Từ Chỉ Âm cứng đờ, nàng ta cảm thấy mình giống như con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, thậm chí quên mất tu vi của mình còn cao hơn Thẩm Dao Chu, không dám cử động, chặt chế ngậm miệng lại.
Sau đó nàng ta nhìn thấy Thẩm Dao Chu thật sự lấy ra được chất lỏng hôi thối và nhớp nháp từ linh mạch của Thường Diệp.
Từ Chỉ Âm: "Qel"
Nàng ta mới nôn được một nửa, nhìn thấy Thẩm Dao Chu, lại nuốt nước mắt vào trong.
Thẩm Dao Chu tập trung vào ca phẫu thuật, hoàn toàn không để ý đến Từ Chỉ Âm.
Phải đến khi ca phẫu thuật cuối cùng cũng hoàn thành, nàng mới đậy chặt lọ đựng đan độc, định mang về xử lý rồi mới vứt đi.
Sau đó nàng quay đầu lại, nhìn thấy Từ Chỉ Âm khóc đến nỗi mắt mũi đỏ hoe.
Thẩm Dao Chu giật mình, nghĩ thâm chỉ xem một ca phẫu thuật thôi mà cũng khiến người ta khóc được, xem ra cô nương này thật sự rất yêu thích y học.
Mặc dù Thẩm Dao Chu đã chỉ ra đan độc nhưng nàng không có ác cảm với y †u.
Người hiện đại đều biết, là thuốc thì có ba phần độc, nhưng khi bị bệnh chẳng phải vẫn phải đi khám bác sĩ và uống thuốc sao, đan dược cũng vậy, có lẽ y tu là những người không muốn có đan độc nhất. Đặc biệt là Từ Chỉ Âm còn sùng bái y học như vậy.
Thẩm Dao Chu cảm khái trong lòng, thấy Từ Chỉ Âm cứ nhìn chằm chằm vào lọ trong tay nàng, tưởng nàng ta muốn mang về nghiên cứu, bèn rất hào phóng đưa cho nàng ta: "Cầm lấy, không đủ thì ta còn."
Từ Chỉ Âm: "II"
Nàng ta vừa nôn vừa khóc chạy đi.
"Quá... Oe... quá đáng!”
Sau khi Thẩm Dao Chu vào làm phẫu thuật, những người còn lại ở bên ngoài chờ, thế là đám người này lập tức vây quanh Phạm Liệt.
Phạm Liệt ôm chặt ngực: "Các ngươi muốn làm gì?!"
"Ngươi thật sự đã khỏi rồi sao?" Có người hỏi.
Phạm Liệt bất lực tùy tiện biểu diễn một màn ngũ hành hóa vật, lại lần lượt biểu diễn các loại công pháp thể hiện linh lực, trước đây bị Cố Ung ép phải biểu diễn trước lưu ảnh thạch, hắn đã rất thành thạo.
Bằng hữu hắn kinh ngạc: "Tu vi của ngươi tăng lên rồi? Ngươi giấu ta đi kiếm cơ duyên ư?!"
Phạm Liệt bất lực: "Sao có thể chứ?"
Nhưng bằng hữu hắn vẫn không tin: "Nhưng trước khi ngươi bị thương, linh lực cũng không lưu loát như vậy!"
Phạm Liệt: 'Nữ ma... khụ khụ, sau khi Thẩm đạo hữu làm phẫu thuật cho ta, cũng tiện thể giúp ta thanh trừ đan độc." Hắn chỉ về phía hậu viện: "Chính là ca phẫu thuật bây giờ đang làm cho Thường Diệp."
Mọi người há hốc mồm: Chẳng lẽ chuyện đan độc là thật? Nhưng nhìn Phạm Liệt là một ví dụ sống sờ sờ, lại không thể không tin. Dù sao Phạm Liệt cũng bị thương trước mặt mọi người, cộng thêm Từ Chỉ Âm đích thân nói không cứu được, nhưng sự thật là Phạm Liệt không chỉ lành lặn vô sự mà tu vi còn cao hơn trước, làm sao không khiến người ta thèm thuồng.
Tuy nói như vậy nhưng thủ đoạn này quá kỳ lạ, nhất thời họ cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, bèn định đợi Thường Diệp làm xong phẫu thuật, xem tình hình của hắn thế nào.
Với mối quan hệ của Thường Diệp và Phạm Liệt, hẳn là sẽ không liên thủ lừa gạt mọi người chứ.
Chỉ là họ không ngờ thời gian chờ đợi lại lâu như vậy, dân dân có chút ngồi không yên.
"Lâu như vậy mà vẫn chưa ra, có phải xảy ra chuyện gì không?"
"Đúng vậy, mọi người cùng qua xem thử đi."
Phạm Liệt giải thích, thanh trừ đan độc vốn cần rất nhiều thời gian nhưng căn bản không có ai tin hắn, ngược lại còn bị ép đi cùng đến hậu viện.
Phạm Liệt cố sức bám chặt vào khung cửa: "Ta không đi! Nàng ta đáng sợ lắm!"
Những người khác: "Sợ gì chứ? Chỉ là một kẻ luyện khí kỳ thôi mài!"
Một đám người hùng hổ khí thế đi vào hậu viện, vừa thấy cửa "phòng phẫu thuật" mở ra, Từ Chỉ Âm khóc lóc chạy ngang qua bọn họ, còn thoang thoảng mang theo một mùi hôi thối.
Mọi người giật mình.
Không kịp để ý đến sự ngăn cản của Ngô quản sự, họ ùa vào phòng phẫu thuật như thủy triều, nhìn thấy Thường Diệp bất tỉnh nằm trên giường, cánh tay còn bị rạch một vết thương rất lớn, lập tức hít vào một hơi lạnh.
Nà
Thẩm Dao Chu đang thu dọn dụng cụ phẫu thuật, nghe tiếng động liền lạnh lùng ngẩng đầu lên: "Ra ngoài!"
Mọi người lập tức lại ùa ra ngoài như thủy triều.
Phạm Liệt bị cuốn theo trong đám người thở dài thầm: Vẫn là cảm giác quen thuộc, vậy nên cần gì phải thế chứ...
Ra ngoài, một đám người ngượng ngùng nhìn nhau.
"Ta không phải sợ, nhưng nhưng nàng ta hung dữ quá..."
"Từ tiên tử cũng bị dọa đến mức khóc chạy mất, chúng ta như vậy... cũng bình thường mà.”
"Nàng ta thật sự là y tu chứ không phải ma tu sao?” Phạm Liệt u uất nói: "Sợ gì chứ? Chỉ là một kẻ luyện khí kỳ thôi mà..."
Mọi người: ”...'
Một lúc sau, Thẩm Dao Chu thu dọn xong đi ra, phát hiện những tu sĩ trước đó còn vênh váo tự đắc giờ đã ngoan ngoãn hơn nhiều, nàng cũng không nghĩ là do mình, còn tưởng là Phạm Liệt đã phổ biến cho họ quy tắc không được tùy tiện vào phòng phẫu thuật, bèn tặng hắn một ánh mắt khen ngợi.
Phạm Liệt: "...' Rùng mình.
Ngô quản sự biết ý dâng lên điểm tâm Lãm Nguyệt Các đã chuẩn bị sẵn, Thẩm Dao Chu rất hài lòng nhận lấy, nghĩ đến điều gì đó: 'Một lát nữa bệnh nhân tỉnh lại, nhớ nhắc hắn nộp tiền phẫu thuật."
Ngô quản sự lập tức hỏi: "Cần nộp bao nhiêu?" Ông ta dừng lại một chút, đề nghị: "Hay là theo giá trước đây của đông gia, năm trăm linh thạch trung phẩm một linh mạch. Vị Thường công tử này là nhị thiếu gia của nhà họ Thường, gia đình kinh doanh cửa hàng linh khí, hẳn là có thể trả được số tiền này.'
Thẩm Dao Chu xoa cằm: "Được thôi, cũng mới chỉ thanh trừ mười sáu linh mạch, không nhiều lắm."
Những tu sĩ xung quanh dựng tai nghe mà mắt muốn lòi ra ngoài.
Một lần phẫu thuật này là tám nghìn linh thạch trung phẩm, có thể mua được hai viên Tục Linh Đan thiên phẩm rồi, còn không nhiều sao?!
Không biết là ai, trong đám người nhỏ giọng nói: "Từ tiên tử dùng đan dược cho chúng ta còn chưa từng để chúng ta trả tiền." Ngô quản sự định nói gì đó nhưng bị Thẩm Dao Chu ngăn lại, nàng thản nhiên nói: "Nếu gia cảnh khó khăn, bên ta cũng có thể miễn giảm một khoản phí nhất định."
Mọi người: "...'
Với tính cách của Thường Diệp, cho dù phải mất máu mà bỏ ra tám nghìn linh thạch trung phẩm này, hắn cũng không muốn bị người ta nói là nghèo khó.
Chiêu này quá tàn nhẫn.
Thẩm Dao Chu không để ý đến lời bàn tán của họ, ăn hết điểm tâm trong vài miếng rồi gọi Cố Ung rời đi, vốn dĩ họ định ra ngoài đặt làm bình chứa để cắt bỏ linh mạch, kết quả bị chuyện này làm chậm trễ.
Mọi người nhìn bóng lưng nàng, lại nhìn Thường Diệp vẫn đang nằm trong phòng phẫu thuật, đột nhiên phản ứng lại, bọn họ không phải nên quan tâm đến vết thương của Thường Diệp sao? Sao lại thảo luận về tiền phẫu thuật rồi?!
Thường Diệp tỉnh lại không lâu sau khi Thẩm Dao Chu rời đi.
