Mua hai bộ quần áo ở cửa hàng may, Kiều Diệp lại dẫn một đám người đi tiệm vải, chọn vải có thể làm quần áo. Nhìn thấy như vậy, các nàng dâu Lục gia trong lòng lại là một trận hâm mộ. Ngũ Lang đối với Kiều Tam Nha thật tốt! nhưng Kiều Tam Nha cũng lợi hại. Nếu đổi thành các nàng, cho dù trong lòng rất muốn, cũng không tiện mở miệng.
Nàng ta lại có thể thoải mái lựa chọn như vậy. Ngũ Lang bỏ tiền ra, còn bị nàng dỗ dành, chẳng những đưa tiền hào phóng, nhìn qua còn rất vui vẻ. Nụ cười trên mặt và trong mắt hắn, là thứ các nàng chưa bao giờ thấy ở nhà. Lúc này ngoại trừ hâm mộ ra, các nàng còn sinh ra một loại bội phục, cũng muốn giống như nàng, có thể tùy ý và lợi hại như vậy.
Lục Đại Lang, Nhị Lang và Tam Lang đã cưới vợ, hôm nay cũng đi theo. Ba tiểu tức phụ đều trông mong nhìn tướng công nhà mình. Có thể thấy được bọn Đại Lang chẳng những không nghĩ mua chút vải may quần áo cho các nàng, còn đứng đấy giống như là khúc gỗ, vẻ mặt không đồng ý.
Tâm ba nàng dâu bị vướng mắc, thật sự là người so với người tức chết người.
Sau khi Kiều Diệp mua xong còn kín đáo đưa quần áo và vải cho Lục Thiều ôm. Ở hiện đại đi ra ngoài dạo phố, lão công không phải đều xách túi cho lão bà sao. Cho nên nàng cũng phải từ giờ trở đi, bồi dưỡng tính tự giác của tiểu tướng công.
Trong lòng Lục Thiều bị nhét đầy thứ, ban đầu hắn hơi ngây ngốc. nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của tiểu tức phụ, cũng không có mất hứng hoặc là phản đối. Thế là ôm đồ đi theo sau nàng, lại khiến các cô nương tức phụ của Lục gia hâm mộ một đợt. Kiều Diệp thật lợi hại, chẳng những có thể để cho Ngũ Lang dùng tiền, còn có thể để cho Ngũ Lang làm việc.
Đám nam đinh Lục gia thì im lặng, đồng tình, còn không khỏi có chút cười trên nỗi đau của người khác, không ngờ Ngũ Lang tiểu tử này, bình thường tính tình lạnh lùng thế mà nghe lời thê tử như vậy. Bị thê tử ăn đến gắt gao, thật sự là mất mặt nam nhân bọn họ.
Mua vải xong, Kiều Diệp lại đi mua một đôi giày. Vốn dĩ còn muốn mua hai đôi để mang nhưng bị lão thái thái và mấy bá mẫu cưỡng ép kéo đi, nói không cần thiết mua, bọn họ sẽ giúp nàng làm. Dùng vải mua trước đó còn dư lại là được.
Kiều Diệp nhìn thấy bộ dáng đau lòng của mấy người, cũng rất cạn lời. Cũng không phải tiêu tiền của các nàng, các nàng cần phải như vậy sao. Phương thức keo kiệt như vậy không thể được, về sau phải bồi dưỡng lại cách tiêu tiền của các nàng một lần nữa. Có thể tiêu tiền mới có động lực kiếm tiền. Việc may giày, quần áo nếu bọn họ nhất định phải làm giúp nàng, vậy thì làm đi.
Mua xong đồ, Kiều Diệp hỏi Lục Thiều: “Tướng công, trong huyện thành có bán nhang muỗi không?” Sáng nay nàng phát hiện, trên người có thêm mấy vết muỗi chích.
Lục Thiều hỏi: “Nhang muỗi là vật gì?”
Kiều Diệp trả lời: “Chính là mùi giết muỗi, không có nhang muỗi, vậy có gì đuổi muỗi không?”
Lúc này Lục Thiều mới hiểu ý nàng “Không có hương giết muỗi, khu muỗi trái lại có bao hương tương tự. Nhưng huyện thành có thể không có, cho dù có cũng sẽ rất đắt. Chúng ta ngược lại có thể mua màn che.”
Kiếp trước hắn ở kinh thành, chính là dùng màn trướng cùng bao phòng muỗi.
Mấy người Lục phu nhân nghe được bọn họ đối thoại, cũng không biết nên nói cái gì cho phải,vì vậy nói: “Rèm xe rất đắt, ít nhất cũng phải mấy trăm văn, thứ đồ chơi kia không phải chúng ta có thể dùng.”
Kiều Diệp biết màn trướng hiện đại, ở cổ đại cũng gọi màn trướng. Nghe thấy đám người Kiều lão thái thái nói giá cả, nàng nhỏ giọng hỏi Lục Thiều: “Chúng ta còn mua được màn che không?”
Lục Thiều nói: “Hôm nay mua không nổi.” Trong tay hắn chỉ còn lại hơn hai trăm văn. Lời nói xoay chuyển lại nói: “Nhưng chờ ta viết thoại bản ra, đổi tiền có thể mua cho ngươi.”
Bây giờ là tháng bảy, hắn viết nhanh chưa đến mười ngày là có thể đổi được tiền, mua màn trướng cũng còn có thể dùng thêm một đoạn thời gian.
