Xuyên Thành Ba Của Nam Chính

Chương 1 : Bảng số tình yêu


1 tháng

trướctiếp

 

Tu Đình Vân nằm trên giường bệnh, đầu óc vẫn còn mơ hồ và rối loạn. Cảm giác bỏng rát từ vụ tai nạn máy bay vẫn còn ám ảnh, nhưng khi giơ tay lên, anh lại nhìn thấy làn da bóng loáng lạ lẫm, trên đầu còn đội một chiếc mũ giáp kỳ lạ.

Anh chắc chắn rằng đây không phải là cơ thể của mình.

Khi tháo chiếc mũ giáp xuống, anh lập tức cảm thấy chóng mặt, kèm theo cơn đau nhức nhối như hàng ngàn cây kim đâm vào đầu.

Anh cau mày, đưa tay ấn mạnh vào trán. Lẽ nào chấn thương từ vụ tai nạn máy bay lại có thể đeo bám đến tận linh hồn mình sao?

"Sao cậu lại liều lĩnh như vậy? Cậu có muốn giữ lại thân thể của mình nữa không?" Một thanh niên tóc ngắn từ bên ngoài bước vào, không nói nhiều liền đẩy Tu Đình Vân nằm xuống giường, rồi đội lại chiếc mũ giáp cho anh.

Quả nhiên, sau khi đội vào, cơn đau lập tức biến mất. Tu Đình Vân liền đoán đây hẳn là một loại thiết bị y tế tiên tiến.

Khi cơn đau đầu dịu đi, anh bắt đầu quan sát thanh niên xa lạ trước mặt, ngập ngừng hỏi: “Tại sao đầu của tôi lại đau thế?”

“Còn biết đau là tốt! Chỉ là một cuộc thi đấu miệng, thua thì phải chịu. Cậu tự nhiên lại tiêu hao tinh thần lực cùng với Lưu Thương. Cậu có biết suýt nữa cậu đã mất hết tinh thần lực không?”

Tu Đình Vân nhận ra ba điểm mấu chốt từ lời nói của đối phương: thi đấu, Lưu Thương, và tinh thần lực.

"Lưu Thương, hắn ta..." Tu Đình Vân nhìn về phía đối phương, ngập ngừng nói.

“Đình Vân, dù sao Lưu Thương cũng là người của Tinh Thành, từ nhỏ đã quen với việc sử dụng cơ giáp. Chúng ta chỉ mới học được chưa đầy một năm, nên thua là chuyện bình thường”

Xem ra, mình đã thực sự xuyên không rồi.

Nhận ra tác dụng chữa trị của "chiếc mũ giáp", anh trở nên nghi hoặc. Nhớ lại người đồng đội Tiểu Phán từng say mê tiểu thuyết và mô tả sống động về các thể loại như xuyên không, trùng sinh, anh từng cười nhạo những thứ đó, nhưng không ngờ hôm nay lại trở thành hiện thực với chính mình.

Theo thông lệ trong các câu chuyện xuyên không, cơ thể này cũng có tên là Tu Đình Vân, khả năng trùng tên khi xuyên không rất cao.

Tu Đình Vân đưa tay chạm nhẹ vào cổ tay của đối phương để thăm dò, cảm thấy ấm áp. Không phải là người ngoài hành tinh.

“Cậu có thông tin liên lạc của giáo viên không? Cho tôi xem chút.”

“Giáo viên? Giáo viên nào? Cậu định báo cáo với giáo viên sao?”

“Cậu đưa tôi xem trước đã!”

Đối phương miễn cưỡng tháo thứ giống như chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay ra, rồi dùng ngón tay chạm lên bề mặt. Một màn hình hiện lên trước mắt Tu Đình Vân.

Tài khoản ID: Hứa Chấn Lâm, có lẽ đây là tên của người bạn trước mặt. Anh nhận ra các ký tự trên đó, ít nhất là mình không bị mù chữ.

Một tin nhắn hiện lên ngay trên màn hình: “A Lâm, Đình Vân tỉnh rồi hả? Cậu có biết Lưu Thương đang điên cuồng đến mức nào không? Hắn đã đăng video thi đấu lên Mộng Võng, trực tiếp chế nhạo chúng ta!”

Không đợi Tu Đình Vân mở xem chi tiết tin nhắn, Hứa Chấn Lâm khẩn trương giật lại chiếc đồng hồ: “Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng, rắc rối lắm!”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của đối phương, Tu Đình Vân không khỏi mỉm cười. Anh chỉ vào chiếc đồng hồ, “Của tôi đâu rồi? Nó ở đâu?”

“Quang não của cậu được cất giữ trong ký túc xá! Khi nào cậu khỏe lại, tớ sẽ mang cho cậu. Tớ đi gọi bác sĩ, cậu ở yên đó, đừng có cử động!”

Sau khi chàng trai rời đi, Tu Đình Vân nhắm mắt, sắp xếp lại những thông tin thu thập được trong ngày.

Ở thời đại tinh tế này, nguyên chủ là một học sinh đã có xung đột với một cậu bé nhà giàu tên Lưu Thương. Sau đó, nguyên chủ thua trận và phải nhập viện.

Anh chưa từng nghĩ rằng ở tuổi ba mươi, mình lại có ngày bị một cậu bé đánh bại đến mức phải vào bệnh viện.

Bác sĩ đến kiểm tra và đề nghị anh nên nghỉ ngơi thêm một ngày trước khi xuất viện. Hứa Chấn Lâm rất vui mừng, điều này có nghĩa là tinh thần lực của Tu Đình Vân đã được chữa trị tốt, và sau này không cần phải lo lắng nữa.

"Ngày mai tớ đến đón cậu, nhớ mang theo quang não của tớ " Hiện tại, quang não có chức năng tương tự như điện thoại di động trong xã hội hiện đại. Đây là cách để thu thập thông tin quan trọng liên quan đến nguyên chủ, và cũng là cơ hội để anh tận hưởng công nghệ của thời đại này.

Ngày hôm sau, Tu Đình Vân thay quần áo và nhìn mình trong gương một cách kỹ càng. Dáng vẻ vẫn như cũ nhưng làn da đã trở nên mềm mại, trắng nõn, khiến anh trông như một thiếu niên trẻ trung.

Anh tiến lại gần gương, nhéo mạnh vào má, một vệt đỏ hiện lên. Ôi chao, thật mềm.

“Đình Vân, cậu chuẩn bị xong chưa? Đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.”

"Đến ngay đây." Sau khi rời khỏi phòng tắm, Tu Đình Vân nhìn quanh phòng bệnh để chắc chắn không bỏ quên thứ gì, rồi mới rời đi cùng Hứa Chấn Lâm.

- - - - - -

Đây là bệnh viện thuộc Học Viện Quân Đội Trung Ương. Họ chỉ cần đi xe buýt đưa đón của trường là có thể trở về ký túc xá.

Chiếc xe buýt trông giống như một toa tàu điện ngầm không người lái, nhỏ gọn và hiện đại. Bên trong xe, từng nhóm học sinh ngồi thành từng cặp hoặc nhóm ba. Họ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.

"Quang não của tôi đâu?" Đình Vân lo lắng hỏi.

"Đừng lo, nó vẫn ở trong ký túc xá. Dù cậu đã được xuất viện, nhưng về đến nơi cậu vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt!" 

Tu Đình Vân cảm thấy dễ chịu khi được người bạn cùng phòng xa lạ này quan tâm, chăm sóc. Trước đây, anh là một người có chức vụ cao, thường phải chăm lo cho người khác, ít khi nhận được sự quan tâm ngược lại.

"Đó có phải là Tu Đình Vân không? Người mà đã xuất hiện trên Mộng Võng?" Một giọng nói trầm thấp từ phía sau khẽ cất lên.

“Đúng rồi, hôm nay hắn vừa được xuất viện. Bị đánh đến mức phải nhập viện, thật đáng thương!”

“Chẳng phải vì quá kiêu ngạo sao? Không đủ năng lực mà còn muốn thách đấu với người của Tinh Thành. Không chỉ mất mặt mà còn làm tổn thương tinh thần lực, thật đáng đời!”

Dù những người phía sau nói khẽ, nhưng trong không gian yên tĩnh của xe, cuộc trò chuyện vẫn lọt vào tai họ.

Hứa Chấn Lâm không kìm được, định đứng lên đối đáp, nhưng Tu Đình Vân liền giữ cậu lại, lắc đầu ngăn cản.

Cãi nhau ở nơi công cộng không phải là lựa chọn khôn ngoan, cả hai bên đều có thể bị phạt. Trong học viện quân sự này, chắc chắn sẽ có những cơ hội để giải quyết vấn đề bằng vũ lực. Anh quyết định sau này sẽ "dạy dỗ" những học viên này, để họ hiểu được chân lý, chinh phục họ bằng chính thực lực của mình.

Ký túc xá trong thời đại tinh tế quả thật hiện đại, có bốn phòng trong sảnh, và mỗi phòng đều có bảng tên trên cửa.

Tu Đình Vân bước vào phòng mình, nhìn lên bảng tên treo trên cửa. Căn phòng rất gọn gàng và ngăn nắp, cho thấy nguyên chủ trước đây là người rất có kỷ luật. Trên bàn, anh thấy thiết bị quang não mà anh đã nghĩ tới. Tu Đình Vân nhấc nó lên, khởi động thiết bị. Ngay lập tức, màn hình sáng lên và một hộp thoại xuất hiện trên bảng điều khiển:

187: Ký chủ, cuối cùng cậu cũng tới QAQ

Tu Đình Vân ngạc nhiên.

187: Xin được chính thức giới thiệu, tui là 187. Tôi vừa đẹp trai vừa dễ thương, và chính tôi đã cứu cậu khỏi vụ tai nạn máy bay, đưa cậu đến kỷ nguyên tinh tế!

Trong đầu Đình Vân chợt hiện lên hai từ mà đồng đội Tiểu Phán thường nhắc đến: "Hệ thống".

187: Đúng vậy! Không ngờ ký chủ lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Tui là hệ thống 187, sẽ phục vụ cậu trong lần này!

Tu Đình Vân đột nhiên hứng thú, “Vậy là, không cần tao nói, mi vẫn biết tao đang nghĩ gì sao?”

187: Đương nhiên! Quang não này kết nối trực tiếp với tinh thần lực của cậu, chưa kể tôi là một hệ thống, nhiệm vụ của tôi là phải hiểu rõ ký chủ ngay từ đầu!

Tu Đình Vân gõ nhẹ vào quang não, “Kỳ lạ thật, theo như trong tiểu thuyết, mi đáng lẽ phải tồn tại trong tâm trí của ký chủ chứ? Sao lại ở trong quang não?”

187: Đừng gõ nữa, đừng gõ nữa, đau quá! Tui không phải là thứ dơ bẩn như thế đâu. Hơn nữa, sau này nếu cậu  xxx với cậu bé tội nghiệp kia thì phải như thế nào, chẳng lẽ tôi phải có mặt trong đầu cậu?

“Cậu bé tội nghiệp? Ai vậy? Và xxx là gì?”

187: Cậu bé tội nghiệp' là vợ của cậu đấy, còn 'xxx' thì... tui không miêu tả được

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp