Kiều Diệp vừa vuốt ve Tiểu Bạch, vừa nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.
Sắc mặt nam tử trẻ tuổi nhiều thêm vài phần khó coi, chỉ là một con rắn mà thôi, bắt thì bắt. Một thôn cô cũng muốn hắn xin lỗi, quả thực lớn mật. Hắn nhíu mày: “Chúng ta không biết con rắn này là ngươi nuôi.”
Lại cố ý nói: “Chẳng qua là ở trong núi gặp được một con rắn hoang, muốn bắt về lột da lấy mật rắn mà thôi. Cho nên sao lại nói xin lỗi?”
Đổi thành ba người phía sau kia muốn mở miệng, hắn còn có thể chịu mềm lòng xin lỗi, nhưng vợ của Lục Thiều lại không có khuôn mặt lớn như vậy. Hơn nữa, bây giờ hắn ghét nhất là Lục Thiều, sao có thể cúi đầu với vợ của đối phương.
Sau khi tên kia trèo lên Lư huyện lệnh, cũng không ít lần ngáng chân nhà bọn họ. Bây giờ đối phương lại kết bạn với ba vị quý nhân, đây là điều nhà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất, cho nên mới muốn tìm cơ hội chặn đường.
Kiều Diệp vuốt vuốt cục đá trong tay: “Có thể hỏi trước một chút ngươi là ai không?”
Nàng thấy đối phương trương dương, lại ẩn giấu đi ác ý đối với mình, kỳ thật đã có suy đoán. Nam tử trẻ tuổi cho rằng Kiều Diệp kiêng kị thân phận của mình, vì vậy, hắn có vài phần ngạo khí nói: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta họ Liêm, tên Viễn Kiệt. - Ngươi hẳn là nghe qua đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play