Kiều Diệp nói khiến sắc mặt Lục Mai cũng thay đổi, chẳng lẽ ả ngốc này biết quần áo trang sức nàng mặc trên người là dùng bạc đệ đệ bù đắp cho?
Lúc này đại nương trong thôn nhịn không được hỏi: “Nàng mang vàng bạc thế nào? Chẳng lẽ không phải nhà chồng cho hoặc là cha mẹ chồng trợ cấp?”
Kiều Diệp chờ chính là các nàng hóng hớt, vì vậy nói: “Ngày đó Kiều Hữu Phúc ăn thịt chó nói với người ta, trước đó nhìn thấy nhiều lần, tướng công ta đưa bạc cho đại tỷ của hắn. Nói tướng công ta quá ngu, chẳng những đọc sách phải tự mình kiếm quà nhập học, còn phải trợ giúp tỷ tỷ. Người ta cùng mẹ kế một lòng, lén bù đắp nhiều như vậy, tiền này đưa ra, hoàn toàn chỉ là bánh bao thịt đánh chó có đi không có về. Đổi thành hắn (KHP), còn không bằng tự mình cầm đi tiêu diêu tự tại.”
Ngày đó nguyên thân thật đúng là nghe được, lờiKiều Hữu Phúc nói cũng không khác lắm. Bởi vậy mới có thể châm chọc Lục Mai trước mặt mọi người.
Kiều Hữu Phúc: “……”
Nha đầu chết tiệt này có chịu thôi hay không chứ. Sao lại kéo đến trên người hắn?
Kiều Diệp còn chưa buông tha hắn, nhìn hắn nói: “Xem ra ngươi nói đúng thật, tướng công ta trước đây không biết có người cho ăn lại không thân, cho nên xác thực rất ngốc.”
Kiều Hữu Phúc: “……” Ta cảm ơn ngươi khích lệ.
Kiều Diệp lại quay đầu nhìn về phía Lục Thiều nói: “Tướng công, trước đó ở bờ sông, ngài bị Kiều Hữu Phúc hãm hại, tỷ tỷ ruột của ngươi cũng không có đứng ra giúp ngươi nói một câu. Ta vừa nghe người đón dâu nói, là nàng ta nửa đường gọi ngươi đi bờ sông. Nàng ta làm sao có thể cái gì cũng không biết chứ. Đây không phải là vì một nhà huyện thành bọn họ mà bắt nạt đệ đệ nông thôn như ngươi sao? Nếu như ta không được Hà Bá đại nhân cứu, thật sự chết ở trong sông, vậy ngươi không phải sẽ bị bọn họ vu hãm oan uổng sao? Cuối cùng còn không biết sẽ rơi xuống kết cục gì.” Cho nên Lục Mai còn ghê tởm hơn đám người mẹ kế.
Lục Thiều Kiều Diệp lộ ra vẻ mặt đau khổ bị tổn thương trước đó “Nếu như bị hãm hại oan uổng thành công, sau này ta sẽ không thể thi khoa cử nữa, càng không có tiền đồ đáng nói.”
Hắn nhìn về phía Lục Mai, mang theo thất vọng chán nản: “Tỷ, trước đó tỷ cùng đệ đến bờ sông, tận mắt nhìn thấy đệ nhảy xuống sông cứu người. Ta hỏi ngươi một câu, vì sao lúc trước ngươi không giúp ta làm chứng?”Lại chất vấn: “Ngươi muốn đệ đệ ruột ta đây sau này không còn tiền đồ nữa sao?”
Lục Mai bị ánh mắt của đệ đệ nhìn đến chột dạ không thôi. Nàng talui về phía sau mấy bước, khóc lắc đầu nói: “Không, không phải như vậy. Ngươi là đệ đệ của ta, ta làm sao có thể không làm chứng cho ngươi. Ta vốn nghĩ, đi đến trước mặt tộc trưởng cùng các tộc lão nói sau.” Trước đó nàng ta đã nghĩ kỹ, nếu như bị đệ đệ hỏi, phải trả lời như thế nào.
Kiều Diệp cười nhạo một tiếng: “Ngươi phải sớm một chút đi ra giải thích làm chứng, sao lại nháo đi trước mặt tộc trưởng cùng các tộc lão? Khi đó, đệ đệ của ngươi đã lâm vào tuyệt cảnh. Rõ ràng ngươi cố ý khóc nói mình không biết, không thấy, muốn hủy tương lai của đệ đệ ngươi. Lời dễ nghe cho qua, ai mà không biết nói chứ.”
Nàng cười lạnh: “Vị đại tỷ này, ngươi coi tướng công ta là kẻ ngốc, hay là coi mọi người là kẻ ngốc đây?” Nói như vậy, mọi người đều cảm thấy có đạo lý.
Lục Mai nếu thật sự muốn ra làm chứng, cần gì đợi đến lúc đi từ đường. Nếu không phải Kiều Diệp chết mà sống lại, lại rửa sạch tội danh cho Lục Thiều thì lúc đó Lục Thiều chỉ có bản thân, không thể nói rõ được. Không có nhân chứng lại bị hãm hại nói xấu, chờ đợi không phải là tiền đồ xong đời sao? Một người đọc sách không thể tiếp tục khoa khảo, lại không am hiểu trồng trọt làm việc, cuộc sống sau này phải sống như thế nào? Lục Mai cầm nhiều trợ cấp của đệ đệ lại làm ra chuyện như vậy, thật ác tâm!
Mọi người đều không nhịn được nghĩ, trở về có thể nói với con dâu, con gái một chút, về sau cũng đừng có lại lui tới với người như Lục Mai. Nếu không lúc nào bị cắn ngược một cái cũng không biết, dù sao nàng ta ngay cả thân đệ đệ cũng hại.
Lục Mai không ngờ, chỉ giúp cha mẹ ruột một tay, lại đem nước bẩn dẫn lên người mình, không khỏi hối hận, sớm biết như vậy đã không đứng ra. Nàng ta giống như là bị đả kích, khóc lắc đầu: “Không, ta không có.”
Lại trừng Kiều Diệp: “Ta là tỷ tỷ của Ngũ Lang, sao ngươi dám vu khống ta như vậy.” Đều do nha đầu ngốc này châm ngòi quan hệ tỷ đệ bọn họ.
Kiều Diệp liếc mắt: “Ngươi cũng thật không biết xấu hổ nói, mình là tỷ tỷ Ngũ Lang. Tướng công ta đụng phải tỷ tỷ nhẫn tâm như ngươi, thật đúng là đủ xui xẻo. Sau này chúng ta cũng không dám lui tới với ngươi nữa.”
Nói xong nhìn về phía Lục Thiều dặn dò: “Sau này bạc nhà chúng ta, ngươi không được cầm đi trợ cấp bạch nhãn lang như vậy nữa.” Nàng lúc này chính là một người vợ mãnh liệt, hừ hừ!
Nói như vậy, cũng là cố ý phân rõ giới hạn với Lục Mai ở trước mặt người trong thôn. Đừng có về sau lại muốn lấy thân phận tỷ tỷ để chiếm tiện nghi, không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.
Lục Thiều phát hiện cô dâu nhỏ còn ghét ác như thù, yêu ghét rõ ràng. Nhưng hắn thích tính cách kiên cường này của nàng. Hắn khẽ vuốt cằm nói: “Được, sau này ta đều nghe nương tử.”
Lục Mai bị hai người kẻ xướng người hoạ, nói đến mặt lúc đỏ lúc xanh, vừa thẹn vừa giận. Nàng ta nhìn Lục Thiều, uất ức khóc nói: “Ngũ Lang, ngươi cứ mặc cho nàng bắt nạt ta như vậy sao?” Lần này là thật sự ủy khuất khóc, không phải giả vờ.
Sắc mặt Lục Thiều lạnh nhạt, đối với Lục Mai chưa bao giờ cường thế như vậy: “Vợ ta là vì muốn tốt cho ta, ta và nàng hiện tại mới là người một nhà, nàng nói cũng là ta nghĩ.” Thanh âm của hắn mang theo vài phần lãnh ý tiếp tục nói: “Tỷ tỷ đã gả đến Úc gia, vậy chính là phụ nhân Úc gia, chuyện nhà ta vẫn là chớ có lại quản nữa.” Ý tứ này, chính là muốn đoạn quan hệ.
Lục Mai không dám tin nhìn Lục Thiều: “Ngươi, sao ngươi có thể như vậy? Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi mà!” Nàng ta có chút hoảng hồn, đệ đệ sao có thể hướng về kẻ ngu kia chứ. Về sau hắn mặc kệ nàng ta, chuyện này làm sao có thể?
Lục Thiều hỏi ngược lại: “Lúc ở bên hồ, ngươi biết mình là tỷ tỷ ruột của ta sao?” Cho nên cũng đừng không biết xấu hổ.
Lục Mai nghẹn họng, không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể tiếp tục khóc lắc đầu: “Không, không phải như ngươi nghĩ.” lại càng hận Kiều Diệp, cảm thấy đệ đệ nhất định là bị Kiều Diệp xúi giục mới có thể đối với nàng ta như vậy. Chờ sau khi về Lục gia, nàng ta làm sao cũng phải dỗ dành cho tốt, lôi kéo đệ đệ trở về mới được. Nhưng đệ đệ cũng quá đáng, trước mặt mọi người lại khiến nàng ta khó xử như vậy. Chờ sau khi hòa hảo, hắn phải bồi thường cho nàng ta mới được.
Trước đó các thôn dân thật không nghĩ tới, hóa ra Lục Mai ăn mặc tốt như vậy, là đệ đệ ruột lén lút trợ cấp. Nàng ta thế mà còn làm ra vẻ như vậy, thật sự là có chút mất lương tâm. Ai nấy đều khinh bỉ không thôi.
Lục Thanh Vinh thấy ánh mắt các thôn dân nhìn về phía nhà bọn họ, chẳng những càng ngày càng không thích hợp, mà còn mang theo sự khinh bỉ, hắn tức giận đến mặt lại đen. Hắn phát hiện mình làm một chuyện sai lầm nhất chính là để nhi tử cưới tai họa Kiều Diệp này vào cửa.
Hôm nay mới thành thân, nàng đã làm hại cả nhà bọn họ mất mặt. Sau này để thôn dân đối đãi bọn họ như thế nào? Quả thực chính là một kẻ quấy gia tinh. Nếu còn tiếp tục nói như vậy, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu trò cười lớn hơn. Vì vậy hắn nhịn cơn giận, mở miệng nói: “Không phải còn muốn đưa Kiều Hữu Phúc gặp quan sao? nếu trì hoãn nữa, huyện nha sẽ phải đóng cửa.” Nha đầu chết tiệt kia nhanh mồm nhanh miệng, Lại thêm tên nghiệp chướng Lục Thiều cũng phản bội, tiếp tục giằng co, đối với bọn họ cũng không có lợi. Tộc lão Lục gia đi theo cũng cảm thấy mất mặt. Bọn họ thật sự không ngờ trong nhà Lục Thanh Vinh lại còn có những kẻ xấu xa như vậy. Mặc kệ là thật hay giả, bị nói ra trước mặt mọi người như vậy, quá mất mặt. Vì vậy vội vàng mở miệng: “Đúng đúng, trước tiên làm chính sự quan trọng hơn.”
Lục Thiều và Kiều Diệp không phản đối, bọn họ biết chừng mực. Bất kể nói thế nào, phụ thân và mẹ kế cặn bã đều là trưởng bối. Bọn họ muốn bám lấy không buông, người trong thôn có thể sẽ cảm thấy bọn họ quá mức. Đây là cổ đại lấy hiếu đạo làm đầu, hoàn cảnh chung chính là như thế. Hôm nay cũng coi như xé rách cha cặn bã, mẹ kế và tỷ tỷ ruột một lớp da, về sau còn nhiều cơ hội.