Con gái ở cổ đại gả đi, chính là người nhà chồng, cực ít người còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Gia đình có nhi tử, dĩ nhiên cũng không hy vọng cưới được loại con dâu chỉ muốn trợ cấp nhà mẹ đẻ kia. Nữ nhi gả ra ngoài không qua lại với nhà mẹ đẻ, nhiều nhất bị người ta nói vài câu nhưng cũng sẽ không bị người ta nhìn chằm chằm mắng bất hiếu. Cho nên Kiều Diệp mới quả quyết như vậy, trước mặt mọi người cường điệu chuyện cắt đứt quan hệ, cũng không cho Kiều gia mặt mũi. Đương nhiên, nếu nàng đổi thành nam đinh Kiều gia, nếu dám nói như thế sẽ không dễ dàng ứng phó như vậy. Không chừng tộc trưởng tộc lão Kiều gia đều sẽ tìm đến, hảo hảo giáo huấn một phen. Cho nên Lục Thiều muốn thoát khỏi nhà cha cặn bã nhanh như vậy sẽ không dễ dàng như vậy, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Chuyện nhà cũ Kiều gia làm, làm cho tất cả mọi người rất phản cảm. Bởi vậy những người khác đều đồng ý nói: “Đúng, làm gì có chuyện tốt bực này.” Lại nhìn về phía người nhà lão Kiều: “Lục Ngũ Lang cảm tạ chúng ta, mới mời ăn cơm. Các ngươi những người muốn hại hắn này, cũng không biết xấu hổ tiến đến muốn ăn ké uống chùa, thật sự là quá không biết xấu hổ. Hôm nay Tam Nha mới gả đến Lục gia, cha mẹ chồng vốn đã có ý kiến với nàng. Các ngươi còn không biết xấu hổ để cho nàng trợ cấp nhà mẹ đẻ như vậy, không phải muốn đẩy nàng vào hố lửa sao? Các ngươi làm bà nội, bá bá thúc thúc, bá mẫu thẩm thẩm cùng cha ruột, cũng quá nhẫn tâm. Cũng khó trách Tam Nha muốn chặt đứt quan hệ với các ngươi, không lui tới nữa. Ta thấy, nên như vậy. Nếu không sau khi Tam Nha đến Lục gia, làm sao còn có thể sống cuộc sống thanh tĩnh.”
Người Kiều gia bị ép buộc đến không được. Kiều Nhị Ngưu càng tức giận không thôi, lập tức quát mắng: “Tam Nha, ngươi nói chuyện với bà nội ngươi như thế nào? Mau tới dập đầu nhận sai với bà nội ngươi.”
Ông ta lại uy hiếp: “Nếu không sau này ngươi chịu ủy khuất gì ở Lục gia, cũng đừng hòng tìm chúng ta ra mặt giúp ngươi.” Nha đầu chết tiệt này mới gả đi, cánh đã cứng rồi, xem hắn trị nàng như thế nào.
Chỗ dựa sau khi nữ tử gả cho người khác đều là người nhà mẹ đẻ, gần như không có ai thật sự dám trở mặt với nhà mẹ đẻ. Cho nên Kiều Nhị Ngưu mới nói như vậy.
Kiều Diệp bĩu môi: “Trước đó các ngươi đều hận không thể để ta chết đi dùng để vu khống tướng công ta. Hiện tại ta còn không trông cậy được vào các ngươi, về sau còn có thể trông cậy vào à? Sau này nếu ta chịu ủy khuất ở Lục gia, về nhà mẹ đẻ cầu trợ giúp…” Lại châm chọc nói: “Nếu các ngươi ra mặt giúp ta, vậy heo mẹ cũng biết leo cây. Cho nên cha, ngươi cũng đừng dán vàng lên mặt, ngươi không có cái thứ đó đâu.”
Lời này khiến người trong thôn không nhịn được mà cười. Những lời này của Tam Nha, thật đúng là lời nói thô nhưng thật.
Với điệu bộ của Kiều gia và chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau này tuyệt đối sẽ không ra mặt giúp Tam Nha. Không chừng còn ước gì, nàng ở Lục gia bị bắt nạt đấy.
