*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trạm cứu trợ động vật không xa trường học, Yến Trình và Hứa Niệm Dương lựa chọn phương tiện tương đối tiết kiệm năng lượng giảm khí thải, mỗi người đạp một chiếc xe đạp công cộng đi, nửa tiếng là đến nơi.

Hứa Niệm Dương nói ý định đến với nhân viên trong trạm cứu trợ, đối phương nhiệt tình tiếp đón họ, đồng thời dẫn họ đến thăm con mèo trong phòng.

Chỉ liếc mắt một cái, Yến Trình đã thấy con mèo nhị thể mình cho ăn một quãng thời gian rất dài.

Có vẻ con mèo nhị thể còn nhận ra hơi thở của cậu, muốn đến gần, rồi lại chần chừ, cuối cùng vòng quanh cậu hai vòng mới kề cái đầu mập lên sát bên bắp chân của cậu cọ nhẹ.

Yến Trình bị đầu mèo nhị thể cọ mà lòng ngứa ngáy.

Gần đây mèo rụng lông hơi nhiều, Yến Trình nhìn lông mèo trên ống quần, xắn ống quần lên.

Mèo tò mò ngửi cậu một cái, cái mũi hơi ướt cọ vào da thịt.

Nhân viên trạm cứu trợ cảm thấy hình ảnh giờ khắc này rất đẹp, hỏi ý kiến của Yến Trình sau đó mới quay lại cảnh này.

Yến Trình bây giờ nhàn nhã, mặc áo sơ mi trắng, quần bò thoải mái, ống quần cuộn lên chút, hơi khom người, cụp mắt mỉm cười nhìn con mèo nhị thể đang dùng mũi cọ mắt cá chân mình.

Rất bình yên tĩnh lặng, hình ảnh một người một mèo hoàn mỹ.

Nhân viên trạm cứu trợ chia sẻ lên Weibo: ảnh.jpg, anh trai đẹp trai thiện lương, mắt cá chân siêu đẹp!

Hứa Niệm Dương cũng muốn chụp, mà không dám mạo hiểm. Hắn xem Weibo của nhân viên trạm cứu trợ, ấn follow, sau đó forward.

Yến Trình chơi với mèo nhị thể một lúc mới biết nhân viên trạm cứu trợ quay cho cậu một đoạn video chơi với mèo, bảo đảm không gửi đến website công chúng mới gửi video chưa biên tập đến mail của cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình cùng Hứa Niệm Dương đi quanh cửa hàng thú cưng mua đồ dùng cần thiết, thức ăn cho mèo, mua mấy túi đồ lớn đưa đến trạm cứu trợ quyên góp.

Mèo nhị thể đi sau cậu, gần như cậu đi một bước mèo theo một bước.

Lúc rời đi, mèo nhị thể cũng muốn đi ra ngoài theo.

Yến Trình không thể nhận nuôi nó, quay đầu lại nhìn con mèo nhị thể vẫn cứ ngẩng đầu kêu, phất tay với nó: "Về đi."

Mèo nhị thể cọ chân cậu, lắc trái lắc phải, vươn mình lộ bụng, bốn móng vuốt hướng lên trời nhìn cậu.

Con mèo đã tin tưởng cậu hoàn toàn.

Yến Trình bảo con mèo nghe lời quay lại, mình thì rõ ràng không nhúc nhích.

Hứa Niệm Dương bật cười.

"Nếu như có duyên phận, đưa nó về nhà nuôi cũng được mà."

Cũng là người cho nó ăn, mèo thân với Yến Trình hơn, tuy rằng không chống cự Hứa Niệm Dương ôm nó sờ nó, nhưng không chủ động.

Yến Trình: "Để xem sao đã."

Sau khi tạm biệt Hứa Niệm Dương, trên đường về Yến Trình mất tập trung. Cậu vẫn đang nghĩ đến chuyện con mèo nhị thể.

Yến Trình suy nghĩ lời đề nghị vừa nãy của Hứa Niệm Dương. Khả năng nguyên nhân là cậu hay một mình ở khu thập tam, hoặc có lẽ là càng đi càng xa trở nên xa lánh người thân, cậu muốn có ai đó làm bạn với mình, có thứ thật sự thuộc về mình.

**

Quay về khu thập tam, quả nhiên không thấy bóng dáng Tiêu Tấn.

Yến Trình chuẩn bị cơm nước cho hai người trong bếp, vừa nấu vừa đăng nhập vlog của Phi Điểu.

Trong lúc nằm viện cậu không live cũng không lên xem tin tức, tháng này không bù lại thời gian live được, lương trợ cấp cũng bị trừ.

Dù chẳng đáng là bao so với tiền quà, nhưng Yến Trình vẫn luôn được nhận trợ cấp, rất quý trọng mỗi một đồng tiền nhận được, thiếu một đồng cũng cảm thấy nhức nhối.

Tài khoản cá nhân nảy lên 99+ thông báo. Yến Trình lướt, toàn là bình luận của mấy ID quen thuộc.

Mấy người xem mấy ngày trước ngày nào cũng bình luận, hỏi sao cậu không live. Dần dần không còn nữa.

Làm cho cậu bất ngờ nhất là video tiện tay làm lần trước, bởi vì chưa nghĩ ra quay cái gì nên cậu gửi vlog đầu tiên lên mục thi đấu.

Video được vào video pick của website, được vào vòng hai.

Cậu ấn mở trang chính video, lượt xem video có đến hơn một trăm nghìn. Có một bình luận được đẩy lên đầu mục bình luận.

Người dùng Thích chân đẹp bình luận: Với kinh nghiệm soi lâu năm, tui có thể chứng minh mắt cá chân của chủ video siêu siêu đẹp! Tiểu mỹ nhân □□ x AI cao cấp, robot hình người trung khuyển tui tiên kiền vi kính(*)! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

(Mời khách mình phải uống trước, trong trường hợp này có nghĩa là đu trước tính sau)

Yến Trình: "..."

Mục bình luận có hình ảnh người qua đường cap, Yến Trình cười đùa dai ngồi trên vai AI, AI lẳng lặng một tay ôm cậu.

Bình luận: Tiện tay share, tạo phúc nhân gian.

Bình luận: Ai nhìn mà không nói một tiếng tuyệt chứ.

Bình luận: Gặm đường.

Bình luận: Không ngờ có một ngày tui lại đu người x AI.

Một đoạn video ngắn ngủi, não bổ ra đủ kiểu cốt truyện.

Tình huống sao không giống cậu nghĩ lắm.

*

Fan cp rất có năng lực, đừng tưởng fan ít hơn so với những video đứng đầu khác, máu gà của họ lại tràn đầy. Vì để cho video của Yến Trình vào vòng trong, có người đổi tài khoản thay IP để bình chọn, thậm chí còn phát động bình chọn.

Yến Trình chẳng hiểu sao thành công vào vòng trong dựa vào video ngồi trên vai AI cười.

Yến Trình: "..." Cậu đã chuẩn bị kỹ càng để flop rồi mà.

Cậu đọc bình luận, định lên lầu tắm rửa, bên nhà họ Yến lại gọi điện đến.

Yến Trình không nghe, đứng nguyên chỗ cũ nhìn màn hình máy truyền tin cứ nhấp nháy suốt rồi lại tối đi. Nhiều lần, đối phương đành thôi.

Cậu nghĩ đến dáng vẻ người bên kia tức giậm chân, không hiểu sao cảm thấy mừng thầm.

Cậu không đúng.

Đêm đó Tiêu Tấn không về, sáng sớm Yến Trình ngủ trên ghế sofa mơ màng nghe trợ lý của hắn gọi điện thoại, mới biết hôm qua hắn không ở Liên bang.

Hôm nay Tiêu Tấn mới về được, trợ lý gọi điện thoại cho cậu bảo cậu đừng lo lắng.

Yến Trình ở phòng khách chỉ muốn đợi đến hừng đông, không ngờ lại ngủ mất. Cậu thu dọn đồ đạc, hôm nay trường học có một buổi toạ đàm, cậu muốn đi nghe.

Buổi toạ đàm được tổ chức ở phòng học đa phương tiện lớn, rất nhiều sinh viên đến từ sớm giữ chỗ.

Yến Trình vẫn đang tìm chỗ, thấy Hứa Niệm Dương xuất hiện ở đằng sau. Hắn nói họ có ghế giữ từ trước, tầm nhìn rất tốt, không ngại thì đi cùng họ.

Mấy người bạn của Hứa Niệm Dương chào hỏi Yến Trình, hai Alpha và một Beta, đều là kiểu thân thiện hay nói như Hứa Niệm Dương.

Chuyện lần trước của Yến Trình huyên náo sôi sùng sục, diễn đàn trường học đã lén lút bới ra người đó là cậu, nên ai cũng biết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cũng may mấy người bạn kia biết ý, lặng thinh không đề cập đến chuyện này, khá lịch sự với cậu.

Yến Trình đến trễ nên không còn chỗ tốt, cậu gật đầu, đến chỗ Hứa Niệm Dương ngồi xuống.

Ánh mắt bốn phương tám hướng đổ dồn lên người cậu, Yến Trình thì bình tĩnh.

Yến Thanh ngồi ở sườn bên phải Hứa Niệm Dương, ánh mắt oán hận, lạnh lẽo vèo vèo đảo qua mặt Yến Trình.

Yến Trình vào nhà họ Tiêu thì thôi, ở trường học còn cấu kết làm bậy, ngồi cùng mấy thằng Alpha vớ va vớ vẩn, truyền ra ngoài làm nhà họ Tiêu nghĩ thế nào?

Yến Thanh càng nghĩ, lửa giận trong lòng lại dâng lên.

Toạ đàm kết thúc, Yến Thanh chặn Yến Trình lại, đi đằng sau muốn kéo bờ vai cậu làm cho cậu quay người.

Hứa Niệm Dương nhanh tay nhanh mắt ngăn cản anh ta: "Bạn này muốn làm gì thế?"

Nghe tiếng động, Yến Trình quay đầu lại, thấy mặt Yến Thanh đầy vẻ u oán, mình cũng phiền muộn.

Cậu và hai anh em này vốn chỉ có quan hệ mặt ngoài, ở cùng dưới một mái hiên hai người này lười quan tâm mình, không ngờ ra ngoài rồi lại thích dây dưa với cậu.

Yến Thanh lườm Yến Trình: "Cậu có ý gì?"

Yến Trình cũng muốn hỏi anh ta có ý gì.

Yến Thanh dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hứa Niệm Dương và mấy người bạn quanh hắn, cười khinh miệt: "Tôi không biết hóa ra cậu thích đi cùng mấy thằng chân chó nịnh bợ vậy đấy."

Ánh mắt bình tĩnh của Yến Trình lạnh đi.

Cậu nói: "Mọi người là bạn bè, tôi khuyên anh nói chuyện bình thường chút đi."

Yến Trình ít có khi tức giận, hầu như người khác mặc kệ cậu thì cậu cũng không chọc vào người ta. Yến Thanh đã quen dáng vẻ khúm núm của cậu, giờ khắc này gặp mặt, ánh mắt của Yến Trình làm cho anh ta cảm thấy mình bị khiêu khích.

Thấy vậy Yến Thanh rất buồn bực.

"Cậu có ý gì? Tưởng mình máu mặt lắm à? Còn lên mặt với tôi?"

Yến Trình: "..."

Yến Thanh hùng hổ doạ người: "Nói đi."

Hứa Niệm Dương mở miệng: "Bạn học này, cách cậu cãi nhau giống học sinh tiểu học."

Yến Thanh nháy mắt tức điên: "Mày nói ai là học sinh tiểu học?"

Anh ta được người nhà chiều quen đến mức kiêu căng, giơ tay muốn đẩy người ta. Nhưng Alpha trước mặt ai cũng cao to hơn anh ta, anh ta nâng tay lên chỉ có thể nổi cáu đẩy Yến Trình.

Yến Trình muốn cản, Yến Thanh càng tức.

Cuối cùng hai người chưa kịp đánh nhau, cả hai bị mời vào phòng giáo vụ nói chuyện, mà Lưu Cần Nhã là phụ huynh tất nhiên cũng bị gọi đến.

Bà ta vừa đến đã che chở cho Yến Thanh, chỉ lo anh ta bị Yến Trình bắt nạt.

Lưu Cần Nhã khóc lóc kể lể: "Yến Thanh nhà tôi từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, sao đánh nhau được? Nếu như Yến Trình không gây chuyện thị phi thì có làm Yến Thanh nhà tôi tức đến thế không?"

Lưu Cần Nhã đã hiểu rõ địa vị của Yến Trình ở nhà họ Tiêu. Căn cứ theo tin tức mà Yến Thanh tiết lộ, Yến Trình đến trường không có xe riêng đưa đón, chắc chắn không được yêu thương. Đương nhiên bà ta sẽ không khách sáo với cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lãnh đạo trường nhìn là biết ngay không ai ra mặt cho Yến Trình, nghĩ nhà họ Tiêu lần trước đến đón cậu đi, mồ hôi trán chảy ròng ròng, cứ đứng hòa giải mãi.

Hứa Niệm Dương và bạn hắn cạn lời, muốn chen miệng, lãnh đạo trường không cho họ dính líu vào.

Lưu Cần Nhã hừ một tiếng: "Yến Trình, mày xin lỗi Yến Thanh là xong."

Yến Trình nhíu mày, định mở miệng, một người cao lớn đã đi vào phòng.

"Yến Trình là con nhà họ Tiêu chúng tôi, đến phiên người khác chỉ trỏ từ bao giờ?"

*

Người trong phòng giáo vụ đồng loạt nhìn Alpha mới đến. Nhìn thấy Tiêu Tấn, Yến Trình cũng ngẩn ra.

Lưu Cần Nhã ngẩn người, vẻ hung hăng kiêu ngạo bị dập tắt đi một nửa.

"Ngài, ngài là..."

Bà ta bị khí chất mạnh mẽ của đối phương làm cho không nói nên lời, bất giác đổi cách xưng hô.

Tiêu Tấn không thèm nhìn người trong phòng giáo vụ đến một cái, đảo mắt nhìn Yến Trình, hạ giọng nói: "Bị bắt nạt à?"

Yến Trình nhìn người xung quanh muốn nói lại thôi.

Cậu chỉ nói được một câu: "Sao anh lại đến đây thế ạ?"

Tiêu Tấn ngước mắt lên quét bốn phía một vòng, chủ nhiệm phòng giáo vụ đến rồi.

Ông lau mồ hôi liên tục, cung kính đứng bên cạnh Tiêu Tấn, nhìn Yến Trình, nói với hắn: "Ngài Tiêu, hiểu lầm, hiểu lầm."

Thầy chủ nhiệm cảm thấy người trong phòng giáo vụ đúng là làm bừa, tùy tiện bắt người đến răn dạy được sao? Trước khi làm không xem người ta có lai lịch bối cảnh gì à?

Lại còn cưỡng chế bắt đi! Bị điên hay gì!

Chủ nhiệm cúi đầu ra hiệu cho Lưu Cần Nhã, khuyên bà ta kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

"Hôm nay chủ yếu muốn đến nói chuyện với phụ huynh hai em một lát, không có ai bắt nạt họ hết. Ngài Tiêu, hoàn toàn là hiểu lầm thôi!"

Lưu Cần Nhã hiểu ra, Alpha trước mắt là vị kia nhà họ Tiêu, cũng mỉm cười che giấu theo chủ nhiệm, không dám nhìn Tiêu Tấn.

Bà ta không ngờ vị kia nhà họ Tiêu lại ra mặt cho Yến Trình, cho tất cả người trong phòng giáo vụ biết mặt.

Ánh mắt của Tiêu Tấn không có chút cảm xúc gì.

"Trẻ con nhà tôi xưa nay ngoan ngoãn, người đánh nó là không coi nhà họ Tiêu ra gì."

Lưu Cần Nhã giải thích: "Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, ngài Tiêu!" bà ta nháy mắt với Yến Thanh, "Con trai, con nói rõ cho ngài ấy biết có phải là hiểu lầm không, chúng ta là người một nhà, anh em sao lại đánh nhau được?"

Yến Thanh bị Tiêu Tấn dọa sợ, mãi mới dám mở miệng. Nghe mẹ mình nói chuyện như vậy, vốn anh ta đang tức giận lại phải nuốt cơn giận vào bụng, mặt lúc đỏ lúc trắng, trắng lại hồng.

Anh ta cười giả lả, không dám ngẩng đầu trong ánh mắt không hề gợn sóng của Tiêu Tấn, dời mắt về phía Yến Trình: "Tôi là anh của Yến Trình, sao có thể phát sinh tranh chấp..."

Yến Trình im lặng.

Cậu không đáp, tất cả mọi người trong phòng giáo vụ sắp bị sự im lặng này làm cho nghẹt thở.

Một lát sau, Yến Trình mới thong thả mở miệng: "Không ai bắt nạt em."

Cậu nghe thấy rõ ràng có người thở phào một hơi.

Tiêu Tấn từ đầu đến cuối không nhìn trong người phòng giáo vụ, ngoại trừ Yến Trình.

Tiêu Tấn: "Ừ."

Đứa nhỏ nhà hắn mềm lòng.

Tiêu Tấn lơ đãng đảo mắt nhìn Lưu Cần Nhã: "Trẻ con ngoan là một chuyện, lần sau nếu lại bị đưa đến không có lý do nữa, tôi sẽ giao cho luật sư của nhà họ Tiêu xử lý."

Tiêu Tấn cầm tay Yến Trình không quay đầu lại đi luôn, phòng giáo vụ lặng ngắt như tờ.

Yến Thanh cau mày: "Mẹ, Yến Trình nó..."

Lưu Cần Nhã không cam lòng, nhưng lúc này ở ngoài cũng không dám nói lung tung.

"Tại con đấy, sao gây sự nhiều thế!"

Yến Thanh: "..."

Yến Trình hoang mang cùng Tiêu Tấn rời khỏi trường học, ra cửa trường lên xe nhà họ Tiêu.

Tay cậu còn được Tiêu Tấn nắm trong lòng bàn tay, mãi cậu mới hoàn hồn nói: "Sao anh... đến đây ạ?"

Yến Trình nhíu mày: "Ngại quá, làm phiền anh."

Gặp phải chuyện của nhà họ Yến, Yến Trình sẽ không tự tin. Huống chi Tiêu Tấn còn tự đứng ra giải quyết, làm cho cậu càng thêm phiền muộn.

Vừa rồi Tiêu Tấn còn gọi cậu là trẻ con?!

Yến Trình muốn cho mình một danh phận, hắn, hắn không phải chồng cậu sao?

Tiêu Tấn nhìn cậu: "Sao em buồn?"

Yến Trình lắc đầu.

Được rồi, trẻ con giận dỗi. Trẻ con không lý trí như người lớn, Tiêu Tấn cho là nói tất cả vấn đề ra luôn có thể tìm ra cách để giải quyết, giấu giếm không phải cách sáng suốt.

Nhưng trẻ con để ý mặt mũi trước mặt người lớn, hắn chiều Yến Trình.

Tóm lại trẻ con không dễ nuôi, Yến Trình còn rất nhiều không gian để trưởng thành.

Tiêu Tấn xoa đầu Yến Trình: "Đưa em đi ăn."

Cậu nghe lời hắn: "Vâng ạ."

Tiêu Tấn gật đầu, lời trợ lý nói cũng không tệ lắm. Tuy đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, nhưng đưa trẻ con đi ăn một lần cũng không sao.

*

Yến Trình nhìn nhà hàng Nibble xuất hiện trước mắt mới biết Tiêu Tấn nói ăn đồ ăn là có ý gì, cậu khiếp sợ.

Nibble là tập đoàn thức ăn nhanh lớn nổi tiếng ở Liên bang, bán đồ ngọt, đồ uống, rượu, bánh tráng miệng, salad, kem vân vân đủ loại thực phẩm, trẻ con rất thích ăn, người lớn lúc rảnh rỗi cũng thích đến ngồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cảm xúc buồn bực của Yến Trình không những không bị quét đi sạch bách, nhìn Tiêu Tấn mà còn như thể bị sét đánh.

Người nắm quyền nhà họ Tiêu, người đứng đầu ngành công nghiệp quân sự, đến cửa hàng thức ăn nhanh mà trẻ con thích.

...

Yến Trình nghiêm túc nói: "Anh coi em là trẻ con hả?"

Cậu nói thêm: "Em không phải trẻ con."

Cậu nghi ngờ Tiêu Tấn nuôi cậu như trẻ con mà không phải như vợ!

Trước đây vừa mới tiếp xúc thì không sao, gần đây ăn cái gì Tiêu Tấn cũng muốn bón cậu ăn, làm cái gì cũng có ý dạy con, cảm giác càng ngày lúc kỳ quái.

Lẽ nào tình yêu sẽ biến mất sao?

Cậu đã tỏa pheromone rồi, thế mặt đỏ tim đập, cảm xúc dâng trào đâu? Hoàn toàn không có!

Tiêu Tấn dẫn cậu đi vào cửa hàng thức ăn nhanh, hai người đi vào là trở thành tiêu điểm.

Đa số ánh mắt đổ dồn lên người Tiêu Tấn, có người còn muốn chụp ảnh.

Yến Trình vội kéo tay Tiêu Tấn lên chỗ ít người trên tầng, cậu đi vội, hắn thì thoải mái hơn nhiều.

Hắn cùng Yến Trình lên tầng, nhìn tóc cậu đã thật dài, một sợi tóc dựng thẳng trên đầu, bay tới bay lui.

Tiêu Tấn giơ tay vuốt sợi tóc kia. Tóc cậu mềm mại, sờ rất thoải mái.

Yến Trình tìm được một góc không có người, thở hổn hển ngồi vào trong cùng.

Cậu nói: "Lần sau không nên đến, bị người ta chụp thì làm sao đây."

Tiêu Tấn nói: "Tôi không phải minh tinh, huống chi người của công chúng cũng cần ăn."

Yến Trình nghĩ thấy cũng phải, lúc thường Tiêu Tấn kín tiếng, không có mấy ai gặp hắn đồng thời biết thân phận của hắn.

"Thôi lần sau đừng đến chỗ nhiều trẻ con nữa, em lớn rồi."

Tiêu Tấn cười khẽ không nói gì.

Yến Trình không chỉ nhỏ hơn hắn một chút.

Yến Trình nói: "Em không phải trẻ con!"

Chỉ chốc lát sau, Yến Trình gọi bánh pudding sữa bò, salad hoa quả, kem ly hương khoai, bánh ngọt bơ anh đào, cánh gà cay, khoai tây chiên.

Cậu nhìn một đống đồ ăn xuất thần, liếm khóe miệng, thèm.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Tấn, trước mặt hắn chỉ có một ly cafe đen, lại còn không đường.

"..."

Nhận thấy ánh mắt của Yến Trình, Tiêu Tấn nhẹ nhàng nhướng mày: "Làm sao thế?"

Yến Trình: "Anh không ăn ạ? Mấy món này ngon lắm, cũng gọi rồi, ăn thử xem."

Tiêu Tấn nhấp một hớp cà phê.

Yến Trình bảo đảm với hắn: "Đừng tưởng chỗ này nhiều trẻ con, thật ra ngon lắm!"

Tiêu Tấn giấu ý cười ở đáy mắt xuống, nghiêm túc nhìn Yến Trình: "Tôi ăn loại nào? Tôi không thích ngọt lắm."

Yến Trình giới thiệu cho Tiêu Tấn vài món không ngọt, nói mãi rồi tự động im bặt. Món cậu nói chắc Tiêu Tấn còn chưa từng nghe đến.

"Anh không cảm thấy em trẻ con chứ?"

Tiêu Tấn nghiêm túc nghe cậu nói hết, lắc đầu.

Yến Trình không tin.

"Có thật không?"

Trẻ con cần được người lớn khẳng định mới thỏa mãn lòng tự trọng của chúng.

Tiêu Tấn gật đầu: "Thật."

Buổi tối hai người quay về khu thập tam, đây là lần đầu tiên Yến Trình ở ngoài cùng Tiêu Tấn lâu, như đi hẹn hò vậy.

Về đến nhà cậu còn hưng phấn, muốn Tiêu Tấn dạy mình bơi.

Yến Trình lúc thường yên tĩnh đến cạnh Tiêu Tấn là một khắc cũng không ở yên được. Tiêu Tấn đưa cậu lên bể bơi trên sân thượng, cậu phát hiện hình như mình cao lên một chút.

"Tiêu Tấn, em cao lên phải không?"

Tiêu Tấn cúi đầu nhìn cậu, Yến Trình hớn hở muốn được biểu dương.

"Ừ."

Yến Trình mừng rỡ, cùng Tiêu Tấn bơi hai vòng, không thay quần áo, mặc quần bơi xuống dưới nhà tìm AI để đo chiều cao.

Cao lên một centimet!

Một centimet này Yến Trình cũng rất quý trọng, cậu và Tiêu Tấn rút ngắn khoảng cách một centimet, cao thêm năm centimet nữa thì cậu cao một mét tám rồi.

