Diệp Quỳnh Sơn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn ba anh em họ.

"Đáng lẽ tôi không nên tin tưởng các người, tôi không nên coi các người là anh em!"

"Anh hai, anh đừng nói vậy.

Nếu nói không nên thì chúng tôi không nên coi anh là anh em! Cháu gái lớn, chẳng phải cháu đến lấy lại công ty sao? Cho cháu đấy, sẽ cho cháu ngay bây giờ."

"Đúng vậy! Trong tay tôi đang giữ một số bằng chứng về việc cha cháu biển thủ công quỹ.

Nếu cháu muốn, tôi có thể đưa hết cho cháu?"

...

Tất cả các vị khách đến viếng đều ồ lên.

Biển thủ công quỹ?

Đây là chuyện phạm pháp!

Lúc này họ lại nhìn sang Diệp Tiểu Vi, cũng chẳng dám coi thường cô.

Cô vừa mới đến, chỉ nói vài ba câu đã trực tiếp khiến cho hai vợ chồng xích mích, châm ngòi gây chia rẽ anh em họ.

Cô đã âm thầm trở thành người chiến thắng duy nhất ngày hôm nay.

Lợi hại!

Bản thân Diệp Quỳnh Sơn cũng hít một hơi lạnh.

Đây chính là muốn đẩy ông ta vào chỗ chết! Đây còn là anh em của ông ta sao?

"Không thể nào! Các người đang nói nhảm gì vậy? Không có! Tôi không biển thủ công quỹ! Đều là các người vu khống tôi!"

"Anh hai, chúng tôi có sao nói vậy! Đừng ngậm máu phun người! Giấy trắng mực đen tôi đều có cả.

Cháu gái lớn nếu cháu muốn thì chờ sau lễ tang, tôi sẽ cho cháu!" Diệp lão Tam chủ động lên tiếng.

Mọi người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt có hơi cứng đờ.

Giọng nói của Diệp Tử Hàm đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.

"Tiểu Vi, em đang làm gì vậy?"

Mọi người đều nhìn sang phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Diệp Tử Hàm mặc bộ đồ màu đen, mái tóc xõa dài đi đến.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Vi.

"Tiểu Vi, em nói chị biết, em đang làm gì vậy?"

Diệp Tiểu Vi bất lực.

Việc làm tổn thương Diệp Tử Hàm là điều khó tránh khỏi, nhưng có một số việc, cô vẫn phải làm.

"Chị..."

"Em đừng gọi chị là chị! Chị không có người em gái như em! Gây bất hòa cho cha mẹ, lôi kéo bác cả và các chú làm ầm ĩ trong lễ tang của bà nội, đây là việc mà một người làm con, một người làm cháu nên làm sao?"

Cô ta chỉ vào bài vị và tro cốt ở bên đó.

"Cho dù bà nội biết chuyện nhục nhã mà em đã làm, bà cũng không trách em.

Ngay cả khi bà sắp ra đi, bà cũng lo nghĩ cho em.

Đây là sự báo đáp em dành cho bà nội sao?"

Đám đông lại một lần nữa náo động.

Chuyện nhục nhã?

Chuyện nhục nhã gì?

Sắc mặt Diệp Tiểu Vi thay đổi liên tục.

Cô thực sự không ngờ rằng sự việc năm xưa khiến mẹ cô mất mạng giờ lại khiến bà nội cô tức chết.

Cô nhắm mắt lại.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt trong suốt đến đáng sợ.

"Lỗi của tôi, tôi thừa nhận! Nhưng họ..."

Diệp Tiểu Vi chỉ vào Diệp Quỳnh Sơn và những người khác.

"Họ phải chịu hình phạt, phải trả lại cho tôi tất cả, cả vốn lẫn lời!"

Cô vừa nói xong đã có mấy người đứng phía sau giải mấy người Diệp Quỳnh Sơn đi ra ngoài.

Diệp Tử Hàm cũng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô ta vốn tưởng rằng mình có thể khống chế được Diệp Tiểu Vi, nhưng bây giờ...

Tại sao Diệp Tiểu Vi lại như trở thành một người khác như vậy?

Ánh mắt cô ta lóe lên, liền chạy đến nắm lấy cánh tay của Diệp Tiểu Vi, cầu xin.

"Tiểu Vi, vuốt mặt cũng nể mũi, em nể mặt bà nội, hãy để họ tiễn đưa bà nội lần cuối nhé? Bà nội yêu thương, chiều chuộng em như vậy, bà sẽ hiểu cho những việc làm của em, nhưng việc con trai đưa tang cho mẹ cũng là chuyện hợp lẽ mà!"

Cô ta càng nói đôi mắt càng đỏ hoe, nước mắt đã rơi lã chã.

"Hay là, hay là chị quỳ xuống xin em nhé? Lúc đầu là chị vô dụng, không thể bảo vệ em, nhưng bây giờ xem như là chị cầu xin em.

Dù có làm gì đi chăng nữa, em có thể để bà nội yên lòng rời đi không?"

Xung quanh liền có người lên tiếng.

"Đúng vậy đấy, dù cô có chuyện lớn đến đâu cũng không nên gây náo loạn lễ tang!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play