Tần Tuyết Liên mặt cũng hơi không tự nhiên, bà ta vội đi về phía kệ giày lấy túi và đánh trống lảng: "Chị Cần, chị xem em mang gì đến cho chị này?"

"Cái gì thế?"

"Người bán ly đến cửa hàng của em để chào hàng, nói là kinh doanh không tốt, giờ nhiều người mất việc mà.

Họ bán rẻ lắm, em mua cho chị bốn cái."

"Mua làm gì chứ? Nhà chị đầy cốc chén rồi."

"Để bày lên bàn cho đẹp, khi có khách đến uống rượu thì dùng.

Chị à, giờ ai cũng dùng loại này."

Tô Ngọc Cần lắc đầu không đồng tình, nhưng vẫn vui vẻ nhận và đặt lên bàn trà:

"Sinh nhật em mà còn mua đồ cho chị.

Thực ra, cái này cũng không có nhiều tác dụng.

Mỗi năm có bao nhiêu khách đến? Khi đông người thì đi nhà hàng rồi.

Đặt nhiều đồ trên bàn chỉ thêm bụi, em lại phải lau chùi dọn dẹp không ngừng.

Còn nữa, đựng rượu bằng gì thì cũng như nhau."

Giang Nam nắm chặt đũa, nhìn quanh phòng khách sạch sẽ đến mức không hạt bụi, rồi ánh mắt lướt qua tấm khăn hoa che bụi trên lò sưởi, sau đó nhìn lại hộp giấy đựng ly trên bàn trà.

Cái "tiểu tam" này, có khi nào ngồi ăn với cha cũng bày cả dao nĩa, khăn trải bàn và nến không?

Hừ, chẳng lẽ đây là lý do sao?

Cô nhìn về phía cha mình, và lúc này Giang Nguyên Đạt cũng đang nhìn cô:

"Tay con bị sao thế?"

Giang Nam không trả lời.

Giang Nguyên Đạt cũng đã quen với điều đó, con gái ông ta thường không thích nói chuyện.

Từ bé, khi ai đó trêu đùa, con bé chỉ mỉm cười rồi thôi, không giống những đứa trẻ khác.

Con gái tính tình tốt.

Ông ta gắp một miếng sườn cho Giang Nam: "Làm gì mà không cẩn thận thế? Bị đứt tay à?"

Tô Ngọc Cần vừa rót bia vừa trả lời thay con gái:

"Nói là định chia cho mẹ nửa quả cam, nhưng không cầm chắc dao nên bị đứt tay.

Đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi mới mua tuần trước, trong nhà có đủ quýt và cam.

Ha ha, hôm nay con bé bày đặt hiếu thảo.

Thôi đừng nói nó nữa.

Nào, Tuyết Liên, chị chúc mừng sinh nhật em.

Nam Nam, con uống nước ngọt hả? Chúc mừng sinh nhật với dì Tần nào."

Con cần chúc mừng sinh nhật bà ta? Bà ta là cái thá gì!

Giang Nam nhìn thấy cha mình cụng ly với Tần Tuyết Liên, cô liền đứng phắt dậy: "Con đi vệ sinh."

Cô tránh khỏi việc cụng ly, và khi trở lại ngồi xuống, vừa ăn thức ăn mẹ nấu với hương vị quen thuộc, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía "tiểu tam".

Cô chẳng quan tâm ba người lớn kia đang nói về chủ đề gì, với cô lúc này, bất cứ thứ gì họ nói cũng là dối trá.

Cô cảm thấy mình đang cố hết sức để kiềm chế không buông lời châm chọc, vì sợ rằng sẽ tức đến phát bệnh.

Chẳng hạn như câu "cửa hàng của tôi" của tiểu tam kia.

Cửa hàng của bà ta à? Không biết xấu hổ! Cứ chờ đấy!

Giang Nam tập trung quan sát vẻ ngoài của tiểu tam.

Mẹ cô hơi tròn trịa, da trắng, cao 1m64, nặng hơn 60kg.

Còn tiểu tam thì gầy, da đen, khóe mắt đầy nếp nhăn do cười nhiều, nhiều hơn mẹ cô rất nhiều.

Cặp lông mày xăm, đỉnh lông mày nhô lên thành một dáng vẻ nào đó, vẽ thành hai đường, xăm đã lâu nên giờ có chút đen pha xanh.

Đôi môi mỏng mà rất biết nói, thường có thói quen liếm môi sau khi nói.

Ở tuổi này rồi mà vẫn còn để tóc dài đen thẳng, đã thế còn để mái ngố.

Giang Nam nhìn thế nào cũng thấy Tần Tuyết Liên trông giống cái gì ấy nhỉ? Nếu chấm điểm thì cũng chỉ được ba điểm, trên thang điểm một trăm.

Thực ra, kiếp trước cô đã băn khoăn rồi, sao lại ngoại tình với một người như thế này.

Cha cô đâu phải không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ trẻ.

Phải biết rằng các nhân viên bán hàng trong cửa tiệm đều là các cô gái trẻ trung, nếu không có ngoại hình đẹp thì không thể tuyển dụng.

Có người thậm chí mới hơn hai mươi.

Chưa kể đến những nữ chủ cửa hàng ở các thành phố khác đến đây mua buôn quần áo nam.

Nói xem, ‘tiểu tam’ này, lại là bạn của mẹ, bị phát hiện không chỉ làm tổn thương lớn mà còn đầy rủi ro, có phải hơi quá không?

Rốt cuộc cha cô vì cái gì chứ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play