Úc Uyển Chi đã quen dùng mềm mại và nước mắt làm vũ khí. Muốn đối phó ai, cũng đều là tính toán đùa nghịch ám chiêu, để cho người khác xông pha chiến đấu. Cho nên đối đầu với những lão nương không che đậy miệng trong thôn này, những thứ nàng ta am hiểu, căn bản vô dụng.
Nàng ta khóc run rẩy giơ tay lên, chỉ chỉ mấy người Lục đại tẩu: “Ta không có, các ngươi quá đáng, vậy mà dám nói xấu ta như vậy. Ta, ta không sống nữa!” Tiếp theo liền té xỉu trong ngực nữ nhi.
Lục Châu Lam biết nương nàng ta đang giả vờ ngất.
Nàng cũng tức giận đến muốn giết mấy tiện nhân nằy, bi thiết khóc kêu: “Nương, người làm sao vậy? Nương đừng dọa ta. Các ngươi vẫn luôn hâm mộ mẹ ta có thể gả cho cha ta, sinh hoạt ở trong huyện thành. Cho nên liền cố ý giội cho nàng loại nước bẩn này, làm cho nàng khóc đến choáng váng không muốn sống. Nàng là đệ muội của các ngươi đó, các ngươi sao có thể như vậy. Các ngươi thật quá đáng, huhu...” nàng ta nói xong liền ôm mẹ ruột khóc lên. Nhìn rất đáng thương.
Lục Châu Cẩn cũng nắm chặt hai tay thành quyền, hận không thể đi lên đánh chết mấy tiện phụ nói hươu nói vượn. Sau này hắn nhất định phải để những người này đẹp mắt. Muốn hủy thanh danh của mẹ hắn, về sau hắn cũng phải hủy sạch danh tiếng của những người Lục gia này.
Lục nhị tẩu đột nhiên xông lên phía trước, tát cho Lục Châu Lam một bạt tai.
“Nơi này có chỗ cho đứa con hoang nhà ngươi nói chuyện sao? Ai là cha ngươi đây? Cha ngươi không phải là ma chết của Chu gia kia sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play