, đẩy đồ đựng mà Thẩm Dao Chu đặt làm và một miếng ngọc bội tới: "Khuyển tử được tiểu thư cứu giúp, chính là ân nhân của nhà họ Thường chúng ta, ta đã dặn dò tất cả các tiệm linh khí ở Vân Trạch Châu, sau này tiểu thư muốn làm gì thì cứ trực tiếp nói với bọn họ là được."

Thẩm Dao Chu hơi nhíu mày, kiên quyết từ chối: "Lòng tốt của ngài ta xin nhận, nhưng ta đã thu phí phẫu thuật của Thường Diệp rồi, ngài không cần phải cho ta thêm gì nữa."

Thường Diệp không ngờ Thẩm Dao Chu chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại dám từ chối phụ thân của mình, lập tức tức giận nói: "Ngươi. . ."

"Câm miệng." Thường gia chủ lạnh lùng quát, sau đó lại mỉm cười nhìn Thẩm Dao Chu, dường như không hề tức giận: "Tiểu thư phẩm hạnh cao khiết, y giả nhân tâm, là Thường mỗ đường đột rồi."

Thẩm Dao Chu từ chối ông ta là vì không muốn mang ơn người khác, nhưng cũng không muốn đắc tội với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, may mà Thường gia chủ hiểu chuyện, kết quả như vậy rất hợp ý nàng.

Hai bên lại nói chuyện nhạt nhão vài câu, Thẩm Dao Chu định tiễn khách.

Ai ngờ Thường gia chủ đột nhiên hỏi: "Tiểu thư có quen người Trần gia ở Cát An không?" Thẩm Dao Chu mơ hồ cảm thấy có chút quen tai nhưng không nhớ ra.

Thường gia chủ nói: "Thường mỗ nghe bằng hữu ở Cát An nói, dạo gần đây nhà họ Trần vẫn luôn dò hỏi tin tức của tiểu thư, dường như còn có lời đồn, nói tiểu thư có hôn ước với thiếu chủ Trần gia. . ."

Thẩm Dao Chu bừng tỉnh, hóa ra là nhà họ Trần muốn mua nàng làm lô đỉnh.

Nhưng Thẩm Túy An nói hắn đã giải quyết chuyện này rồi, không biết nhà họ Trần có nghe được tin tức gì không nên mới truyền ra lời đồn này.

Thường gia chủ nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Dao Chu, ám chỉ nói: "Nhà họ Trần những năm gần đây mới phát tích, nghe nói bọn họ cung phụng một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ nên hành sự có phần ngông cuồng, tiểu thư nên cẩn thận một chút."

Sắc mặt Thẩm Dao Chu trở nên hơi nghiêm trọng nhưng vẫn cảm ơn Thường gia chủ.

Thường gia chủ cũng biết điều nên dừng lại, lại nói thêm vài câu như "Có khó khăn có thể đến nhà họ Thường tìm ông ta" rồi dẫn theo Thường Diệp rời đi.

Sau khi bọn họ đi, Thẩm Dao Chu lập tức viết lại sự việc, dùng giấy hạc truyền tin gửi về.

Mặc dù không biết thật giả nhưng nàng quyết định mấy ngày này sẽ không ra ngoài, nhanh chóng làm xong dung dịch rồi trở về Thẩm gia.

Vừa rời khỏi Vũ Y Phường, Thường Diệp bất mãn phàn nàn: "Phụ thân, tại sao người lại khách sáo với một tiểu nha đầu luyện khí kỳ như vậy!"

"Ngươi biết cái gì." Thường gia chủ cười lạnh: "Cho dù nàng là phàm nhân, nhưng chỉ bằng cái gọi là phẫu thuật này của nàng, cũng đã đủ tư cách trở thành khách quý của nhà họ Thường chúng ta."

"Nên kết giao với cường giả khi họ còn yếu thế, như vậy mới có thể kết thành tình nghĩa tặng than trong ngày tuyết rơi, đợi đến khi bọn họ thành danh, ngươi ngay cả rìa cũng không với tới."

Thường Diệp rất ít khi nghe được phụ thân khen ngợi một người như vậy, kinh ngạc nói: "Phụ thân, người cũng quá coi trọng nàng ta rồi."

Thường gia chủ lắc đầu: "Ta chỉ sợ ta còn chưa đủ coi trọng."

"Bởi vì. . ." Ánh mắt ông ta vô tình liếc qua một góc, nhỏ giọng nói: "Người chú ý đến nàng không chỉ có ta."

Thường Diệp không nghe rõ: 'Phụ thân, người nói gì?"

Thường gia chủ không trả lời hắn, chỉ nhìn những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời, lẩm bẩm: "Bầu trời Vân Trạch Châu này, e rằng sắp thay đổi rồi."

