Lục Thiều vừa nghe đã hiểu ý của tiểu nương tử. Hắn đồng ý nói: “Trói lợi ích toàn thôn lại như vậy, rất có lợi cho chúng ta. Ngươi muốn làm thế nào, ta đều ủng hộ ngươi. Hôm nay ta trở về gặp bộ đầu huyện nha, vụ án của Kiều Hữu Phúc ngày mai có thể kết án. Ta ngày mai đi huyện thành một chuyến, thuận tiện mang nến trúc đưa cho Lư huyện lệnh và một người bạn học trước kia đi.”
Kiều Diệp gật đầu: “Được, vậy hôm nay ta làm cho ngươi hai phần nhang muỗi đặc chế, ngươi mang đi tặng người.”
Muốn đưa Huyện lệnh cùng bạn học có bối cảnh của hắn, tự nhiên không thể bán loại nhang muỗi rẻ tiền kia.
Lục Thiều cười nói: “Vậy thì vất vả nương tử rồi.”
Kiều Diệp nói: “Ta vất vả xong, ngươi cũng phải vất vả. Sau khi ta làm xong, ngươi phải điêu khắc một chút, như vậy nhìn qua mới tương đối lịch sự tao nhã có cấp bậc.”
Lục Thiều nói: “Không thành vấn đề.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, hắn lại nói: “Đúng rồi, ta chuẩn bị đi thăm dò một chút sản nghiệp của cha ta.” Kiếp trước khi hắn trở về báo thù, đám người cha hắn đã đi kinh thành. Hắn chỉ phái người chủ yếu điều tra chuyện bị hãm hại kia. Năm đó ông ngoại cho hắn một trăm lượng, lại nói cho hắn trong nhà còn có khoảng hơn ba trăm lượng bạc. Hơn ba trăm lượng kia sau khi ông ngoại qua đời, tất cả đều rơi vào trong túi cha hắn. Cha hắn đi phủ thành thi cử nhân hai lần, tốn hơn trăm lượng, hơn nữa mấy năm nay ở huyện thành, cuộc sống cũng rất thoải mái, mỗi tháng tốn hao ít nhất phải mấy lượng. Cha hắn thỉnh thoảng còn phải đi tham gia văn hội, hoặc là đi phủ thành thỉnh giáo người ta học văn, tốn hao mười hai mươi lượng là rất dễ dàng, mà nguồn tiền thu vào chủ yếu là từ hai chỗ
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT