Kiều Diệp đương nhiên nhìn ra được tâm tư của Lục lão tứ nhưng lại không phản cảm. Binh lính không muốn làm tướng quân, không phải binh lính tốt.
Nàng cũng muốn ở nhà bồi dưỡng mấy người có khả năng quản lý kinh thương, Lục lão tứ chính là một người trong đó.
“Đúng, muốn tuyển người. Chiêu mộ được mấy thợ mộc, lão sư phó và học đồ đều chiêu mộ. Sau đó nhà xưởng xây dựng lên, liền thu cây trúc, một bó bao nhiêu văn, các ngươi xem rồi định giá. Còn nan trúc, liền phân làm gia công đi. Ví dụ như từ xưởng lấy trúc, sau đó dựa theo quy cách xưởng đục lỗ lớn nhỏ dài ngắn các thứ, làm thành nan trúc tương ứng đưa tới.”
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Một bó hai mươi cành trúc, tính hai văn tiền đi. Trong thôn, người ở ngoại thôn hoặc là huyện thành, đều có thể nhận loại gia công này. Nhưng mà mỗi lần lấy cây trúc đều phải đăng ký số lượng. Sau khi cầm về phải kiểm tra xem có người tham lam hay không. Còn có hao tổn. Nếu một cây trúc có thể chẻ thành năm nan trúc. Nếu ai chỉ có thể làm ba cành hoặc là trở xuống, vượt qua ba lần, về sau sẽ không để cho hắn nhận công việc này.”
Nàng lại nhìn về phía hai người nói: “Việc chế tác gia dụng, chủ yếu giao cho đại bá phụ trách. gia công vãnh khác, ví dụ như nhận người, thu cây trúc cùng nan trúc, liền giao cho tứ thúc phụ trách.”
Lục lão đại cao hứng nói: “Được, nghề mộc là điểm mạnh của ta.” so với việc trồng trọt, hắn càng thích nghề mộc hơn. Tức phụ Ngũ Lang giao cho hắn quản chuyện này, hắn quá cao hứng và kích động.
Lục lão tứ thì có chút nghi hoặc: “Sao không trực tiếp gọi mấy người đến chuyên làm nan trúc? Cho làm gia công chẳng những phiền toái, tiêu tiền không thể ít hơn so với tiền tuyển người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play