Candy and Cigarette

Chương 1


6 ngày


Edit: Mèo Cải

9 giờ tối là thời gian tuyệt vời để đi dạo bên bờ biển.

Một người đàn ông đeo kính râm, mặc chiếc áo măng tô đen dài bước đi chầm chậm dọc theo bờ biển, cảm nhận làn gió biển mát lạnh thổi qua, mang theo mùi muối mặn và mùi cát khô cháy. Hắn đã quen với việc đi dạo ở đây mỗi buổi tối, nơi mà hắn có thể lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, cảm nhận cát mềm dưới chân, và thả mình vào không gian yên bình, tách biệt khỏi mọi xô bồ của cuộc sống.

Người đàn ông đứng lặng một lúc như hòa vào cùng với sóng và cát, rồi ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua chiếc hộp nhỏ trong túi áo, từ từ rút ra một điếu thuốc. Hắn chậm rãi bật lửa, tiếng "tách" nhỏ vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Ngọn lửa xanh bùng lên, chiếu sáng gương mặt tuấn tú trong giây lát, trước khi điếu thuốc được hắn đưa lên môi.

Hơi thuốc đầu tiên lên lỏi vào phổi, mùi thuốc lá nồng đượm hòa quyện với hương vị mặn mòi của biển cả. Minh Tử nhắm mắt lại, cảm nhận làn khói ấm áp len lỏi trong lồng ngực, xua tan đi những nặng nề đè nén trong tâm hồn. Gió biển thổi qua xối tung mái tóc, vạt áo măng tô bay phất phơ trong không trung, khói thuốc bay lên, tản ra tứ phía, hòa làm một với ánh trăng bạc lấp lánh trên bầu trời. Hắn nhấc điếu thuốc khỏi môi, khung cảnh xung quanh như lùi dần ra xa, chỉ còn lại cảm giác yên bình, nhẹ nhàng được tìm thấy trong từng hơi thuốc.

Biển cả rộng lớn trước mặt, tiếng sóng vỗ nhịp nhàng như một bản nhạc nền hoàn hảo cho khoảnh khắc này. Minh Tử hít một hơi thật sâu, để mùi khói thuốc hòa cùng mùi biển cả tràn ngập mọi giác quan của mình, rồi thở ra một cách chậm rãi, cảm nhận sự thư giãn trọn vẹn lan tỏa trong từng tế bào.

Gió biển quá đã, Minh Tử ngả lưng xuống bãi cát quyết định đánh một giấc thật no. Trong khoảnh khắc, mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn lại sự thoải mái tuyệt đối. Nhưng giấc ngủ êm đềm này không kéo dài được lâu.

“Bẹp!”

Một cú đạp mạnh vào mặt, ngay giữa sống mũi khiến Minh Tử choáng váng, chiếc kính đen vỡ tan tành. Hắn bật dậy theo phản xạ, tay ôm lấy mặt.

"Tch...!" Minh Tử mất kiên nhẫn, đầu óc choáng váng vì cú đụng bất ngờ.

Phía trước đó, một cô nhóc tầm mười tám, mười chín tuổi đang ngã sõng soài trên cát. Cô nhóc lồm cồm ngồi dậy, nhìn ngơ ngác xung quanh với ánh mắt vừa bất ngờ vừa xấu hổ "! Á…xin, xin lỗi !" Cô nhóc lắp bắp, tay phủi cát còn vương trên chiếc váy đen rộng thùng thình.

Minh Tử vẫn chưa hết sốc. Một người đàn ông trưởng thành lại bị một đứa nhóc đạp thẳng vào mặt khi đang nằm thư giãn trên bờ biển — tình huống quái quỷ gì vậy?

"Hầy… nhóc con đi đứng kiểu gì thế ?" Minh Tử, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, tay xoa xoa sống mũi. “Biển rộng như thế, vừa hay nhóc lại nhắm thẳng mặt anh mà đạp cũng giỏi quá đi ?”

Cô nhóc nhìn hắn, vẻ mặt vừa bối rối “ Tôi… tôi không cố ý. Tại chạy nhanh quá mà trời lại tối nữa nên không thấy anh nằm đấy. Mà ai bảo anh chọn chỗ nằm mà lại nằm giữa đường đi lối lại của thiên hạ thế?"

Minh Tử khoanh tay, nhíu mày, giọng đầy bất mãn “Tôi thích không được hả? Dù sao biển này cũng chẳng phải là nhà riêng của nhóc. Nhóc chạy không thèm nhìn ngó xung quanh nên dẫm gẫy cả kính cả mũi tôi rồi. Theo lý mà nói, nhóc phải bồi thường thiệt hại cho tôi.” Nói rồi hắn xòe tay ra, chiếc gọng đen méo mó, những mảnh vụn đen vỡ nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay người đàn ông, nom thật đáng thương.

“Thực xin lỗi anh, nhưng hiện giờ tôi đang có việc gấp lắm” cô nhóc vội vã đáp “Như thế này đi, mai giờ này anh ra đây, ngay chỗ này tôi bồi thường cho anh chiếc kính mới. Thế nhé. Thực xin lỗi anh nhiều lắm.” Nói rồi chạy biến luôn.

“…” Minh Tử hướng mắt theo hướng bóng dáng nhỏ nhắn của cô nhóc khuất dần, mặt nghệt ra, thở dài một cách đầy ngao ngán. “Chắc hôm nay ra đường mình bước chân trái rồi."

Ngồi thêm một lúc nữa bên bờ biển, Minh Tử cảm nhận làn gió mát rượi luồn qua mái tóc. Hắn đứng dậy, lớp cát dưới chân lún xuống, khiến cơ thể hơi lảo đảo. Minh Tử khẽ nhăn mặt rồi chống tay xuống, dứt khoát đứng thẳng lên. Âm thanh của những hạt cát cọ xát với đôi giày vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Gió biển thổi mang theo những cảm giác quen thuộc mà hắn đã từng trải nghiệm nhiều lần. Nhưng Minh Tử không hề vội vã. Hắn để mình cảm nhận từng khoảnh khắc, từng hơi thở, từng nhịp bước chân trên con đường về nhà. Những bước chân của hắn chậm rãi nhưng chắc chắn như một con mãnh thú nơi rừng thiêng nước độc.

Cuộc sống không cần vội vàng, hắn tự nhủ, từng bước một, tận hưởng từng giây phút, từng nhịp thở, để rồi cảm nhận sự bình yên giả tạo của cuộc sống.

***

Minh Tử chậm rãi bước trên con đường lát đá. Sau một quãng đường không quá dài, hắn dừng lại trước một tòa chung cư cao cấp gần bờ biển. Âm thanh của biển cả vẫn rì rào phía xa, tạo nên một bầu không khí bình yên đến lạ thường. Minh Tử cảm nhận tay nắm cửa kim loại mát lạnh khi hắn đẩy chiếc cửa kính để bước vào sảnh chung cư. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trong không gian trống trải khi người đàn ông bước vào bên trong thang máy. Cánh tay hắn vươn ra, tìm tới nút để lên tầng trên cùng rồi ấn nhẹ.

Cửa thang máy mở ra, Minh Tử bước ra hành lang tĩnh lặng, dẫn tới cánh cửa gỗ quen thuộc. Hắn nhẹ nhàng rút ra một chiếc thẻ, quẹt lên phần ổ khóa điện từ. 

“ Ting__Door, opening.” 

Bên trong căn hộ, không gian yên tĩnh, tràn ngập bóng tối.

Minh Tử bước vào trong căn hộ. Hắn cởi áo khoác dài rồi treo nó lên giá treo đồ ở cạnh cửa. Không gian quen thuộc của căn hộ mang đến cho hắn cảm giác an toàn và bình yên, như thể mọi thứ vẫn đang chờ đợi hắn trở về.

Sau khi đã cất đồ gọn gàng, Minh Tử di chuyển về phía bếp. Hắn mở ngăn tủ phía trên, lấy ra một chiếc chảo, đặt nó lên bếp điện. Tiếng xì xèo vang lên khi hắn cho một chút dầu ăn vào chảo nóng, hương thơm của dầu ăn lan tỏa trong không gian. Tiếp theo, nước được đổ đầy vào chiếc bình siêu tốc con con rồi bật công tắc điện.

Minh Tử vừa nhẩm tính thời gian dầu nóng trong chảo vừa tiếp tục với công việc của mình. Mở tủ lạnh, lấy ra hai quả trứng, rồi khéo léo đập vỏ, thả chúng vào chảo. Tiếng xèo xèo của trứng rán, cùng mùi thơm của lòng trắng đang từ từ chín vàng tràn ngập căn bếp. Tay hắn di chuyển đều đặn, cẩn thận lật quả trứng, rồi rắc một ít muối và tiêu lên trên.

Trong lúc trứng rán chín dần, Minh Tử với tay lấy gói mì tôm từ túi đựng trên quầy bếp, rồi xé ra, đặt chúng vào tô lớn. Tiếng "tách" nhỏ vang lên báo hiệu nước trong bình siêu tốc đã được đun sôi. Tay trái Minh Tử nhẹ nhàng nhấc chiếc bình nước ra ra, tay phải với lấy tô mì. Gã trai khéo léo xếp trứng rán lên trên, thêm một chút rau xanh và cà chua thái lát rồi đổ nước sôi vào trong tô.

Minh Tử hoàn thành bữa tối. Hắn rót một cốc nước lọc từ bình, đặt nó bên cạnh tô mì tôm và bắt đầu thưởng thức.

Tô mì nóng hổi, sợi mì mềm mại hòa cùng vị béo ngậy của trứng rán, nước súp đậm đà và thơm phức. Minh Tử đưa tô mì ra bàn, ngồi xuống, cảm nhận sự ấm cúng lan tỏa khắp cơ thể. Hắn ngả người ra ghế, tay với lấy chiếc điện thoại, mở phim ra nhàn nhã ngồi coi.

Người đàn ông vừa ăn vừa nghe tiếng Nobita la hét trong bộ phim Doraemon.

“Doraemon, cứu tớ với huhu.”

"…Tới nữa rồi đó." – Minh Tử cười khẩy khi nghe thấy câu thoại quen thuộc. Cứ mỗi lần Nobita bị Jaian bắt nạt hay gặp rắc rối, hắn lại gật gù tỏ vẻ cảm thông với Doraemon biết bao khi phải xử lí một đống rắc rối của Nobita.

Một vài sợi mì tôm trượt khỏi đũa, rơi trở lại vào tô khiến nước bắn tung tóe. Minh Tử không thèm để ý, chỉ khẽ nhún vai rồi tiếp tục thưởng thức bộ phim. 

Bộ phim kết thúc, Minh Tử khẽ gật gù, tay lắc lắc chiếc tô đã cạn nước, miệng lẩm bẩm đầy hài lòng “Đúng là một bữa tối hoàn hảo.”

Sau khi tận hưởng xong bữa tối, Minh Tử đứng dậy, thu dọn tô mì và đôi đũa bẩn. Hắn mang chúng vào bếp, mở vòi nước và bắt đầu rửa bát. Nước ấm trôi qua tay, hòa cùng tiếng ken két nhẹ nhàng khi hắn cọ rửa chiếc tô đã dính đầy vết dầu mỡ.

Khi chiếc bát cuối cùng đã sạch bong, Minh Tử lau khô tay, hắn bước vào phòng tắm, nơi ánh đèn trắng sáng phản chiếu trên những bức tường lát gạch men sạch sẽ. Người đàn ông đứng trước gương, cởi bỏ từng lớp quần áo trên người. Chiếc áo len được kéo qua đầu, để lộ phần thân trên săn chắc, hắn giũ nhẹ để mái tóc bạch kim xổ tung ra, rối bù, từng sợi tóc mảnh óng ánh dưới ánh sáng như những sợi chỉ bạc. Trên tấm lưng rộng, một hình xăm hắc long uốn lượn, đầy sống động, như thể con rồng đang ẩn mình trong làn da. Những chiếc vảy rồng được khắc họa tinh xảo, từng nét vẽ toát lên sự mạnh mẽ và uy quyền. Con rồng ôm lấy phần bả vai và kéo dài xuống tận thắt lưng, tạo nên một bức tranh nghệ thuật. Khi Minh Tử tiếp tục cởi bỏ chiếc quần dài, ánh sáng hắt lên làn da, làm nổi bật một vết sẹo hồng rạch ngang bụng, kéo dài đến tận thắt lưng cùng vô số những vết sẹo chi chít lớn nhỏ khác. Trong phòng tắm, hình ảnh một người đàn ông phản chiếu trong gương, cơ thể săn chắc, khuôn mặt khóc cạnh, đôi môi mỏng hơi chếch lên một cách trào phúng. Đôi mắt của người đàn ông mang một màu hung hung đỏ lạnh sắc, ánh lên sự sắc sảo và xa cách. Đôi mắt ấy tràn ngập sát khí lạnh lẽo, như lưỡi dao sắc bén ẩn dưới làn nước tối tăm. Màu đỏ ấy tựa như ngọn lửa yếu ớt, ẩn sâu trong lớp tro tàn, chỉ cần một cơn gió mạnh sẽ bùng lên tàn phá tất cả. Tổng quan cơ thể vô cùng hài hòa cân xứng, tuy nhiên có một điểm bất thường. Ở bên dưới đầu gối chân trái, thay vì là da thịt, lại là một cấu trúc bằng hợp kim titan phủ một lớp sợi carbon mịn màng đen tuyền. Chiếc chân giả giống như một tác phẩm nghệ thuật, với những đường nét gọn gàng, tinh xảo như được điêu khắc tỉ mỉ. Lớp kim loại phản chiếu nhẹ ánh sáng, vừa mạnh mẽ vừa u tối, tạo cảm giác vừa bền vững lại vừa lạnh lẽo. Mỗi khi hắn bước, chiếc chân di chuyển một cách có chút nặng nề mang theo âm thanh trầm đục của kim loại.

Minh Tử xoay người, hướng tay về phía vòi sen. Hắn xoay núm vặn, nước nóng xối thẳng xuống, tạo ra làn hơi nước mờ ảo bao quanh căn phòng. Minh Tử bước vào dòng nước, hơi nước bốc lên nghi ngút, ôm lấy hình xăm hắc long ở lưng, hắn cảm nhận sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, xua tan mọi mệt mỏi. Hắn đứng yên dưới vòi sen, để nước trút xuống như một cách xóa bỏ mọi căng thẳng của cả ngày dài. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Minh Tử bước ra khỏi phòng tắm, khăn tắm quấn ngang eo, nước còn nhỏ giọt từ mái tóc ướt. Sau khi trở về phòng ngủ, thay chiếc khăn bằng bộ đồ ngủ bông , Minh Tử ngồi dựa vào đầu giường, tay với lấy cuốn sách đang nằm trên kệ bên cạnh. Ánh đèn vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ chiếu rọi những trang sách, tạo ra một không gian ấm cúng và tĩnh lặng. Minh Tử lật từng trang sách, tận hưởng sự yên bình khi đắm mình trong thế giới của những câu chuyện. Không gian yên tĩnh bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng lật trang sách khe khẽ vang lên. Nhưng đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, phá vỡ sự im lặng. Một giọng nói vang lên qua hệ thống loa của chuông cửa. “Shipper đến giao hàng, vui lòng ra nhận đồ.”

Minh Tử chậm rãi gấp cuốn sách lại, đặt nó xuống bàn bên cạnh, rồi đứng dậy. Khi cánh cửa mở ra, thằng bạn thân của Minh Tử - Bùi Triệt đứng ngạo nghễ trước mặt hắn, hai tay vung vẩy hai ba túi xách lớn đầy rau củ, thịt, trứng, sữa và hoa quả tươi.

"10 giờ rồi, cơn gió độc nào đưa mày qua đây thế Triệt ngu?" Minh Tử nhướng mày, nhếch môi cười đểu.

“Đi làm về qua thăm ông bạn xem còn sống không.” Bùi Triệt cười, vừa nói vừa đưa túi rau củ vào tay Minh Tử. “Cho mày.”

Minh Tử nhận lấy mấy cái túi, tò mò hỏi “Vào trong nhà ngồi đã. Mày mua những gì thế?”

Bùi Triệt nhún vai, vẻ mặt thờ ơ lười biếng "Đồ ăn bình thường thôi. Mày tự coi đi, rồi tự cất vào tủ luôn nhé," anh đáp, vừa nói vừa nới lỏng cà vạt trên cổ. Tay còn lại của Bùi Triệt không quên đẩy nhẹ cánh cửa, đóng lại sau lưng, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh của căn hộ.

"Thế mày ăn tối chưa? Đừng bảo với tao là lại nấu mì gói đấy nhé." Bùi Triệt hỏi.

Minh Tử không trả lời ngay, chỉ nhún vai nhẹ ngầm thừa nhận. Nhìn thấy vẻ lười biếng của bạn, Bùi Triệt không khỏi cau mày: "Mày là cái đồ thân lừa ưa nặng! Tao mang bao nhiêu đồ tươi ngon đến mà mày chỉ biết nấu mỗi mì gói? Mày phải chăm sóc bản thân chứ, không thể cứ ăn uống tạm bợ mãi được."

Minh Tử nhún vai, cảm thấy sự lo lắng của Bùi Triệt có phần thái quá, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp vì sự quan tâm đó. "Ừ, tao biết rồi. Lần sau tao sẽ cố gắng."

Bùi Triệt thở dài, lắc đầu: “Mày mà cứ thế này, chắc tao phải qua nấu cho mày mỗi ngày quá.”

Minh Tử bước vào trong bếp, để mấy túi đồ lên bàn rồi bắt đầu lục lọi kiểm tra, chợt ngẩng đầu lên hỏi: "Mày có mua bim bim không?"

Bùi Triệt nghe vậy thì sầm mặt lại, cau mày: "Mày bao nhiêu tuổi rồi thế? Hết ăn mì gói lại đòi bim bim?"

Minh Tử chớp chớp mắt, thản nhiên trả lời, như thể chuyện này hoàn toàn hợp lý: "28 tuổi."

Bùi Triệt nhìn Minh Tử với ánh mắt bất lực, rồi thở dài: "Không nói còn tưởng mày là thằng nhóc 8 tuổi. Lớn đầu rồi mà ăn uống cứ như con nít."

Minh Tử nghe xong lời càm ràm của Bùi Triệt vậy nhưng vẫn quay sang kiên trì lục lọi trong túi đồ. Được một hồi thì tay anh chạm phải một gói mềm mềm, xốp xốp. Minh Tử rút gói bim bim khỏi túi, giọng ranh mãnh "Sao mày nói không mua mà vẫn có đây?" Minh Tử vừa cười vừa giơ gói bim bim lên, vẻ mặt thoáng chốc tươi tỉnh như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi yêu thích.

Bùi Triệt hừ một tiếng, tỏ vẻ không mấy hài lòng: "Mua ít thôi cho mày ăn đỡ hại người. Mày cứ ăn mấy thứ này mãi rồi còn làm được gì?"

Minh Tử không trả lời, chỉ cười hì hì, xé gói bim bim ra rồi nhón một miếng bỏ vào miệng, nhai giòn tan. 

"Ăn không, Triệt ngu?"

Bùi Triệt lắc đầu, khoát tay: "Thôi, mày ăn đi. Tao không hứng thú với mấy thứ này."

Minh Tử nhún vai “Đúng là không biết thưởng thức.” rồi vừa nhai bim bim vừa bắt đầu phân loại đồ đạc. Hắn nhẹ nhàng đặt rau củ vào ngăn tủ lạnh, sau đó xếp gọn gàng những hộp thịt vào ngăn kéo bên dưới. Gói sữa và bánh mì thì được cất tạm vào một ngăn bên cạnh, vừa làm vừa nhai bim bim, tiếng lạo xạo vui tai.

Lục lọi thêm một lúc, không thấy gói mì tôm nào, Minh Tử thắc mắc: "Mày không mua mì tôm à?"

Bùi Triệt đang tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại trên tay, lười nhác đáp lại: "Không mua nữa. Mày toàn ăn linh tinh gì đâu không. Thay đổi khẩu vị đi, tốt cho mày hơn."

Minh Tử xụ mặt. Nhưng ngay lúc đó, tai hắn nghe thấy tiếng bấm nút lách tách từ điện thoại của Bùi Triệt, rồi một vài âm thanh điện tử quen thuộc vang lên. Đầu hắn nảy số ngay: "Mày chơi game hả? Tao cũng muốn chơi."

Ánh mắt Bùi Triệt nhàn nhạt lướt qua người Minh Tử "Mày không chơi được, trình mày quá gà."

Minh Tử hơi bất mãn "Nhưng mà tao muốn lắm. Lâu lắm rồi không được chơi."

Bùi Triệt nhìn Minh Tử, thở dài một hơi, rồi cuối cùng cũng không thể từ chối bạn mình. “Thôi được rồi, tao chiều mày vậy. Để tao cắm tay cầm chơi game vào TV, rồi mày giỏng tai lên nghe tao hướng dẫn mà di chuyển.”

Sau khi lắp đặt đâu vào đấy, Bùi Triệt cắm tay cầm vào TV rồi đưa cho Minh Tử.

"Nút này là để đi lên," Bùi Triệt giải thích, "nút này để nhảy, còn nút này là để đấm. Nhìn cái mặt ngu thế, có hiểu không vậy?"

Minh Tử nhếch môi, vẻ bất mãn hiện rõ lên mặt "Không cần mày chỉ tao cũng biết. Nói dài dòng mất thời gian. Chiến thôi.”

