Các cô nương Lục gia kinh ngạc nhìn Kiều Diệp, thật sự không ngờ nàng ta lại nói ra những lời này, cũng là lần đầu tiên có người nói với các nàng như vậy. Bất quá con mắt đều sáng lên: “Chúng ta nguyện ý.”

Hai ngày nay, các nàng đã thấy được sự lợi hại của Kiều Tam Nha. Chẳng những dám chèn ép cha mẹ chồng khiến ngũ thúc tức giận như vậy, cũng không có cách nào làm gì được nàng, còn có thể dỗ được bà nội, ngăn cha mẹ các nàng lại, có thể dỗ Ngũ Lang tính tình quạnh quẽ cái gì cũng nghe nàng. Hơn nữa trên đường tới, nghe ý tứ của các trưởng bối, Kiều Tam Nha còn có biện pháp kiếm tiền, nếu như thành công, về sau Lục gia chính là Kiều Tam Nha cầm tiền.

Các nàng cũng nhịn không được hâm mộ cùng bội phục Kiều Tam Nha, cũng muốn học nàng lợi hại như vậy, hơn nữa các nàng còn sinh ra một loại cảm giác tin phục không nói nên lời đối với Kiều Tam Nha.

Tin tưởng nàng nói muốn dẫn các nàng vượt qua, so với đứa con hoangcàng tốt hơn, vậy hẳn là có thể. Dù sao Kiều Tam Nha cũng là phúc tinh hầu hạ ở trước người Hà Bá đại nhân.

Đi theo Kiều Tam Nha lăn lộn, có lẽ đáng tin cậy hơn cha mẹ. Dù sao cha mẹ kiếm được tiền, tất cả đều coi như là phù đệ ma gì đó, chỉ biết là nuôi dưỡng một nhà Ngũ thúc, ngược lại đối với các nàng không tốt. Đứa con hoangcó, các nàng đều không có, nếu có thể đi theo Kiều Tam Nha lăn lộn, có thể sống tốt hơn nha đầu con hoang, các nàng đương nhiên vui vẻ đến cực điểm.

Kiều Diệp cười với các cô: “Các ngươi thật tinh mắt. Các ngươi về sau tuyệt đối sẽ vì quyết định hôm nay, cảm thấy sáng suốt.” Lại câu môi nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem các bà nội.”

Cô nương và các nàng dâu nhỏ, đều nghe lời nàng nói: “Được.” Đi theo Kiều Diệp ra ngoài.

Kiều Diệp thấy cửa phòng đã không còn người. Lão thái thái hẳn là dẫn theo mấy con dâu, đi đến phòng Lục Châu Cẩn xem. Kiều Diệp nghe thấy âm thanh quả nhiên từ phía trước truyền đến.

Đây là sân hai cửa vào, Lục Châu Cẩn ở tại tiền viện. Những nữ quyến trẻ tuổi như các nàng, dĩ nhiên là không tiện vào gian phòng của Lục Châu Cẩn. Nhưng Lục lão thái và Lục đại tẩu và mấy vị trưởng bối, cũng không cần kiêng kị cái này.

Kiều Diệp dẫn các cô nương tiểu tức phụ của Lục gia tiến vào tiền viện, chỉ thấy lão thái thái đang chỉ vào Úc Uyển Chi mắng.

“Ngươi ả độc phụ mất lương tâm này. Ngươi mang theo con hoang ăn mặc ở tốt như vậy, cháu trai ta lại bị ngươi ép đến mức bị đưa đi nông thôn. Ngươi còn đào tiền của Lục gia chúng ta đi trợ cấp nhà mẹ đẻ. Ngươi tiện nhân ăn trong bóc ngoài này, trước kia ta đều chưa phát hiện ngươi ác độc cùng không biết xấu hổ như vậy.”

Lão thái thái tức giận.

Vào phòng của tiểu tử con hoang, đồ dùng tốt hơn so với nha đầu con hoangkhông nói, còn có mấy cái ngọc bội và ngọc quan đeo trên người.

Lúc trước bà quả thật có chút lãnh đạm với Ngũ Lang, nhưng cũng bởi vì tiểu nhi tử nói Ngũ Lang bất hiếu, ở nhà chống đối hắn, tương lai sợ là không đáng tin cậy, ảo bọn họ đừng quản Ngũ Lang. Cộng thêm Ngũ Lang cùng bọn họ cũng không thân cận. Lúc này bọn họ mới không quản hắn, nhưng bất kể nói thế nào, đó cũng là cháu ruột của bà, lại bị con hoangÚc Uyển Chi mang đến, cái gì cũng đều chiếm đoạt. Điều này khiến người ta rất tức giận.

Hiện tại xem ra Ngũ Lang bất hiếu cùng không đáng tin cậy, đều là độc phụ này xúi giục con trai bà.

Úc Uyển Chi không thể cứng đối cứng với lão thái thái, vì vậy khóc nói: “Nương, người hiểu lầm rồi. Đồ vật trong phòng của Cẩn Nhi và Hoàng Nhi, phần lớn đều là trước kia từ Chu gia mang ra. Quần áo mặc, cũng là đại ca đại tẩu ta hỗ trợ đặt mua. Ta cũng từ trước đến nay đều coi Ngũ Lang như thân sinh đối đãi yêu thương.”

Nàng ta khóc đến lê hoa đái lệ, phảng phất thật sự bị oan uổng ủy khuất. Trong lòng thầm mắng, bà già đáng chết này mới là tiện nhân độc phụ, nhưng mà lúc này hận nhất vẫn là Kiều Diệp và Lục Thiều. Nếu không phải nha đầu chết tiệt và tiểu tiện chủng xúi giục giật dây, bà già chết tiệt làm sao có thể nghĩ đến chuyện đến huyện thành gây sự.

Úc Uyển Chi khóc đến ủy khuất thương tâm, Lục Thanh Vinh nhìn xem nhịn không được đau lòng. Hắn đưa tay vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng thê tử: “Nương hiểu lầm thôi, gần đây thể cốt của nàng vốn không tốt, cũng đừng tức giận.”

Lục lão thái nhìn thấy bộ dáng này của Úc Uyển Chi, tức giận càng nhiều hơn. Tiện nhân này khóc đến giống như là bà đã đổ oan cho nàng tavậy, còn có tiểu nhi tử, bộ dáng đau lòng này là có ý gì? Cơ thể vợ hắn không tốt, cũng đừng tức giận.

Thân thể bà già này suy bại lợi hại này thì có thể tức hỏng à? Khó trách người trong thôn đều mắng, con dâu này là hồ ly tinh. Nhìn còn không phải sao. Bà nhịn không được, nhìn mặt Úc Uyển Chi, cố ý phi tới.

“Phi, ngươi bị người Chu gia đuổi ra, căn bản cũng không có mang cái gì về nhà mẹ đẻ, ai mà không biết. Hơn nữa nhà mẹ ngươi nghèo rớt mồng tơi, làm sao có thể đặt mua quần áo tốt như vậy cho con cái ngươi.”

Bà chỉ chỉ mấy tiểu tử Úc gia phía sau. “Ngươi nhìn mấy đứa nhỏ này, cùng một đôi nhi nữ kia của ngươi không có cách nào so sánh. Con của người ta đều không mặc quần áo tốt như vậy? Sẽ cho ngươi, một đứa con gái đã gả ra ngoài mua? Ngươi coi lão nương là kẻ ngu lừa gạt sao?” Nước miếng cũng phun vào mặt Úc Uyển Chi.

Úc Uyển Chi kém chút bị buồn nôn muốn ói, lại cưỡng ép nhịn xuống, bằng không thì bà già chết tiệt kia càng có lý do để mắng nàng ta. Nàng ta khóc càng lợi hại hơn: “Không có, ta không có. Nương hiểu lầm rồi, không phải như vậy, con thật sự không có...”

Lật qua lật lại chỉ có mấy câu này. Những thứ đó đúng là do nàng ta đặt mua, cũng không phải tiêu tiền của nhà mẹ đẻ Chu gia, mà là tiền Lục Thanh Vinh cho nàng ta giữ tiền. Bà già đáng chết có tin hay không thì tùy, dù sao nàng ta cũng sẽ không nghe. Chỉ cần trượng phu che chở mình, Nàng không sợ lão thái bà đáng chết. Sau đó nàng ta nhìn Lục Thanh Vinh với nước mắt dàn dụa, yếu ớt đáng thương nói: “Phu quân, ta thật sự không có.”

Lục Thanh Vinh đau lòng muốn chết. Trong lòng nhịn không được oán giận mẹ ruột, chuyện này cũng quá đáng. Xem xem bắt nạt thê tử của hắn thành cái dạng gì. Sao có thể mắng khó nghe như vậy, quá mức.

Hắn lại vỗ vỗ Úc Uyển Chi, trấn an nói: “Ta biết nàng không có, là nương hiểu lầm. Đừng khóc, không tốt cho thân thể.”

Úc Uyển Chi lấy khăn ra, lau nước mắt thật mạnh. Trong lòng hận chết lão thái thái.

Mấy người Lục đại tẩu thấy thế cũng không nhịn được phun ra: “Ngươi tiện nhân này thật biết giả bộ đáng thương cùng giả bộ vô tội. Ngươi chính là độc phụ, ngươi không hại Ngũ Lang đã không tệ rồi, còn không biết xấu hổ nói coi Ngũ Lang là thân sinh. Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy? Chu gia không cần giày rách, gả đến nhà chúng ta, không cụp đuôi làm người, thế mà còn ăn cây táo rào cây sung, Dạng thê tử này của ngươi đổi thành ở trong thôn, sớm không biết bị hưu bao nhiêu lần. Khó trách nam nhân trước của ngươi vừa chết, mẹ con các ngươi liền bị người nhà họ Chu đuổi ra ngoài. - Giống như ngươi, độc phụ ăn cây táo rào cây sung này, nhà nào dám muốn?”

Các nàng đã sớm bất mãn với vợ lão ngũ. Cùng là con dâu, các nàng còn là con dâu đứng đắn đầu hôn, con dâu lão ngũ chẳng qua là quả phụ tái giá, nhưng so với các nàng sống tốt hơn nhiều. Chỉ là trước kia mẹ chồng và nam nhân của mình chỉ quan tâm đến em chồng, các nàng có ý kiến và bất mãn lớn hơn nữa cũng không có cách nào.

Bây giờ mẹ chồng cũng mắng, các nàng đương nhiên không thể bỏ qua.Chẳng những muốn phát tiết hết tức giận trước kia, còn muốn xả hết tức hôm nay. Nếu không phải là tức phụ Ngũ Lang, các nàng đều còn bị mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng ngày thường nhà lão Ngũ ở huyện thành, cũng chỉ tốt hơn bọn họ ở trong thôn một chút. Nhưng ai có thể ngờ được, người ta đâu chỉ sống tốt hơn một chút, mà là sống quá tốt.

Hai đứa con hoangđều nuôi như thiếu gia tiểu thư. Chi phí ăn mặc của vợ chồng lão Ngũ còn có thể kém sao? Nhìn phòng bếp là biết ngon cỡ nào. Quần áo và trang sức trong phòng vợ lão ngũ, sợ là cũng sẽ không ít. Đặc biệt là trên đường nghe Kiều Diệp kể chuyện Phù Đệ Ma không có kết cục tốt. Các nàng lúc này nhìn, hai vợ chồng lão ngũ này, không phải giống như là bạch nhãn lang trong chuyện xưa, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cha mẹ cùng ca ca tẩu tử hút máu sao?

Chỗ tốt gì cũng chiếm được nhưng lại không biết báo đáp người nhà vất vả trả giá. Con dâu lão ngũ ngược lại trợ cấp cho nhà mẹ đẻ và hai đứa con hoang , lão ngũ mặc kệ còn dung túng, cho nên mới là làm người ta tức giận nhất.

Trước khi Úc Uyển Chi bị đuổi ra, từng bị em dâu Chu gia mắng. Sau khi gả cho Lục Thanh Vinh, lại có được cuộc sống tốt hơn trước kia. Đi nhà chồng ở nông thôn, lão thái bà bị nàng ta dỗ dành, đối xử với nàng ta cũng không tệ lắm.

Mấy chị em dâu mỗi lần đều tâng bốc nàng ta. Tùy tiện cho chút chỗ tốt đuổi đi, giống như chó vây quanh nàng ta. Nàng ta rất hưởng thụ cái kiểu nâng này, cũng tự nhận là mạnh hơn những thôn phụ này nhiều, nếu không phải còn dùng tới những thôn phụ này, các nàng ngay cả xách giày cho nàng ta cũng không xứng, lại không nghĩ rằng có một ngày, những thôn phụ nàng ta không coi trọng này, dám chỉ vào mình mắng như vậy.

Úc Uyển Chi cũng không am hiểu chanh chua chửi đổng giống như mấy người đàn bà này, hơn nữa đối phương không chỉ là mẹ chồng, còn là tẩu tử. Nàng ta cũng không có cách nào mắng lại. Nếu không truyền đi chính là bất hiếu.

Nàng ta có thanh danh tốt kinh doanh nhiều năm, sẽ có tổn hại, nhưng lại thực sự không chịu nổi mấy người mắng. Tâm tư vừa chuyển, nàng ta khóc giống như là muốn tắt thở: “Không có, ta không có, các ngươi sao có thể nói ta như vậy chứ. Ta bị oan mà, ô ô..." Tiếp theo nhắm mắt lại, liền hôn mê trong ngực Lục Thanh Vinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play