Vừa mở mắt ra đã thấy xung quanh mình vây quanh một đám người, lập tức ngơ ngác: "Sao... sao vậy?”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn với vẻ sốt sắng: "Ngươi có cảm thấy cơ thể có gì thay đổi không?"
Thường Diệp lúc này mới nhận ra cánh tay mình hơi đau, phát hiện trên đó có một vết thương, mặc dù không chảy máu nhưng vẫn rất kinh hoàng.
Hắn nhớ ra trước khi mình hôn mê là bị Cố Ung đánh ngất, cảm xúc lập tức kích động: "Vết thương này có phải do tên kiếm tu kia gây ra không! Hắn đâu rồi!"
Mọi người đều nói: "Đừng quan tâm đến tên kiếm tu đó nữa. Linh mạch của ngươi thế nào rồi?"
Thường Diệp ngẩn ra: "Linh mạch của ta sao?"
Mọi người đều không nỡ nói với hắn về tiền phẫu thuật tám nghìn linh thạch trung phẩm, chỉ nói mơ hồ: "Ngươi không thấy linh mạch của mình có gì thay đổi sao?"
Thường Diệp nhíu mày, thử vận hành linh lực, lập tức "Ồ" lên một tiếng.
Tất cả mọi người đều nín thở vì tiếng "Ô" này.
Chỉ thấy Thường Diệp dùng linh lực chữa lành vết thương trước, sau đó nhíu mày chìm vào im lặng.
Mọi người đều sốt ruột: "Rốt cuộc thế nào, ngươi nói đi chứt"
Thường Diệp ngây người nói: "Trước đây linh lực của ta luôn bị cản trở, linh mạch cũng thường xuyên đau nhức, nhưng bây giờ tất cả đều đã khỏi... Chẳng lẽ là Từ tiên tử đã dùng đan dược gì cho ta sao!"
Hắn biểu cảm kích động, thậm chí còn có chút ngượng ngùng: "Tiên tử ở đâu vậy? Đại ân này ta không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể..."
"Thôi đi!" Phạm Liệt nổi hết cả da gà: "Ngươi mơ mộng cái gì đó!"
Thường Diệp không vui nói: "Đây là chuyện giữa ta và Từ tiên tử, liên quan gì đến ngươi?"
"Tiên tử cái gì chứ!" Có người không nhìn nổi nữa, nói sự thật cho Thường Diệp biết, tiện thể nói luôn cho hắn biết về tiên phẫu thuật tám nghìn linh thạch trung phẩm.
Thường Diệp: "1!"
Nhưng nhiều người lại động lòng, gia cảnh của mọi người đêu không chênh lệch nhau là mấy, Thường Diệp lạm dụng đan dược, bọn họ cũng vậy, linh lực bị cản trở càng là chuyện thường gặp đến mức không coi là vấn đề lớn, bây giờ nói ra chuyện đan độc, mặc dù rất kinh ngạc nhưng nghĩ kỹ lại vẫn rất hợp lý.
Những người đã sớm có vấn đề về linh mạch thì đương nhiên không thể ngồi yên, ngay cả những người chưa có vấn đề gì cũng cảm thấy linh mạch của mình hơi đau, muốn tìm Thẩm Dao Chu xem giúp.
Chỉ tám nghìn linh thạch trung phẩm thôi mà, cắn răng là được... Ôi trời ơi thịt vẫn đau quá.
Bằng hữu của Phạm Liệt nhìn hắn với vẻ ghen tị: "Trước đây ta không biết nhà ngươi giàu có thết"
Phạm Liệt giả vờ khiêm tốn nói: "Nhà ta giàu có gì chứ, chẳng phải là tằng tổ ta là đại trưởng lão Thẩm gia sao? Người nhà... chẳng lẽ không được giảm giá một chút sao?”
Bằng hữu lập tức nói: "Ta không muốn cố gắng nữa, nhà ngươi còn tỷ tỷ muội muội nào không? Ta có thể ở rểt" Phạm Liệt: "222"
Những tu sĩ vốn đang suy nghĩ xem phải kiếm linh thạch bằng cách nào cũng như tìm thấy một con đường mới.
"Ta cao tám thước, song linh căn thủy mộc, có thể song tu, đại cữu ca thấy ta thế nào?"
"A Liệt đừng nghe hắn, tìm phu quân đương nhiên phải tìm người ôn nhu chu đáo, như ta...
Phạm Liệt bị chìm trong đám đông, chỉ có thể giơ tay cầu cứu Ngô quản sự.
Ngô quản sự đã chuẩn bị sẵn, tay cầm sổ sách: "Mọi người đăng ký đặt chỗ trước đi."
"Đặt... đặt chỗ?"
"Đúng vậy." Ngô quản sự bình tĩnh nói: "Các ngươi không phải tưởng rằng nộp tiền là có thể phẫu thuật ngay chứ, người xếp hàng trước còn nhiều lắm."