Người của Lục gia nghe Lục Thiều nói như vậy, ai nấy đều dùng một loại, sao ngươi cũng biến thành bộ dạng kẻ ngu nhìn về phía hắn.
Ngũ Lang này cũng quá nghe lời thê tử đi. Bọn họ không biết, theo Lục Thiều thấy chuyện có thể tiêu tiền để làm thì đó không phải chuyện lớn.
Tiểu tức phụ là thê tử của hắn, chẳng qua là muốn một màn che, hắn tự nhiên sẽ thỏa mãn nàng.
Kiều Diệp cười nói: “Được, vậy chờ chúng ta có tiền thì đi mua một màn trướng. Nhưng sau khi trở về, chúng ta có thể làm chút nhang muỗi trước. Chẳng những có thể tự mình dùng, hiếu kính bà nội cùng các trưởng bối, còn có thể mang đến huyện thành bán.”
Nàng nghe Lục Thiều nói trong huyện thành không có nhang muỗi, liền phát hiện cơ hội buôn bán trong đó.
Lục Thiều cười hỏi: “Nhang muỗi khó làm không?”
Kiều Diệp nói: “Không khó, phần lớn nguyên liệu cần tìm trên núi đều có thể tìm được. Chỉ cần mua chút Hùng Hoàng mang về là được.”
Trong trí nhớ, trên núi có không ít cây ngải cứu, trên Tùng Quả sơn không thiếu cây du.
Lục Thiều gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi mua chút Hùng Hoàng.”
Kiều Diệp cười nói: “*Mỡ dê chúng ta cũng phải mua một ít. Cái này không mắc chứ?”
Hùng hoàng hẳn là không rẻ nhưng mỡ dê đoán chừng không đắt.
Lục Thiều nói: “Dê dầu hẳn là không đắt, chúng ta bây giờ có thể mua được.”
Kiều Diệp phất phất tay: “Vậy đi, đi mua.”
Người của Lục gia: “……”
Hai tên phá gia chi tử này, làm sao lại vẫn chưa mua xong?
Lão thái thái giữ chặt Kiều Diệp: “Dê không ngon, mua về cũng vô dụng. Hùng hoàng quý, cũng đừng lãng phí tiền.”
Kiều Diệp cười nhẹ nhàng vỗ vỗ tay lão thái thái nói: “Bà nội yên tâm, mua hai thứ này chẳng những sẽ không lãng phí tiền, còn có thể kiếm được không ít tiền đấy.”
Lão thái thái khó hiểu: “Vì sao?”
Kiều Diệp nói: “Ta biết làm một loại hương đuổi giết muỗi, cần dùng đến Hùng Hoàng. Có loại hương này, buổi tối trước khi ngủ đốt lên, một đêm cũng không cần bị muỗi cắn. Các ngươi nói nếu có thứ này, người trong huyện thành có phải sẽ mua hay không?”
Có lẽ người trong thôn không nỡ mua. Cho nên nàng nhằm vào khách hàng trong huyện thành.
Lúc này đoàn người bọn họ vừa vặn đi đến một cái ngõ nhỏ không người, cho nên nàng mới nói như vậy.
Lão thái thái giật mình: “Nếu thật sự có thứ này, người trong huyện thành hẳn là sẽ mua. Ngươi thật biết làm nhang muỗi gì sao?”
Kiều Diệp gật đầu: “Có chứ, lúc ta hầu hạ bên cạnh Hà Bá đại nhân, học được từ những đồng tử khác.”
Vừa nghe thấy nàng học được từ bên thần sông đại nhân, lão thái thái liền không hoài nghi nữa. Bà gật gật đầu nói: “Được, vậy ngươi thử xem, có việc gì cần làm, ngươi để đại lang nhị nha bọn họ đi làm.”
Kiều Diệp biết lão thái thái keo kiệt, không nỡ tiêu tiền nhưng sẽ không bỏ qua công việc kiếm tiền.
“Được, ta quả thật cần dùng đến bọn họ hỗ trợ.” Nếu muốn bán với số lượng lớn, nàng tự mình làm quá mệt mỏi, đương nhiên phải dùng người của Lục gia.
Lão thái thái nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ngươi cái mùi muỗi gì, còn muốn thêm mỡ dê?”
Kiều Diệp thấp giọng nói: “Mỡ dê không phải dùng làm nhang muỗi, mà là dùng để làm nến.”
Nàng biết mỡ dê, dầu thông, quả ô cửu, sáp ong, bạch lạp (sáp trắng) và thạch sáp (parafin) đều có thể dùng để làm nến. Cổ nhân phần lớn dùng sáp ong và bạch lạp làm nến, cũng có thể dùng ô cữu. Bạch lạp thì trên cây bạch lạp (tần bì, tần Trung Quốc) có một loại trùng bạch lạp ăn nhựa cây sau đó tiết ra chất chế thành bạch lạp.
Trong trí nhớ của nàng trên núi không có, hẳn là đều bị gia tộc làm nến lũng đoạn, mà hiện đại chủ yếu dùng thạch sáp làm nến nhưng thạch sáp là từ dầu mỏ lấy ra, cho nên hiện tại cũng không cách nào làm. Nàng tính toán một chút, trước mắt dùng mỡ dê và dầu thông làm nến là có giá cao nhất. Một cây nến làm riêng bằng mỡ dê sẽ có mùi tanh. nhưng nàng biết thêm hai loại hương liệu thực vật vào để khử mùi tanh, còn có thể khiến nến phát ra ánh lửa ổn định sáng hơn, mà sáp ong, trên núi có thể lấy, còn không cần dùng tiền.