Úc Uyển Chi ôm nữ nhi, cúi đầu tiếp tục khóc, trong lòng mắng Kiều Diệp không biết bao nhiêu lần. Nàng ta thật sự không ngờ nha đầu chết tiệt này lại gian trá như vậy, lại nhìn ra nàng ta là giả vờ ngất, sau đó nhắm chừng kích thích nàng ta "Tỉnh lại", chơi nàng ta một vố.
Lục Thanh Vinh không ngờ rằng, thê tử lại giả vờ ngất, nhưng mà cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy ái thê quả nhiên thông minh, nếu không với tính tình đanh đá của mẹ hắn và mấy tẩu tử, không biết còn muốn mắng bao lâu nữa, chỉ tiếc bị nha đầu chết tiệt phá hủy. Nhưng vừa rồi ái thê khóc thương tâm như vậy, hắn cũng thật sự đau lòng. Lúc này cũng chỉ có hắn đứng ra, mới có thể làm cho đám người mẹ hắn bớt giận, vì vậy Lục Thanh Vinh đi đến trước mặt lão thái thái, dỗ dành nói: “Nương, thân thể Uyển Chi yếu, hôm nay quá nóng, cộng thêm nàng thương tâm, mới ngất đi. Ngài đừng nóng giận, ta thay mặt nàng xin lỗi ngài.”
Trước đây lão thái thái bị dính chiêu này nhưng bây giờ lại càng tức giận hơn, trầm mặt nhìn về phía Lục Thanh Vinh nói: “Ta thấy thân thể nàng rất tốt, thương tâm gì mới ngất đi, ngươi đừng đem chúng ta lừa gạt. Giả bộ ngất xỉu là nàng, cần ngươi tới xin lỗi? Lão Ngũ, khó trách đều nói ngươi có vợ quên mẹ. Trước đó ta còn không tin nhưng bây giờ ta lại tin. Hồ ly tinh này tùy tiện khóc, rơi mấy cái nước tiểu mèo, ngươi đã đau lòng, còn rống giận với mẹ và tẩu tử của mình. Mẹ ngươi là ta từ trong thôn xa như vậy tới, bị vợ ngươi chọc tức đến đau đầu đau lòng toàn thân. Cũng không thấy ngươi đau lòng nương như ta.”
Bà càng nói càng ủy khuất: “Lão Ngũ, ngươi thật khiến ta thất vọng đau khổ.” Trước đó bà thật ra ít nhiều đều có chút cảm giác Lão Ngũ nhìn thì hiếu thuận nhưng so với mấy đứa con trai khác, lại thiếu đi một chút chân tình. Nhưng đây là tiểu nhi tử thông minh nhất của bà, từ nhỏ yêu thương lớn lên, quả nhiên càng ngày càng có tiền đồ, cho nên bà luôn không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay mắt thấy mới là thật, bà thật bị đứa con yêu thương này làm tổn thương.
Trước đó còn nói cái gì mà vì Ngũ Lang, mới cưới một quả phụ mang theo con riêng vào cửa. Điều này cũng làm cho bà ta trước đó đối với cháu trai có một chút ý kiến. Dù sao vì đứa cháu trai này, nhi tử có bản lĩnh lại thông minh như vậy, tương lai còn có hi vọng làm quan của bà mới có thể lấy quả phụ. Hiện tại xem ra, cái gì mà quả phụ vì cháu trai mới lấy. Bà khinh đều là gạt người.
Lúc này bà cũng không nhịn được mà hoài nghi hai tên con hoang kia, thật đúng là có thể là con hoang của con trai cùng Úc Uyển Chi vụng trộm sinh ra. Cháu trai cùng cháu gái như vậy, bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Hai người bất kể là huyết mạch của Chu gia, hay là con hoang của con trai đều làm cho bà rất khó chịu. Đặc biệt là nhìn dáng vẻ của hai đứa con hoang kia, chẳng những không nhớ tới Lục gia tốt, còn hận bọn họ mới là hai kẻ vô ơn bạc nghĩa thật sự.
Lục Thanh Vinh nhìn thấy bộ dáng này của lão thái thái, trong lòng hơi hồi hộp một chút.
“Nương, người cũng đừng suy nghĩ lung tung. Ở trong lòng ta, ngài mới là người quan trọng nhất. Vừa rồi cũng là thấy Uyển Chi ngất đi, ta mới gấp đến độ lớn giọng một chút, cũng không có rống như các ngươi nghĩ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT