*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đêm khuya, Yến Trình gõ cửa phòng sách, hơi bất an đi tới trước mặt Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn cho cậu một cơ hội, lại không hỏi tại sao cậu làm như vậy, càng không yêu cầu cậu làm được thế nào. Hắn đồng ý với yêu cầu của cậu, như thể chỉ là ra một quyết định không quan trọng gì, trên đường quay về tâm trạng của Yến Trình nặng nề đến độ như có ngọn núi đè lên.

Cậu nhìn Tiêu Tấn: "Anh, anh không có lời gì muốn hỏi em ạ? Ví dụ như tại sao em muốn quay chủ đề tuyên truyền của các anh, lỡ em làm không tốt thì có làm anh mất mặt không..."

Yến Trình càng nói giọng càng nhỏ, năng lực cá nhân của cậu so với Tiêu Tấn, so với gia nghiệp lớn như vậy sau lưng hắn, ngay cả một cái lông cũng không bằng.

Tiêu Tấn nhìn đứa nhỏ hận không thể ấn đầu ngón chân xuống sàn nhà, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Hắn kéo ghế tựa, chắp hai tay, dường như muốn nói chuyện nghiêm túc với đứa nhóc này.

"Trình Trình đang lo lắng chuyện gì?"

Tiêu Tấn kéo cậu đến trước mặt: "Nhà họ Tiêu luôn dùng thực lực để nói chuyện, nhiều năm qua chưa từng có bất kỳ tuyên truyền gì, toàn dựa vào năng lực. Nếu như bởi vì một cái gọi là video tuyên truyền mà làm thay đổi cái nhìn của người ngoài, vậy chẳng phải là cơ nghiệp nhiều năm của nhà họ Tiêu đổ sông đổ bể hết sao?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Xưởng quân nhu lớn nhất của Liên bang không phải là nơi ai cũng có thể soi mói bình phẩm.

Yến Trình ấp úng, tay đang buông xuống bỗng nhiên bị Tiêu Tấn kéo lên.

Cậu ngơ ngác nhìn phía đối phương, Tiêu Tấn dắt cậu ngồi xuống cạnh mình: "Yêu cầu này đối với tôi không tính là quá đáng, cho em quay một cái video vui đùa có làm sao đâu."

Thứ mà Tiêu Tấn có thể cho Yến Trình rất nhiều bất kể cái gì, bàn luận về thứ hạng, chuyện hôm nay không được coi là chuyện gì to tát.

Yến Trình yên lặng cúi đầu, không phải tránh né tầm mắt của Tiêu Tấn mà là ánh mắt của hắn có thể thiêu chết cậu, thiêu đến ngay cả sợi tóc cũng không còn, người cậu khí huyết cuồn cuộn, nóng bỏng tưng bừng.

Tiêu Tấn kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu, Yến Trình ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt hắn, nói: "Thật ra... thật ra em đang làm live stream, dựa vào live stream để kiếm tiền."

"Website Phi Điểu video đó, gần đây đang tiến hành hoạt động thi đấu video, em vào chung kết, trước đó chưa nghĩ ra quay video chủ đề gì, đến hôm nay đi theo anh tham quan, em có linh cảm."

Website video nhiều nhất là video giải trí nhàn nhã, video chính thức nghiêm túc thì rất ít ngoại trừ vào ngày lễ lớn.

Yến Trình là công dân Liên bang, lúc thường biết rõ video kiểu này rất ít, càng khỏi nói số người chủ động tìm hiểu về thế lực đứng sau sự cường thịnh của quốc gia mình.

Cậu thừa thế xông lên nói hết, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Tấn: "Anh có trách em không?"

"Em làm video như vậy, ngoại trừ muốn giúp anh, em còn có ý đồ riêng."

