Đến cửa, Lục lão đại tiến lên gõ cửa. Lúc này, cả nhà Lục Thanh Vinh vừa vặn đang ăn cơm trưa. Nghe được tiếng gõ cửa, nhạc mẫu của Lục Thanh Vinh cười đứng lên nói: “Ta đi xem là ai.”
Con gái ban đầu gả đến huyện thành, đem con rể trước ăn đến gắt gao. Chẳng những thường xuyên trợ cấp nhà mẹ đẻ, còn sắp xếp cả nhà lão đại đến cửa hàng Chu gia làm việc, chỉ là sau khi con rể trước chết, con gái bị một nhà tiểu thúc tử lòng dạ hiểm độc kia đuổi ra ngoài. Một nhà lão đại cũng bị cửa hàng Chu gia đuổi việc, nhưng con gái của bà có bản lĩnh, lại tìm Lục Thanh Vinh đã thi đậu tú tài, ở huyện thành còn có sản nghiệp, nếu bàn về thân phận địa vị, con rể Lục Thanh Vinh này, so với con rể trước ma đã thành mà kia mạnh hơn nhiều. Mà từ khi con gái tái giá, chuyển về huyện thành ở cùng con rể. Một nhà lão đại cũng một lần nữa theo về huyện thành, dưới sự trợ giúp của con rể làm chút sinh ý nhỏ.
Người một nhà còn ở trong viện phía sau cửa hàng. Bà cũng đến huyện thành hỗ trợ. Chờ con rể đuổi tiện chủng kia về thôn, nữ nhi liền mời bà đến nấu cơm. Mặt ngoài là hỗ trợ, thực tế chính là đau lòng mẹ cùng các cháu trai này của nàng. Bởi vậy mỗi ngày bà đều đến trước ba bữa cơm sáng, trưa, tối. Sau khi làm xong cơm nước, lại trở về chỗ con trai cả hỗ trợ. Chẳng những có thể mang theo mấy đứa cháu trai cùng nhau ăn chực ở chỗ này mà cứ cách vài ngày là có thể mang một ít thịt và mì từ nhà con rể đến cho cháu trai và mấy phòng khác ở nông thôn trồng trọt, giống như hôm qua đã cầm mấy cân thịt và thức ăn đưa về.
Mỗi tháng con gái còn sẽ cho bà hai trăm văn tiền hiếu kính. Chuyện tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Những thân bằng hảo hữu trong thôn, hiện tại ai không hâm mộ bà có một con rể hiếu thuận, còn hâm mộ bà ở trong huyện thành ăn ngon hơn, cho nên ở nhà con rể, bà chưa bao giờ ra vẻ mẹ vợ.
Lục Thanh Vinh nhìn nhạc mẫu nói: “Nếu như Ngũ Lang mang theo thê tử đến kính trà, ngài để bọn họ đứng ở trong sân chờ.”
Bình thường người mới kính trà đều là buổi sáng, lúc này đã giữa trưa, thời điểm này lại đến gõ cửa, hắn suy đoán tám chín phần mười là hai nghiệt chướng kia. Cho nên trước tiên phải cho hai người nhìn xem một chút.
Úc Vương thị nghe được lời của con rể, trong lòng rất vui vẻ. Dù sao con rể càng không cho cái thằng đê tiện kia mặt mũi, đối với cháu ngoại của bà ta càng có lợi.
Đáng tiếc khi nữ nhi sinh cháu gái đã bị thương thân thể. Nếu không có thể sinh cho con rể một đứa con của mình thì tốt hơn. Trong lòng bà ta ước gì Lục Thanh Vinh thu thập vợ chồng Lục Thiều. Trên mặt lại khó xử nói: “Chuyện này có phải không tốt lắm hay không? Tóm lại là hai đứa bé, ta cũng không tiện để bọn họ đứng trong sân.” Lại làm bộ khuyên nhủ: “Lại nói, cha con nơi nào có thù qua đêm. Hay là thôi đi?” Ác nhân này, bà ta đương nhiên sẽ không làm.
Lục Thanh Vinh nói: “Đã đến giờ này rồi, nghịch tử kia mới mang thê tử đến kính trà, quả thực không có để người cha này vào mắt. Cho nên mới phải để cho bọn họ chịu giáo huấn một chút. Ngài cứ việc làm, nói là ta dặn dò.”
Úc Vương thị nhìn nữ nhi một cái, thấy đối phương nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này mới nói: “Được, vậy ta đi mở cửa trước.”
Bà ta đi ra phòng ăn, lại nghe được một trận tiếng gõ cửa. Trong mắt nhiều hơn mấy phần không kiên nhẫn, mở miệng nói: “Đến rồi đến rồi!”
Ngoài cửa nghe được thanh âm này, người Lục gia đều có chút không hiểu. Đây không giống như giọng nói của tức phụ lão ngũ và nha đầu con hoangkia, vẫn là Lục Thiều giải thích nghi hoặc cho bọn họ: “Đây là Úc Vương thị.”