Bùi Triệt nhấn nút bắt đầu trò chơi, màn hình TV sáng lên với âm thanh sôi động. Hai người bắt đầu một ván game mới.

Ván đầu tiên diễn ra suôn sẻ, Minh Tử dễ dàng vượt qua các chướng ngại. Cả hai người đều cảm thấy hứng khởi khi tiếng "Victory" vang lên trên màn hình.

Nhưng khi ván thứ hai bắt đầu, độ khó tăng dần, chướng ngại xuất hiện liên tiếp. Bùi Triệt cố gắng chỉ dẫn, nhưng các chướng ngại đến quá nhanh, khiến anh không kịp nói còn Minh Tử thì không kịp bấm nút. Tiếng "Defeat" vang lên liên tục trên TV.

"Kìa, mày nhảy xuống hố rồi!" Bùi Triệt cười phá lên, không thể nhịn nổi khi nhìn thấy nhân vật của bạn mình không do dự nhảy thẳng vào 1 cái hố bẫy "Mày lại đấm không khí nữa rồi, đánh nhau hay khiêu vũ thế hả?"

Bùi Triệt cười đến chảy cả nước mắt, quên mất nhiệm vụ hướng dẫn bạn mình, chỉ lo bò ra mà cười. Minh Tử nghe thấy tiếng cười của bạn, mặt sa sầm, vẻ hờn dỗi hiện rõ trên nét mặt. "Tại mày nói muộn quá, tao không kịp nhảy ấy," hắn cằn nhằn.

Bùi Triệt nhìn Minh Tử đang bĩu môi, cười thêm một trận nữa, rồi vỗ vai bạn: "Thôi muộn rồi, để tao điều chỉnh lại, lần sau chơi từ từ hơn nhé. Nhưng mà tao phải công nhận, mày làm tao cười muốn chết luôn."

Rồi Bùi Triệt ngừng lại, chợt nhớ ra một chi tiết quan trọng “Cái kính tao tặng, mày đeo ok không?”

Minh Tử thản nhiên đáp: "Ờ đeo ngắm trăng thì tuyệt hết sẩy luôn, nhưng tao ném vô sọt rác rồi."

“Mày thiếu đánh hả?” Bùi Triệt sa sầm mặt.

Minh Tử khẽ dừng lại một chút "Vừa nãy ra biển chơi, kính bị một cô nhóc dẫm gãy mất rồi."

Bùi Triệt không tin “… Mày cao hơn mét 9, con nhóc kia có mọc cánh cũng không dẫm được lên mặt mày. Nói chuyện gì nghe hư cấu vậy.”

“Tao nằm ngủ ngoài bãi cát, con nhóc đó chạy qua vấp phải mặt tao, thế là bay luôn cái kính.”

“…” Bùi Triệt méo mặt “Mày đúng là hết thuốc chữa. Ngủ ở nhà không chịu, cứ phải chui ra ngoài trời ngủ cho cát chui vào mồm. Mai tao mua cho mày cái bạt, cho mày trải rồi chuyển nhà ra ngoài đó luôn.”

Bùi Triệt nhìn đồng hồ, thấy đã muộn nên quay lại nhìn Minh Tử, lắc đầu "Thôi, tao về đây. Mày ở nhà ngoan ngoãn đấy, đừng có làm ba cái trò quái dị nữa. Và lần sau nếu có ngủ ngoài trời, nhớ mang thêm cái chăn, đừng để cảm lạnh."

Anh vỗ vỗ vai Minh Tử như người cha vỗ vai con trai trước khi ra trận, rồi bước ra cửa. Trước khi rời đi, Bùi Triệt không quên ngoái lại dặn dò thêm một câu “À mà, có gì cần thì gọi tao. Đừng có tự ý ra biển ngủ nữa, tao không muốn sáng mai lại phải đi tìm mày trong cái đống cát đâu.”

Nói xong, Bùi Triệt rời đi.

“Ầy, sao mà hay lo quá…”

Minh Tử làu bàu khép cửa nhà lại, tiếng cạch khẽ vang lên. Hắn xoay người, ngáp một cái thật dài rồi trở về phòng ngủ, rồi thả người phịch xuống giường. Sự mệt mỏi ập đến nhanh chóng, ánh sáng ngày dần nhạt đi trong tâm trí hắn. Làn da hắn cảm nhận được sự mềm mại của ga trải giường, và trong tích tắc, tiếng ngáy đều đều vang lên, Minh Tử đã chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài. 

Hết chương 1


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play