Kiều Diệp nhận bánh ngọt, mở giấy bên ngoài ra. Sau đó cười tủm tỉm, đưa tới trước mặt Lục lão thái đang có chút mơ hồ. Một bộ dáng cháu dâu ngoan: “Bà nội, ngươi nếm thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu thích, về sau tướng công đi huyện thành, liền để hắn mua về cho ngài.”
Nàng diễn một màn này, không chỉ là Lục lão thái bối rối, những người khác cũng đều bối rối, không phải là lão thái thái dẫn đầu làm khó dễ, để Kiều Tam Nha và Ngũ Lang quỳ nhận sai sao? Sao lại biến thành như vậy? Mấy phòng khác còn nghĩ, chờ Kiều Tam Nha vào cửa, ruộng đồng và việc nhà trong nhà đều giao cho nàng làm.
Cả nhà Lục Thanh Vinh thấy thế, cũng không nhịn được mà nổi giận. Nha đầu chết tiệt này quá không biết xấu hổ, vậy mà đến một chiêu như vậy. Sao Úc Uyển Chi có thể để nha đầu chết kia thực hiện được, vì vậy cho Lục Mai một cái ánh mắt.
Lục Mai cũng chán ghét Kiều Diệp,không nhịn được mở miệng nói: “Bà nội đừng nghe nàng ta, đây rõ ràng là bánh ngọt nàng mua cho Ngũ Lang, hiện tại lại lấy đồ ăn còn dư cho ngươi.”
Lục lão thái vừa nghe, sắc mặt khó coi không thôi. Bà ta trầm mặt nhìn về phía Kiều Diệp: “Nha đầu Kiều gia, tỷ tỷ ngươi nói, ngươi có nhận không?” Nghe nói nha đầu chết tiệt này, trước đó ở huyện thành cũng không ít lần chống đối cha mẹ chồng, để con trai bà ta mất mặt. Nếu như lúc vào cửa không chỉnh đốn ngoan, về sau còn tiếp diễn.
Kiều Diệp quay đầu nhìn về phía Lục Mai, không thể tin được nói: “Vị đại tỷ này, ngươi không thể bởi vì chuyện lúc trước mà ở trước mặt bà nội vu oan hãm hại ta! Ta đã mua hai phần bánh ngọt này, một phần cho tướng công ta, một phần để trong ngực, dùng tấm lòng của ta ôm lấy điểm tâm hiếu thuận bà nội ta.”
Lời này khiến khóe miệng người một nhà giật giật, còn dùng chân tâm che trở về, Kiều Tam Nha quái dị này thật biết nói chuyện
Lục Mai trừng Kiều Diệp: “Ngươi nói dối.”
Kiều Diệp nhíu mày: “Một đứa con gái đã gả đi, mỗi lần đều tay không trở về, chỉ muốn xé nhà mẹ đẻ phụ cấp nhà chồng. Chính ngươi không hiếu thuận bà nội, thế mà còn không cho phép người khác hiếu thuận.”, lại nói với Lục lão thái thái: “Bà nội, cháu gái này của bà cũng quá bất hiếu rồi. Ta thấy nàng đối với mẹ chồng ta rất hiếu thuận nhưng ngay cả bánh ngọt cũng không nỡ để ngài ăn.”
Lời này, quả nhiên khiến bà Lục rất không vui liếc Lục Mai một cái, có vẻ đúng như Kiều Diệp đã nói. Cô cháu gái này gả đi lâu như vậy, mỗi lần trở về đều là tay không, cũng không thấy mua chút gì hiếu thuận. nhưng hình như lại có chỗ nào đó không đúng. Bà ta không khỏi nhìn về phía Kiều Diệp, vừa định hỏi nàng biết sai chưa. Ai biết Kiều Diệp liền nhìn bà ta với ánh mắt hâm mộ.
“Ta thì khác, ta và bà nội ta đã cắt đứt quan hệ. Sau này ta sinh ra là người của Lục gia, chết là quỷ của Lục gia, ta chỉ hiếu thuận với một mình bà nội.”
Lời Lục lão thái muốn nói, bị ép nuốt xuống. Như vậy còn phát tác thế nào?
Úc Uyển Chi tức giận đến không chịu được, nha đầu chết tiệt này thật sự là quá không biết xấu hổ. Nàng ta còn tưởng rằng, nha đầu chết tiệt kia cũng sẽ độc miệng với lão thái thái. Ai ngờ vừa đến đã không còn mặt mũi dỗ lão thái thái. Lục Mai cũng là phế vật, cứ như vậy bị ép buộc trở về. Thế là nàng lại nhìn về phía Lục đại tẩu bên kia.
Lục đại tẩu cho nàng một ánh mắt yên tâm, một bộ nhìn ta. Tiếp theo nàng mở miệng nói với Kiều Diệp: “Nàng dâu Ngũ Lang, nghe nói trước đó ngươi ở huyện thành, cũng không ít lần chống đối ngỗ nghịch cha mẹ chồng, còn làm mất hết mặt mũi Lục gia chúng ta.” Nàng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi biết sai chưa?”
Kiều Diệp quay người nhìn về phía Lục đại tẩu, ngữ khí mang theo vẻ kinh ngạc hỏi: “Đại bá nương, các ngươi đây là nghe tiểu nhân hèn hạ vô sỉ nào nói? Đây không phải cố ý châm ngòi quan hệ giữa ta và Lục gia sao? Trước đó Kiều Hữu Phúc còn vu khống tướng công ta giết người, hắn chẳng phải là bị ngồi tù sao? Chúng ta đã là người một nhà, sao ngươi cũng không phân biệt thị phi, đi tin tưởng tiểu nhân xúi giục chứ. Đại bá mẫu, trước khi cháu gả vào, còn nghe nói bá mẫu là nữ tử thông minh hiền lành tài giỏi.” Nàng lắc đầu thở dài: “Nhưng bây giờ, ngươi thật khiến ta rất thất vọng!”
Lục đại tẩu: “……” Làm sao trả lời?
Lục Mai vừa trở về liền nói với người Lục gia Kiều Diệp không tốt: “……”
Nha đầu chết tiệt này mới là tiểu nhân hèn hạ. Lục nhị tẩu cười lạnh: “Hay cho một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng. Ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tiến vào Lục gia chúng ta vậy thì phải dựa theo quy củ của Lục gia chúng ta mà làm. Nói nhiều như vậy làm gì, trực tiếp áp chế nha đầu chết tiệt này không được sao.
Kiều Diệp thu lại nụ cười trên mặt, đi thẳng tới trước mặt Lục nhị tẩu “Nhị bá mẫu, ý của bá mẫu là chúng ta không cần nhiều lời nữa?”
Lục nhị tẩu không biết Kiều Diệp muốn làm gì, nàng cũng không sợ một tiểu nha đầu “Đúng, thức thời thì mau đi về phía trước quỳ, dập đầu nhận sai với cha mẹ ngươi. Nếu không cửa lớn Lục gia chúng ta, cũng không phải ngươi muốn vào thì vào.”
Lục đại tẩu phụ họa theo: “Đúng, chính là đạo lý này.”
Lục tam tẩu không nói chuyện, Lục tứ tẩu cũng phụ họa theo.
Các nàng đều đã tính toán xong, về sau công việc trong nhà đều phải ném cho Kiều Tam Nha làm. Cộng thêm chỗ tốt mà Úc Uyển Chi cho. Cho nên tự nhiên phải liên hợp lại, ra oai phủ đầu Kiều Tam Nha.
Lục Thiều nhíu mày, không vui nói: “Mấy vị bá mẫu có chiến trận thật lớn. Vợ của ta, còn không cần người của mấy phòng khác tới quản.” Hôm nay ai cũng đừng nghĩ động đến tiểu tức phụ của hắn.
Người đang ngồi đều không ngờ Lục Thiều lại trực tiếp bảo vệ vợ như vậy. Đám người Lục lão đại không vui, vừa định khiển trách Lục Thiều.
Kiều Diệp quay đầu cười nói với Lục Thiều: “Tướng công không cần lo lắng, mấy vị bá mẫu cũng yêu thương ta mà. Nếu bọn họ không muốn nói nhảm nhiều, vậy ta sẽ trao đổi trao đổi với các nàng một lần nữa.”
Nàng nói xong đột nhiên đưa tay, cầm lấy tay vịn của Lục nhị tẩu ngồi ở một bên ghế dựa. Sau đó dùng tay bẻ một cái, tay vịn của chiếc ghế gỗ kia lại bị nàng bẻ xuống một góc. Người ở đây thấy thế đều trừng to mắt không thể tin được.
Ánh mắt Kiều Diệp bắt đầu quét một vòng qua đám người Lục lão thái. Sau đó cười tủm tỉm mở miệng: “Quên nói cho các ngươi biết, ta trước kia không chỉ ngốc, còn có bệnh. Nếu ai chọc ta không vui, ta sẽ buồn bực tức giận. Một khi tức giận, liền không nhịn được muốn đập đồ, thậm chí đánh người.” Nàng hít sâu một hơi lại nói: “Bây giờ ta rất tức giận.”
Nói xong, nàng xoay người đi vài bước, hai tay dùng sức nâng cái bàn gỗ ở giữa lên. Tiếp theo mọi người thấy, bàn gỗ lớn kia bị nàng chơi, đập bay ra ngoài cửa.
Người của Lục gia trực tiếp sợ choáng váng. Kiều Diệp biết nguyên thân có sức lực lớn nhưng thật ra không đến mức này. Khí lực của nàng ở hiện đại cũng là trời sinh đã lớn hơn người bình thường không ít. Thân thể này dinh dưỡng không đầy đủ, lúc từ dưới sông lên nàng cảm giác suy yếu cùng mềm nhũn nhưng sau khi cơm nước ở huyện thành xong, lại đột nhiên có thêm một cỗ sức mạnh không nói nên lời.
Nàng suy đoán có thể là sau khi thân thể này cùng linh hồn của mình tương dung, khí lực tăng thêm. Bởi vậy muốn thử xem hiện tại khí lực lớn bao nhiêu, thuận tiện đe dọa người Lục gia,không nghĩ tới lại lớn đến loại trình độ này, thật tuyệt!
Nàng nhìn về phía Lục nhị tẩu hỏi: “Nhị bá nương, hình như người có ý kiến với ta. Hiện tại ta rất tức giận, bệnh của ta còn chưa phát hết. Vì không ảnh hưởng những người khác, chúng ta vẫn là đi ra ngoài một mình tâm sự.” Nói xong trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ áo Lục nhị tẩu, dễ như trở bàn tay nhấc người lên. Thậm chí còn nâng người lên đỉnh đầu, muốn đi ra cửa.