Kiều Diệp mới không sợ cha chồng cặn bã. Mặt nàng khó hiểu: “Ta làm sao có thể gây chuyện thị phi? Các ngươi không hiếu thuận với bà nội, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta hiếu thuận sao? Cha chồng, người ta đều nói con gái hướng ngoại, không ngờ đến chỗ cha chồng, lại ngược lại, cưới vợ quên mẹ, ngươi chính là nhân tài kiệt xuất trong đó. Mẹ kế ta nói, ngươi vì để cho hồ ly tinh cao hứng, trợ cấp không ít cho Úc gia. Úc gia buôn bán, đều là ngươi lấy tiền giúp đỡ. Các ngươi làm như vậy là không đúng. Kế bà bà gả đến Lục gia, đó chính là người Lục gia, làm sao có thể dùng tiền Lục gia nuôi nhà mẹ đẻ chứ? Ta tuyệt đối sẽ không lấy tiền của Lục gia đi trợ cấp nhà mẹ đẻ.” Còn dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía hai người: “Ngay cả tên ngốc như ta cũng hiểu đạo lý, các ngươi lại không hiểu. Nếu nói không giữ phụ đức, vậy cũng là kế bà bà đi. Mẹ kế ta còn nói ngươi cùng người của lão Lục gia đều ngốc, làm nô lệ cho Úc gia.”
cha chồng cặn bã muốn đấu võ mồm với nàng, còn non một chút, hừ hừ! Hơn nữa nàng nói chính là tình hình thực tế. Lúc trước nguyên thân đã nghe phụ nhân Kiều gia, sau lưng hâm mộ lại mắng Úc Uyển Chi gả cho người khác còn trợ cấp nhà mẹ đẻ như vậy.
Úc Uyển Chi trợ cấp tiền nhà mẹ đẻ từ chỗ tra cha tới, mà tra cha lại là hút máu người vợ đã mất cùng Lục gia tới, cũng chẳng khác nào Lục gia một mực trợ cấp Úc gia. Chuyện trước kia như vậy, nàng không xen vào, nhưng sau khi nàng đến cái nhà này, bắt đầu làm sự nghiệp kiếm tiền, sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Ai cũng đừng nghĩ không làm mà hưởng, bám chân nàng hút máu.
Sắc mặt Úc Uyển Chi trắng bệch, tức giận và gấp gáp. Nàng ta gả cho hai nam nhân, quả thật cũng trợ cấp nhà mẹ đẻ không ít, nhưng loại chuyện này nhà mẹ đẻ cao hứng, phu gia lại không cao hứng. Những bí mật mà nàng ta đã làm trong những năm qua. Còn nói với đám người Lục lão thái thái là người nhà mẹ đẻ nàng ta mở cửa hàng kiếm tiền, trợ cấp cho nàng ta không ít. Khiến cho Lục lão thái thái và người của Lục gia rất hài lòng.
Hôm nay lại bị nha đầu chết tiệt này nói ra, điều này làm cho người của mấy phòng khác thấy thế nào? Nàng ta tuyệt đối không thể thừa nhận. Nếu không sau này còn móc tiền người Lục gia thế nào được, vì thế khóc thành tiếng: “Trời ạ, ta đây là gặp phải con dâu gì, vừa vào cửa liền giáo huấn vu hãm mẹ chồng ta đây” Lại nhìn Lục lão thái ủy khuất nói: “Nương, không phải như nàng nói, ta không có.”
Kiều Diệp cũng ủy khuất không thôi: “Đây cũng không phải ta nói, là mẹ kế ta cùng phụ nhân trong thôn nói. Các nàng còn nói, những chuyện này đều nghe người trong thôn nhà mẹ đẻ ngươi nói. Nếu không, bà nội các ngươi có thể đi thôn của Úc gia hỏi. Mẹ kế ta nói đúng, mẹ chồng sau chính là mẹ chồng sau, ta mới vừa vào cửa đã vu hãm ta.”
Lục lão thái hoài nghi nhìn về phía Úc Uyển Chi: “Ngươi gả đến Lục gia chúng ta, chính là tức phụ của Lục gia, cũng đừng nghĩ gì cũng nhớ nhà mẹ đẻ. Kẻ ngu cũng biết đạo lý, hy vọng ngươi cũng có thể biết.” Đều từ thôn bên Úc gia, truyền đến lỗ tai mẹ kế Kiều Tam Nha, điều này khiến bà ta không nhịn được hoài nghi. Trước kia tuy bà ta ghét bỏ con dâu này là quả phụ, nhưng những năm này đối phương dịu dàng hiền lành, dùng lời của con trai hắn nói, còn có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhìn qua cũng giống như người trong thành. Nhi tử mang theo ra ngoài xã giao, hoặc là ở nhà đãi khách cũng có mặt mũi, hơn nữa vợ lão ngũ, từ trước đến nay đều rất tôn kính bà bà như bà, nói chuyện cũng dễ nghe. Mấu chốt là nhi tử thích, cảm thấy người con dâu này rất thân thiết, có thể chiếu cố tốt hắn, để hắn an tâm đọc sách, cho nên bà đối với người con dâu này mới từ không thích dần dần thay đổi.
Bây giờ thành con dâu bà thích nhất cùng coi trọng nhất. Nhưng dỗ con trai bà lấy tiền trợ cấp nhà mẹ đẻ, lại dẫm lên ranh giới cuối cùng của bà. Một nhà bọn họ bớt ăn bớt mặc cung phụng một nhà ngũ nhi tử trong huyện thành tiêu dùng. Mấy phòng khác kỳ thật đã sớm bất mãn, chẳng qua là bị bà đè ép cùng dỗ dành. Tiền dùng trong việc ăn mặc và khoa khảo của con trai là điều đương nhiên. Nhưng muốn dùng ở nhà mẹ đẻ của con dâu, bà nghĩ đến đều đau lòng đến lợi hại, cho nên mặc kệ có phải thật hay không, đều nhịn không được gõ tiểu tức phụ.
Trong lòng Úc Uyển Chi thầm mắng, trên mặt lại ngoan ngoãn gật đầu: “Bà bà giáo huấn rất đúng, tức phụ nhớ kỹ. Quả thật con dạu không trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, ngược lại mấy năm nay nhà mẹ đẻ ta làm ăn lại trợ cấp ngược lại cho ta. Những thôn phụ kia chính là hâm mộ ghen ghét ta gả cho người lợi hại như tướng công, mới nói hươu nói vượn nói xấu ta.” Nàng ta lại gạt lệ nói: “Bà bà phải tin tưởng con mới được.”
Lục Thanh Vinh cũng hát đệm: “Nương, người đừng nghe những tiểu nhân kia hồ ngôn loạn ngữ. Mấy năm nay ca ca của Uyển Chi làm ăn ở huyện thành, ngược lại còn trợ cấp chiếu cố nhà chúng ta. Những người đó chính là hâm mộ ghen ghét, mới trêu chọc thị phi, ngài đừng tin.”
Hắn cũng tuyệt đối không thể thừa nhận có loại chuyện này. Dù sao bây giờ mỗi tháng hắn đều phải lấy tiền từ quê nhà. Nếu để cho mấy phòng khác biết, còn không phải sẽ náo loạn sao.
Mấy phòng khác quả thật trong lòng rất khó chịu. Bọn họ bán tín bán nghi với lời nói của Kiều Diệp. Nếu lão Ngũ thật sự lấy tiền đi trợ cấp Úc gia, đây chẳng phải là lấy tiền trong công quỹ sao? Dựa vào cái gì!Đối với Úc Uyển Chi cũng càng xem càng không vừa mắt.
Mấy người chị em dâu, mặc dù mơ hồ ôm lấy Úc Uyển Chi, đó là bởi vì lão Ngũ có tiền đồ, nhưng trong lòng lại ghen tị ghen ghét đối phương, rất không vừa mắt, hiện tại lại càng bất mãn.
Lão thái thái làm sao không nhìn ra, mấy phòng khác hoài nghi cùng bất mãn. Bà ta cũng rất không vui. nhưng vì tiểu nhi tử, chỉ có thể hoà giải. Bà ta nhìn Úc Uyển Chi nói: “Những phụ nhân trong thôn kia, quả thật thích nói luyên thuyên. Lần này ta tin tưởng ngươi nhưng ngươi cũng đừng để cho chúng ta thất vọng mới được. Cả nhà chúng ta đều trông cậy vào lão Ngũ thi cử nhân, thậm chí thi cái gì mà tiến sĩ làm quan.”, lại cảnh cáo: “Ngươi và Úc gia các ngươi, cũng không thể kéo chân sau của hắn.”
Lục gia có thể làm rạng rỡ tổ tông hay không, phải dựa vào tiểu nhi tử của bà ta. Cho nên dù như thế nào cũng không thể để mấy phòng khác sinh ra oán khí cùng náo loạn với cả nhà tiểu nhi tử. Lời này cũng là nói cho mấy phòng khác nghe.
Úc Uyển Chi biết lão thái bà này có ý kiến với mình nhưng sẽ không truy cứu trượng phu. Nàng ta ra dáng một người vợ tốt: “Nương giáo huấn rất đúng, ta cùng người nhà mẹ đẻ chắc chắn sẽ không kéo chân tướng công.”
Nhìn thấy mẹ ruột ủy khuất và cúi đầu như vậy, trong lòng Lục Châu Cẩn và Lục Châu Lam đứng ở phía sau nàng ta đều cảm thấy khó chịu. nhưng lấy thân phận cùng bối phận của bọn họ, lại không tiện xen vào giúp đỡ. Nếu không chỉ sợ trưởng bối Lục gia đối với mẹ bọn họ càng bất mãn. Lục Châu Cẩn nắm chặt thành quyền. Chờ tương lai hắn thăng chức thật nhanh, xem lão thái bà này còn dám đối xử với nương hắn như vậy không.
Hắn lạnh lùng liếc Kiều Diệp, nha đầu chết tiệt này hôm nay ép mẹ hắn cúi đầu như vậy, còn để một nhà bọn họ mất mặt. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Tiếp theo phát hiện một ánh mắt sắc bén, rơi vào trên người mình. Hắn nhìn sang, đối mặt với thần sắc lạnh lẽo sâu thẳm của Lục Thiều.
Lục Châu Cẩn bị ánh mắt này đâm đến không nhịn được run rẩy, càng kinh hãi không thôi. Từ khi nào Lục Thiều có khí thế như vậy?
Mấy phòng khác bởi vì lời nói của lão thái thái, cũng tạm thời đè xuống điểm khó chịu này. Chu cấp ngũ phòng nhiều năm như vậy, hiện tại không thể đắc tội, nếu không không phải uổng phí sao? Bọn họ còn phải nhờ lão Ngũ báo đáp.
Kiều Diệp cũng nhìn ra được, thái độ và sự nhẫn nhịn của Lục lão thái thái cùng mấy phòng khác. Nàng cũng không nghĩ tới một lần liền có thể để người Lục gia, cùng một nhà cha chồng cặn bã ly tâm. Hiện tại chẳng qua là món ăn khai vị.
Mục đích là trước tiên ở chỗ lão thái thái, trong lòng người của mấy phòng chôn xuống một hạt giống tràn ngập bụi gai, bởi vậy cũng không có níu lấy không buông.