Kiều Nhị Ngưu bị nghẹn đến mặt lúc xanh lúc xanh, tức giận đến phát run. Ngoại trừ chuyện vợ trước cùng người khác chạy mất, hôm nay là ngày xấu hổ nhất của hắn.
“Ngươi, ngươi..." Hắn chỉ vào Kiều Diệp, thoáng cái không biết nên tiếp tục như thế nào. Từ sau khi nha đầu chết tiệt này biến thành bình thường, cái miệng này quả thực quá độc.
Những người khác của Kiều gia cũng tức giận không nhẹ. Thật sự không ngờ, cũng rất khó tiếp nhận, Tam Nha trước kia tùy ý bắt nạt cùng ngược đãi sẽ trở nên mạnh miệng như vậy.
“Được, không đề cập tới chuyện ăn cơm.” Kiều lão thái cũng không có cách nào làm gì Kiều Diệp, bà ta trừng Kiều Diệp: “Ngươi lát nữa nhanh đi huyện nha, để Lục Ngũ Lang cầu huyện thái gia, thả đường ca ngươi. Bằng không, xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào.”
Kiều Diệp mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: “Huyện nha cũng không phải nhà các ngươi mở, ngươi nói thả thì thả? Bà nội, không hiểu luật pháp thì ngươi bớt nói những lời này đi. Nếu không hành vi của các ngươi chính là gây trở ngại công vụ, cũng sẽ bị bắt ngồi tù đấy.”
Kiều lão thái biến sắc: “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy.” Bà là một lão thái thái nông thôn, nào biết luật pháp gì.
Kiều Diệp nói: “Nếu ngươi không tin, một nhà các ngươi bây giờ liền đi huyện nha náo, để huyện thái gia thả Kiều Hữu Phúc. Xem có thể bị bắt lại, nhốt hết vào đại lao hay không?”
Nếu người Kiều gia dám đi huyện nha náo cũng đã không bảo Kiều Diệp đi rồi. Nghe nói như thế đều có chút e ngại, bọn họ cũng không muốn ngồi tù. Nhưng chẳng lẽ trơ mắt nhìn thấy Hữu Phúc bị giam?
Kiều lão thái không nhịn được, theo thói quen ngồi xuống đất vỗ chân khóc mắng: “Đều là Tam Nha ngươi mất lương tâm, còn có Lục Ngũ Lang ngoan độc, hại Hữu Phúc của ta...”
Còn không đợi lão thái thái khóc lóc kể lể xong. Kiều Diệp bảo tiểu nhị tới, nói người Kiều gia quấy rầy mọi người ăn cơm, có thể mời người ra ngoài hay không.
Kiều lão thái làm như vậy, còn ảnh hưởng tới khách nhân khác. Vì vậy sau khi xin chỉ thị của chưởng quỹ, tiểu nhị liền tới hỏi người nhà lão Kiều đến cùng còn ăn hay không.
Người nhà lão Kiều làm sao nỡ bỏ tiền ăn ở tửu lâu, thế là lắc đầu, vốn chuẩn bị ăn vạ Kiều Diệp. Ai biết lại bị hai tiểu nhị cùng nhau tống bọn họ ra ngoài.
Người nhà lão Kiều mặc dù hoành hành trong thôn quen rồi nhưng chỉ bắt nạt kẻ yếu. Ở huyện thành bọn họ đi đường nhìn người đều có chút câu thúc, chớ nói chi là dám náo loạn với người của tửu lâu, chỉ có thể đứng ở bên ngoài cách đó không xa cùng nhau mắng Kiều Diệp.
Người nhà lão Kiều vừa bị đánh văng ra ngoài một lát, bốn người Lục Thanh Vinh đi đến. Bọn họ nghĩ một chút, quyết định đến quán rượu chờ Lục Thiều, sau đó cùng nhau về thôn. Chủ yếu là muốn hỏi Lục Thiều và Huyện thái gia nói gì. Thuận tiện sau khi trở về, lại bảo mấy người lão thái thái trong nhà chỉnh đốn Kiều Diệp một phen, bọn họ mới có thể phun ra ngụm ác khí bị nghẹn trước đó.