Tiêu Tấn tắm rửa xong xuống nhà, một chuỗi dấu chân ướt nhẹp in trên cầu thang.

Yến Trình đứng trong phòng khách ghi chép sự thay đổi của cơ thể mình, lưng trắng đến mức phát sáng, quần bơi mỏng manh dán lên người tôn lên vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông căng tròn.

Nhóc con càng ngày càng càn rỡ, dù trong nhà chỉ có hai người họ cũng không nên trần truồng chạy xuống dưới nhà như vậy.

Tiêu Tấn cảm thấy nên dạy Yến Trình mấy câu, vừa hay cậu cảm thấy người ngưa ngứa, tay vòng qua bả vai gãi, thuận tay xuống kéo góc quần, gãi gãi, tiếp tục vùi đầu ghi chép.

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình ghi chép dữ liệu xong, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Tấn trên bậc thang, mừng rỡ chạy qua đứng trước mặt hắn, ngửa mặt nói: "Bây giờ em một mét bảy mươi lăm rồi!"

Cậu rất nỗ lực rút ngắn chênh lệch chiều cao với Tiêu Tấn, nghĩ xong lại có hơi lo lắng. Bây giờ Tiêu Tấn hai mươi tám tuổi, còn cao tiếp nữa không nhỉ? Chắc không đâu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu hỏi: "Tiêu Tấn, em đo chiều cao cho anh được không?"

Yến Trình vẫn cầm chước đo trên tay. Cậu muốn đo, Tiêu Tấn không từ chối.

Trẻ con luôn để ý đến vẻ ngoài, người lớn chỉ có thể nhân lúc thời cơ thích hợp để dẫn dắt cậu đừng để ý quá.

Yến Trình đứng trên ghế salon, đo chiều cao cho Tiêu Tấn.

Cậu cau mày, không tin đo lại một lần.

"..."

Yến Trình lo lắng vô cùng: "Sao lại cao hơn một centimet thế? Không phải một mét chín hai à?"

Tiêu Tấn: "..."

Sự vui sướng vừa nãy của Yến Trình tan biến.

"Một centimet của em coi như bằng không!"

Cậu rất sợ lúc mình mãi mới cao đến một mét tám thì Tiêu Tấn cao đến hai mét mất rồi!

Bởi vì Tiêu Tấn bỗng nhiên cao hơn một centimet so với chiều cao ban đầu hắn nói với cậu, vừa vặn trung hoà chiều cao của cậu!

Ai nói cho cậu biết tại sao Tiêu Tấn hai mươi tám tuổi còn cao lên được không?!

Đêm khuya Yến Trình mơ giấc mộng hoang đường, thấy Tiêu Tấn cao đến hai mét, sau đó hai người họ xxx không hài hòa.

Hai má cậu còn hơi nóng sau giấc mơ. Cậu mở mắt nghĩ, mở máy truyền tin bên cạnh ra, lên diễn đàn hỏi ẩn danh.

# Chênh lệch chiều cao khá lớn làm sao đây, có bị người ta chê không #

Không ít dân mạng cú đêm, rất nhanh đã có mười mấy câu trả lời.

[ Chủ post là nam hay nữ? ]

Yến Trình: Nam.

[ Chênh lệch gì chứ, tôi và người yêu chênh lệch 25 centimet đây, không sao hết. ]

Yến Trình: Vậy, vậy lúc gì kia không có gì không tiện hả?

[ Chủ post nhìn là biết ngay xử nam, có chênh lệch gì, ngồi trên người ảnh cho ôm là xong. ]

Yến Trình:...

[ Chủ post không tin thì thử xem, cái gì gọi là một phát đến dạ dày. ]

Yến Trình:...

[ Lầu trên hạ lưu! ]

Bài post của Yến Trình nghiễm nhiên không phanh được, nhìn lão tài xế(*) bắt đầu đua xe, cậu yên lặng xóa bài post.

(Chỉ người có kinh nghiệm phong phú ở phương diện nào đó, cũng là từ chỉ người tồn kho ♂ phong phú)

Theo bản năng, cậu giơ tay sờ bụng.

Một, một phát đến dạ dày là cái cái gì?!

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tấn: Tôi vẫn đang nghĩ nuôi con thế nào, con tôi đã nghĩ một phát đến dạ dày, mỉm cười.jpg.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play