Khi hắn còn ở huyện thành, không ít lần thấy Úc Vương thị đến tống tiền. Úc Uyển Chi đối với nhà mẹ đẻ rất tận tâm, vô luận là ở Chu gia hay là ở Lục gia, đều không thiếu trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Hôm nay tiểu tức phụ giật dây đám người bà nội, đột nhiên tạm thời đến huyện thành, là tới đúng rồi.
Nghe thấy là Úc Vương thị, lông mày Lục lão thái không khỏi nhíu lại. Sao lão thái bà kia lại ở nhà con trai mình? Bà không lên tiếng, mà chờ đối phương mở cửa.
Rất nhanh, cửa mở ra. Lục lão thái thấy người mở cửa quả nhiên là Úc Vương thị, liền có chút không vui.
Úc Vương thị cũng không ngờ đứng ở cửa lại là Lục lão thái và một đám người Lục gia. Nụ cười trên mặt bà cứng đờ. Tiếp theo nhịn không được hỏi: “Thân gia, sao ngươi lại tới đây?”
Trước kia Lục gia có người muốn tới nhà con rể, đều sẽ để người trong thôn đến lên tiếng chào hỏi, chỉ cần Lục gia có người đến, ngày đó bà ta sẽ không mang theo các cháu tới nơi này. Hôm nay người Lục gia sao không chào hỏi đã tới rồi.
Lục lão thái ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta mang Ngũ Lang cùng thê tử hắn đến kính trà.” Tiếp theo hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại ở đây?”
Úc Vương thị phản ứng rất nhanh, tâm tư xoay chuyển nói: “Đây không phải Ngũ Lang ngày hôm qua thành thân sao, ta hôm nay liền muốn tới đưa chút lễ.” Đương nhiên là không có tặng quà nhưng nếu như Lục lão thái hỏi, con gái và con rể cũng sẽ giúp che giấu.
Trong lòng Lục lão thái mang theo vài phần hoài nghi. Trên mặt bà lại không có biểu lộ: “Vậy ta thay Ngũ Lang cảm ơn ý tốt của thông gia mẫu.” Nói xong đẩy Úc Vương thị ra, dẫn người một nhà đi vào. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, xem ra nhà lão Ngũ đang dùng cơm, vì vậy lão thái thái dẫn người nhà trực tiếp đi đến sảnh chính.
Úc Vương thị thấy thế cũng phản ứng lại, Lục lão thái mang nhiều người Lục gia tới như vậy, sợ không phải chuyện tốt gì, vì thế muốn lớn tiếng nói chuyện nhắc nhở nữ nhi cùng con rể, nhưng vừa mở miệng còn chưa nói gì, đột nhiên bị một nha đầu gầy còm kéo cánh tay.
Kiều Diệp vừa nhét người cho Lục đại tẩu, vừa nói: “Đại bá nương, che miệng bà ta lại, đừng để bà ta nhắc nhở người bên trong.”
Lục đại tẩu phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay che miệng Úc Vương thị. Úc Vương thị trừng to mắt, hiển nhiên không ngờ những người này lại dám như vậy. Bà ta giãy dụa muốn nói chuyện, lại bởi vì đối phương che quá chặt mà không thành công, còn bị mấy người lôi kéo đi vào chính sảnh.
Kiều Diệp đã tiến lên, chủ động kéo Lục lão thái đi vào chính sảnh. Người ngồi bên trong nhìn thấy bọn họ đều bối rối.
Lục Thanh Vinh đột nhiên đứng lên, còn đánh đổ chén trà trước mặt. Hắn không để ý tới chén trà, vội vàng hỏi: “Nương, sao các người lại tới đây?”
Lục lão thái liếc mắt nhìn hắn, quét mắt nhìn người đang ngồi. Tiếp theo ánh mắt rơi vào trên mặt bàn trước mặt hắn.
Sau đó liền bị chọc tức, không nghĩ tới lại bị Kiều nha đầu nói đúng. Một bàn đồ ăn này, so với rất nhiều nhà ăn tết trong thôn còn phong phú hơn. Một bát rau xanh thịt nướng, một con gà hầm, một con cá hầm, một bát đậu phụ trộn, một bát củ cải muối, còn có một bát canh trứng gà. Lúc này trong bát của mỗi người trên bàn, tất cả đều là cơm khô gạo trắng. Trong bát mấy thằng nhãi con, còn có canh trứng chưa ăn xong, còn có mấy bát đựng canh gà, nếu đổi thành bình thường, Lục lão thái chỉ biết đau lòng và mất hứng, con trai ăn quá phá sản, nhưng bây giờ lại không nhịn được nhớ tới những lời Kiều Diệp nói trước đó. Sắc mặt bà không khỏi trầm xuống, giọng điệu không tốt hỏi ngược lại: “Thế nào, ta làm mẹ còn không thể tới nhà con trai sao?”
Lục Thanh Vinh cười nói: “Nghe nương nói kìa, ngài muốn tới nhà nhi tử, vậy dĩ nhiên tùy thời đều có thể tới. Ta đây không phải đột nhiên thấy các ngươi đều tới, giật nảy mình, còn tưởng rằng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.”