Thấy bốn người Lục Thanh Vinh đi vào. Kiều Diệp cười hì hì hỏi: “Công công, kế bà bà, trước đó các ngươi không giúp đỡ được gì, hiện tại không phải cũng đến ăn chực chứ? Tướng công ta thường đến trường đọc sách ăn cơm, dùng đều là tiền chính hắn tân tân khổ khổ kiếm được. Chẳng lẽ các ngươi ngay cả chút tiền mồ hôi nước mắt ấy, cũng không buông tha sao?”
Bốn người Lục Thanh Vinh: “……” Đột nhiên hối hận vì tới đây chờ quyết định của Lục Thiều. Sao bọn họ lại quên mất, nha đầu chết tiệt này há miệng liền nói không được lời hay ý đẹp gì, thực sự là bực mình.
Bọn họ mỗi tháng đều sẽ đến tửu lầu, còn thèm thuồng chút đồ ăn này? Hơn nữa nha đầu ch·ết tiệt kia lời nói có ẩn ý, ý tứ Lục Thanh Vinh cha ruột này chẳng những mặc kệ thân nhi tử, còn nghĩ đến hút máu, lời này nói quá độc.
Lục Thanh Vinh mặt đen thui: “Ngươi nói bậy cái gì đấy, chúng ta bất quá là tới chờ Ngũ Lang cùng nhau về thôn, không nghĩ đến ăn cơm.”
Kiều Diệp ý vị thâm trường nói: “Àaa ~~ thì ra các ngươi không phải tới ăn ké. Ta đã nói mà, các ngươi sao lại không biết xấu hổ giống người Kiều gia đươc.”
Lục Thanh Vinh bốn người: “……”Quá giận mà.
Bốn người đều biết nói không lại Kiều Diệp, nơi này còn có nhiều người trong thôn như vậy, bọn họ cũng không tiện làm cái gì. Vì thế tìm cái bàn trống ngồi xuống, gọi hồ trà cùng mấy mâm điểm tâm, không tiếp tục phản ứng Kiều Diệp nữa. Sợ nàng lại nói ra lời gì khó nghe ác độc nữa.
Kiều Diệp cũng thấy chuyển biến tốt liền thu, tiếp đón người trong thôn ăn cơm. Nàng ngoại trừ miệng độc còn rất biết dỗ người. Người trong thôn ăn cơm, cũng không chú trọng lúc ăn và ngủ không nói chuyện. Bởi vậy một bữa cơm này, các đại nương đại thẩm ngồi cùng bàn đều bị Kiều Diệp dỗ đến đầy mặt tươi cười, lại càng thích nàng.
Mấy người Lục Thanh Vinh thì một bên uống trà, một bên thầm mắng nha đầu ch·ết tiệt thô bỉ kia dỗ một đám thôn phụ, thật là quá hạ giá.
Úc Uyển Chi trong lòng lại nghĩ, tiểu tiện loại kia liền xứng với thôn cô đê tiện thô bỉ.
Mọi người mới vừa cơm nước xong, Lục Thiều liền đi đến. Hắn trước chào hỏi phu thê Lục Thanh Vinh phu thê một tiếng, như vậy khiến người ta không bắt được bím tóc, xong rồi mới đi qua bên kia cười cùng các thôn dân nói chuyện. Thức ăn trên bàn đều bị ăn sạch, Lục Thiều dĩ nhiên không có khả năng đơn độc gọi món ăn, làm mọi người nhìn chờ hắn ăn. Vì thế đưa ra ý mọi người cùng nhau trở về thôn.
Trước khi hắn tới, Kiều Diệp cũng đã tính tiền xong. Sau khi ra tửu lầu, Kiều Diệp cố ý bảo tiểu nhị đóng gói tốt điểm tâm, đưa cho Lục Thiều.
“Ngươi chắc cũng đói bụng rồi, ăn trước chút đồ ăn lót dạ đi.”
Lục Thiều tiếp nhận điểm tâm còn đang ấm, tâm cũng đi theo ấm một chút: “Đa tạ nương tử!”
Từ sau khi mẹ ruột qua đời, Kiều Diệp vẫn là người đầu tiên chân chính quan tâm hắn có đói bụng không. Đột nhiên bên người có thêm một tiểu tức phụ, cảm giác cũng không tệ lắm.