Ở cùng người có bối cảnh như Tiêu Tấn cần năng lực chịu đựng rất lớn. Lúc ban đầu tỉnh tỉnh mê mê tiếp thu sự sắp xếp của gia đình, cậu không có gì lo sợ, cho nên không có áp lực quá lớn trong lòng.

Theo thời gian chung đụng càng dài, tình cảm của Yến Trình với Tiêu Tấn lại càng nhiều. Cậu không khỏi để ý từ bề ngoài đến năng lực, sợ không có thực lực sánh vai được với đối phương. Cho dù không có bác sĩ khuyên bảo, chính cậu cũng đã cân nhắc rất nhiều phương diện. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bởi vì thích nên mới để ý đến nhiều chuyện giáo điều cứng nhắc như vậy.

Cho dù lúc cậu bắt đầu thích Tiêu Tấn là si mê dung mạo, giọng nói của hắn, rất nông cạn...

Là một người hơi có khuynh hướng thích cái đẹp, Yến Trình nói hết câu mà chột dạ, tai lại dựng thẳng lên, chờ Tiêu Tấn phản ứng.

Hắn bỗng giơ tay lên xoa đầu cậu. Cậu lặng lẽ nghiêng mặt, chạm phải ánh mắt của hắn.

Tiêu Tấn: "Yên tâm làm đi."

Yến Trình chần chừ: "Anh không xem thường em làm streamer sao?"

Tiêu Tấn không tỏ ý kiến: "Sao lại xem thường, có điều tôi thấy rất vất vả."

Bị nhiều người soi mói, năng lực chịu đựng không thể thấp. Hắn từng đọc bình luận trào phúng công kích Yến Trình, sau lưng đứa nhỏ lại không có một ekip ra dáng để chống đỡ, làm việc dễ bị một số người ác ý bắt nạt.

Yến Trình thở ra một hơi: "Không vất vả." Nói công việc của mình cho Tiêu Tấn nghe, dường như cậu không còn áp lực tinh thần quá lớn nữa.

Cậu dừng một chút, lúng túng vò đầu, nhỏ giọng mở miệng: "Em live không đẹp, anh bận rộn công việc, có nhớ ra cũng không nên xem đâu, xem mấy cái đó lãng phí thời gian lắm, tuyệt đối không được xem."

Tiêu Tấn: "..."

Trong lòng đứa nhỏ vẫn có tâm lý che giấu, Tiêu Tấn cũng không tiện nói mình xem rồi, không chỉ xem, còn lên vị trí quản lý phòng.

*

Yến Trình được Tiêu Tấn khẳng định, bắt đầu làm công tác chuẩn bị quay video. Hai người ngồi xuống bàn bạc mới tranh thủ được ba ngày.

Còn năm ngày nữa là hết hạn gửi video, cậu phải ở nhà xưởng ít nhất mấy ngày, biết rõ rồi mới quay được, nỗ lực làm hết trách nhiệm mới không phụ sự tin tưởng của Tiêu Tấn đối với mình.

Lúc ban đầu Tiêu Tấn còn không cho Yến Trình ở lại nhà xưởng, muốn quay thì có thể để cho tài xế đi theo đưa đón mỗi ngày. Nhưng cậu muốn để cho mình duy trì cảm giác căng thẳng và cảm giác nghi thức, nói chuyện cũng có chút ý tứ nhõng nhẽo đòi hỏi, ôm cánh tay của hắn năn nỉ, ánh mắt rất đáng thương. Tiêu Tấn... Tiêu Tấn không chịu được ánh mắt như vậy, lúc này mới nhả ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

*

Yến Trình bận hơn so với tưởng tượng, cậu lo lắng.

Ban ngày cậu không có một khắc để cho mình dừng lại nghỉ ngơi, học tập với quản lý tiếp đãi mình, học tập tri thức khắp mọi mặt liên quan đến xưởng khoa học kỹ thuật công nghiệp quân sự.

Buổi sáng Yến Trình học tập, buổi chiều lái xe con đi loanh quanh làm quen sân bãi. Xưởng quân nhu của nhà họ Tiêu trải rộng toàn khu công nghiệp, cho dù xưởng nhỏ thì quy mô cũng vượt quá dự liệu của cậu, lái xe nửa ngày mới coi như đi hết các nơi.

Buổi tối cậu ở lại phòng làm việc tiếp tục học tập ghi chép, ngày cuối cùng mới xác định được địa điểm quay video, cơm cũng không kịp ăn đã dẫn vài nhân viên theo hấp tấp quay từ sáng sớm đến tối, ngay cả Tiêu Tấn nhắn tin cũng không có thời gian xem, uống ngụm nước cũng phải vội.

Cứ thế không hiểu sao Tiêu Tấn bị Yến Trình lạnh nhạt ba ngày, tin nhắn toàn bị đáp lại là "Dạ" "Vâng" "Anh cũng chú ý nghỉ ngơi", khác hẳn một chuỗi tin nhắn như lúc thường.

Tiêu Tấn tự chủ mạnh mẽ khắp mọi mặt lòng thấy khó chịu trăm bề...

Ngày thứ ba, Tiêu Tấn vừa kết thúc một hội nghị công trình là vội đi đón người. Hơn tám giờ rưỡi tối, ba ngày cho Yến Trình chuẩn bị cũng trôi qua.

Tiêu Tấn đến phân xưởng Yến Trình đang ở, quản lý đã đứng chờ vội vàng tiến lên nghênh đón.

Tiêu Tấn vừa đi vừa hỏi: "Yến Trình đâu?"

Quản lý nói: "Cậu ấy ăn cơm tối xong đang ngủ trong phòng."

Mấy ngày nay Yến Trình hầu như không chợp mắt, quản lý cảm thấy trẻ con nhà sếp quay video mà rất có trách nhiệm, toàn bộ quá trình ông đi theo, trong mắt người ngoài nghề cũng cảm thấy ra dáng.

Yến Trình dùng hai ngày trong ba ngày ngắn ngủi để tìm hiểu các phòng ban trong xưởng và phối hợp điều động, nhỏ đến độ sinh hoạt cũng ghi chép, cũng may chỉ là quay phân xưởng quy mô không quá lớn, nếu như đổi thành xưởng kỹ thuật hạt nhân lớn, sợ là không ngủ không nghỉ bảy ngày bảy đêm cũng không học hết.

Tiêu Tấn đẩy cửa phòng nghỉ ra, trên giường có một chỗ đang phồng lên nhấp nhô.

Yến Trình mệt lử, ba ngày liền vành mắt cũng đen đi, hô hấp có chút nặng nề, xoang mũi cũng rầu rĩ.

Tiêu Tấn ngồi ở cạnh mấy phút Yến Trình cũng không dậy, sau một lát hình như cậu phát hiện đầu giường có người, mơ màng mở mắt, thấy Tiêu Tấn mà chưa hoàn hồn ngay được, ngơ ngác nhìn hắn.

Hồi lâu, Yến Trình mới chậm rãi mở miệng: "Tiêu Tấn?"

Giọng khàn khàn, còn chút giọng mũi: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"

Nói xong, cậu còn vươn tay ra khỏi chăn bóp mặt Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn liếc mắt nhìn cái tay trên mặt mình.

"..."

Yến Trình bò dậy, ôm chặt chăn nhìn hắn cười khúc khích.

Ánh sáng mờ mờ làm Tiêu Tấn thêm mấy phần mông lung, thêm cảm giác dịu dàng. Lá gan Yến Trình dần to lên, cậu nhích đến gần hắn: "Muộn như này rồi, sao anh còn đến đây ạ?"

Cậu lại nói: "Em định sáng mai về."

Ngồi một hồi, Yến Trình lắc la lắc lư không vững, ôm chăn hắt xì một cái, ngẩng đầu xấu hổ nhìn Tiêu Tấn: "Chắc là bị cảm, nghỉ ngơi một đêm là khỏe liền."

Cậu không có tinh thần gì, đêm nay nghỉ ngơi xong sau hai ngày sau phải giành giật từng giây biên tập xong video. Nghĩ đến mình còn nhiều công việc như vậy, cậu không muốn lãng phí thời gian ngủ tiếp. Tiêu Tấn nói: "Đi về ngủ." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình im lặng, gật đầu.

Tiêu Tấn đến đón mình, cậu không có ý kiến gì, dùng cổ họng khô khốc đáp Tiêu Tấn một tiếng, uống hết một cốc nước hắn đưa cho, đầu vẫn hơi mơ màng.

Cậu như con mèo ngủ gật, cười nói: "Em muốn ngủ một lát."

Tiêu Tấn: "Ừ."

Hắn lại nói: "Em cứ ngủ đi, tôi đưa em ra ngoài."

Yến Trình vẫn chưa hiểu ý câu đưa em ra ngoài của Tiêu Tấn là gì, một giây sau, cậu bị hắn bọc chăn lại ôm lấy.

Tư thế mặt đối mặt ôm, hai tay Tiêu Tấn vòng qua khuỷu chân của cậu, lòng bàn tay cách chăn ôm cậu...

Yến Trình lắp ba lắp bắp: "Không, không cần ôm em như thế đâu."

Cậu muốn giãy giụa xuống dưới, Tiêu Tấn đã ôm vững cậu đi ra ngoài.

Quản lý vẫn đang chờ ở ngoài, Yến Trình xấu hổ, giả chết kề sát mặt ở vai Tiêu Tấn, không thấy ánh mắt lóe lên ý cười của hắn.

Chỉ ôm như vậy, cho dù cách một tầng chăn, Tiêu Tấn bỗng nhiên nghĩ đến bờ mông lần trước nhìn thấy...

Lòng bàn tay hắn bất giác bóp bóp.

Yến Trình: "..." tay Tiêu Tấn làm sao thế?

Đi thẳng ra ngoài, Yến Trình nóng mặt.

Cậu lẩm bẩm trên người Tiêu Tấn: "Xấu hổ quá." Lại hơi oán giận, "Em có phải đồ chơi cỡ lớn đâu, làm gì phải ôm em đi ra thế."

Cậu bị Tiêu Tấn nhét vào xe, nhìn hắn chằm chằm, muốn nói lại thôi.

Tiêu Tấn nói: "Ngủ tiếp đi."

Yến Trình hơi dỗi: "Không ngủ được!"

"Tại anh đấy!"

Ánh mắt Tiêu Tấn nhẹ như mây gió: "Trách tôi."

Yến Trình: "..."

Cậu cảm thấy Tiêu Tấn là lạ, từ lúc gặp mặt đã thế, còn ôm mình đi ra như vậy... Ánh mắt kỳ quái, tay cũng kỳ quái!

Yến Trình dùng ánh mắt để nói: Anh là lạ.

Tiêu Tấn giơ tay xoa đầu cậu, nghiễm nhiên không cảm thấy mình lạ chỗ nào.

Lái xe chưa đến mười phút, cơn buồn ngủ chạy thẳng lên não, Yến Trình không chịu được nữa, đầu hạ xuống từng chút sát bên Tiêu Tấn, cuối cùng vùi người trong lòng hắn ngủ say.

Tiêu Tấn nhìn cái đầu bù xù của Yến Trình, đẩy mặt cậu sang bên kia, nghĩ một hồi, lại cho cậu tựa vào bờ vai của mình. Sau một lát, hắn lại xoay mặt cậu đối diện với mình, lúc này mới thấy thoải mái.

Ba ngày liền không được gặp nhóc con rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Yến Trình: Tay Tiêu Tấn là lạ.

Tiêu Tấn: Tôi quá bình thường.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play