Thẩm Dao Chu gửi giấy hạc đi hai ngày mà vẫn không nhận được hồi âm của Thẩm Túy An, nàng liền nhận ra có thể đã xảy ra chuyện.

Vì vậy, sau khi Từ Chỉ Âm làm xong mẫu dung dịch, nàng lập tức cùng Cố Ung chuẩn bị quay về, thậm chí còn không dùng linh thuyền, mà chọn ngồi trên trọng kiếm của Cố Ung.

Nàng nắm chặt vạt áo của Cố Ung, nhắm chặt mắt, cảm nhận cơn gió gào thét bên cạnh, chỉ thấy dạ dày cuộn trào, chỉ có thể cố nhịn để chuyển sự chú ý.

Nàng nhớ lần đầu tiên cùng Thẩm Túy An đến đây chỉ bay chưa đầy hai canh giờ, giờ đã bay được nửa đường rồi, chỉ cần kiên t rì thêm một chút nữa. . .

Ngay lúc này, trọng kiếm đột nhiên rung lên dữ dội, sau đó bắt đầu hạ xuống nhanh chóng.

Thẩm Dao Chu cảm thấy dạ dày như bị đẩy lên đến cổ họng, một luồng chua xộc thẳng lên cổ, nàng che miệng, mãi đến khi trọng kiếm ổn định trở lại mới mở mắt ra, tuy nhiên lại thấy xung quanh đã chật kín tu sĩ.

Đối diện hai người là một chiếc bồ đoàn lơ lửng, trên đó ngồi một nam nhân trung niên mũi khoằm tóc mai điểm bạc, sau lưng còn có hai đồng tử cầm cờ phướn.

Trên người ông ta tỏa ra uy áp cực lớn, một mình ông ta thậm chí còn đáng sợ hơn tất cả các tu sĩ xung quanh cộng lại, chính là trưởng lão Nguyên Anh kỳ được nhà họ Trần cung phụng, Mai Duật.

Mai Duật thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, trong lòng rất hài lòng: "Bản tôn được nhà họ Trần cung phụng, nghe nói nha đầu ngươi có hôn ước với con cháu Trân gia nhưng lại hối hôn, có chuyện này không?"

Đây rõ ràng là trắng đen lẫn lộn.

Thẩm Dao Chu che miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu thị sự từ chối.

Nhưng Mai Duật lại rất không hài lòng: "Ta hỏi ngươi, sao không trả lời?"

Trong lời nói của ông ta mang theo một tia uy áp, trực tiếp nhắm vào Cố Ung và Thẩm Dao Chu, Cố Ung đứng chắn trước mặt Thẩm Dao Chu, khổ sở chống đỡ, ngay cả gân xanh trên cổ cũng nổi lên.

Thẩm Dao Chu buông tay: "Qe ——" "

Mai Duật: "! II "

Ông ta mặt mày u ám, nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao Chu: "Chưa từng có ai dám đối xử với bản tôn như vậy, ngươi to gan lắm!"

Thẩm Dao Chu nôn xong, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy một lá cờ nhỏ bằng bàn tay, chứa đầy sát khí bắn về phía nàng, nàng muốn né tránh nhưng cơ thể như bị sa lầy, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn lá cờ nhỏ như lưỡi dao đâm tới.

Ngay khi nàng nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, bên tai truyên đến một tiếng "Keng" chói tai, cơn đau dự kiến không hề ập đến.

Nàng mở mắt ra, thấy trước mặt có một bóng đen che chắn.

Vai rộng chân dài, dù chỉ là một bóng lưng cũng toát lên vẻ lạnh lẽo như băng tuyết.

Đây là. . . Phó Sinh Hàn ư? 2

Thẩm Dao Chu mở to mắt, gân như ngay lập tức xác định được thân phận của hắn. Dù sao thì cấu trúc giải phẫu của cơ thể hoàn hảo như vậy.

Chỉ cần nhìn một lần là không thể quên!

Phó Sinh Hàn cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng sau lưng, cơ thể khẽ cứng lại.

Mai Duật không ngờ có người dám ra tay cản trở, vẻ mặt lập tức lạnh xuống: "Tiểu tử to gan lớn mật, dám xen vào chuyện của bản tôn!"

Diệp Quy Viên ngồi trên la bàn của mình, chậm rãi xuất hiện: "Đạo tôn bớt giận, ngài đường đường là tu sĩ Kim Đan kỳ, sao lại làm khó hai đứa trẻ chứ?"

Mai Duật: "Liên quan gì đến các ngươi! Cút ngay cho bản tôn!"

"Không được.' Diệp Quy Viên rất đáng đánh lắc lắc ống quẻ: "Quẻ tượng chỉ ra, hôm nay không nên cút."

Mai Duật tức đến phát điên, trực tiếp bắn hết cờ trong tay ra.

Diệp Quy Viên lập tức trốn sau lưng Thẩm Dao Chu: "Lão Phó, dựa vào ngươi rồi! !"

Phó Sinh Hàn im lặng không nói nhưng động tác trên tay không hề chậm trễ, gân như trong nháy mắt, trường kiếm xuất sao, như một dòng nước mùa thu lướt qua không trung, thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng lại đánh rơi từng lá cờ, bảo vệ bọn họ nghiêm ngặt.

Diệp Quy Viên nhân cơ hội lẻn đến bên cạnh Thẩm Dao Chu, thấy nàng mày liễu nhíu chặt nước mắt lưng tròng, yếu ớt chống đỡ cơ thể, không khỏi thương tiếc: "Thẩm cô nương, các ngươi không sao chứ?"

Thẩm Dao Chu lau nước mắt sinh lý ở khóe mắt, hỏi: "Sao các ngươi lại ở đây?"

Diệp Quy Viên khựng lại, nói dối: "Chúng ta đi ngang qua, vừa vặn nhìn thấy các ngươi gặp nguy hiểm."

Cố Ung: "Phỉ, ma mới tin!"

Diệp Quy Viên: " . . .'

Thẩm Dao Chu cũng không tin, thế nhưng bây giờ không phải lúc để so đo những điều này, nàng dùng "X-quang" quét qua những tu sĩ vây quanh họ, cố gắng tìm ra điểm yếu để đột phá, đồng thời tay nàng sờ vào túi trữ vật, lấy ra bình ngọc đựng đan độc trước đó, nắm chặt trong tay.

Diệp Quy Viên giơ ống quẻ trong tay lên: "Thẩm cô nương, ta bảo vệ ngươi. . .

Lời còn chưa dứt đã nghe Thẩm Dao Chu hét lớn: "Phía đông bắc, xông lên!"

Cố Ung không chút do dự, lập tức xông về phía đông bắc.

Những tu sĩ đó không ngờ bọn họ còn có dũng khí đột phá, khinh thường vây lại, định cho bọn họ biết tay.

Nhưng Thẩm Dao Chu đến gần, đột nhiên lấy ra mấy bình ngọc nhỏ, ném về phía họ.

Vài tu sĩ không để ý, tùy ý chém vỡ, sau đó bị chất lỏng màu đen sền sệt bắn đầy người.

Ngay lập tức, một mùi hôi thối lan tỏa.

Tiếng nôn oe vang lên khắp nơi.

Hai tu sĩ bị tạt trúng thậm chí còn hôi đến mức trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung.

Vòng vây vốn kín mít lộ ra một lỗ hổng, Cố Ung đã sớm đóng khứu giác, thấy vậy lập tức chở Thẩm Dao Chu xông ra ngoài.

Diệp Quy Viên chậm một bước, trực tiếp đâm vào vòng tròn mùi hôi, hôi đến mức cả người hồn bay phách lạc, suýt nữa ngã khỏi la bàn.

"Đây là thứ quỷ gì vậy. . . Qe —— "

Đợi đến khi hắn luống cuống ổn định cơ thể, quay đầu lại, Thẩm Dao Chu và Cố Ung chỉ còn là một cái bóng. Diệp Quy Viên: " . . .'

Quay đầu lại, những tu sĩ đó đã hùng hổ đuổi theo, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo Thẩm Dao Chu.

Bên kia, Phó Sinh Hàn chỉ nghe thấy tiếng nôn oe liên tục sau lưng, còn tưởng rằng Diệp Quy Viên lại bày trò gì đó, tuy nhiên hắn không thể mất tập trung để nhìn.

Mặc dù hắn tự xưng là vô địch Kim Đan kỳ, nhưng Mai Duật cao hơn hắn hẳn một bậc, hơn nữa Nguyên Anh và Kim Đan không chỉ khác nhau về tu vi cao thấp, mà còn là sự thay đổi về chất.

Có điều hắn không hê cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng đánh càng hăng.

Còn Mai Duật thì hoàn toàn ngược lại, ông ta vốn cho rằng Phó Sinh Hàn chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ không đáng sợ, nhưng dần dần, ông ta phát hiện Phó Sinh Hàn tiến bộ kinh người, lúc đâu hắn chỉ miễn cưỡng chống đỡ nhưng càng về sau càng trở nên thoải mái.

Mai Duật hoàn toàn không thể làm gì được hắn, không chỉ vậy, ông ta thậm chí còn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình có thể sẽ thua.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play