Chương 44:

Khâu Chính Dân ngồi thẳng lên, chiếm đủ tiện nghi rồi mới thu tay lại, ông Dân giới thiệu:

“Đây là trợ lý mới của tôi, tiểu Lạc, còn đây là phó xưởng trưởng nhà máy dệt. Thu Nhã, không còn việc gì nữa cô về trước đi.”

Lạc Thu Nhã cười gượng vội vàng đứng lên nói:

“Dạ, giám đốc Khâu, xưởng trưởng Mã, tôi về trước nhé.”

Câu tâng bốc của cô vừa lúc hợp ý với Mã Hồng Đào, hắn không keo kiệt gật đầu cười với cô một cái.

Đi ra khỏi phòng lập tức sắc mặt của Lạc Thu Nhã trở nên vô cùng xấu hổ, cô nắm chặt quai túi ra khỏi đây.

Sau khi rẽ ra khỏi con hẻm nhỏ này, cô quay người đi vào một con hẻm nhỏ và hẻo lánh khác, nơi có một chàng trai trẻ cao gầy đang đợi cô.

Lạc Thu Nhã vừa nhìn thấy anh, nước mắt lập tức chảy dài trên khuôn mặt cô, cô chạy tới và nhào vào vòng tay của người đàn ông, như thể đã tìm được bến đỗ an toàn nhất, cô bắt đầu khóc không kìm được.

“Thừa Thư, hu hu, em không muốn ở lại đó nữa…”

Cánh tay Lữ Thừa Thư cứng đờ sau đó ôm lấy cô một cách âu yếm, trong mắt ẩn sau cặp kính hiện lên một tia hận thù nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng và có chút lỗi lỗi.

“Thu Nhã, là anh gây phiền phức cho em, anh xin lỗi, nếu không phải vì anh thì em cũng không cần…’’

Tiếng khóc của Lục Thu Nhã ngay lập tức trở nên to hơn cô liền ngắt lời của anh.

“Anh xin lỗi, Thu Nhã, anh vô dụng...”

Lục Thừa Thu đè nén sự thiếu kiên nhẫn và chán ghét trong mắt mình, cố gắng an ủi cô một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

“Nếu không thì thôi đi, Khâu Chính Dân là một tên cặn bã, anh cũng không muốn để em bên cạnh hắn, lần trước không phải em nói bạn học của em với chồng không hợp nhau vẫn luôn muốn ly hôn à. Biện pháp lần trước chúng ta bàn bạc em đã đi tìm cô ta nói chưa?”

Sau khi Lạc Thu Nhã khóc đủ rồi mới thới thẹn thùng rời khỏi lòng ngực của Lữ Thừa Thư.

Cô lắc đầu mím môi nói:

“Lần trước em đi tìm cô ấy, không biết tại sao thái độ của Tô Ngọc Kiều tự nhiên thay đổi đột ngột, em còn chưa kịp nói gì cô ta đã đi rồi.”

Trước đây tính tình của Tô Ngọc Kiều cũng rất khó ưa, nhưng cô lại kiêu ngạo nên chỉ cần người khác không động đến cô thì cô cũng không chủ động gây sự. Lạc Thu Nhã trước đây rất ủng hộ cô ấy nên mới có thể miễn cưỡng coi là bạn bè quen biết.

Nhưng lần gặp mặt trước không hiểu sao Tô Ngọc Kiều tự nhiên nổi giận với cô ta, lại còn cảnh cáo cô không được đi tìm cô ấy nữa. Khi ấy Lạc Thu Nhã đang thấy chột dạ cho nên không kịp thời ngăn cản cô lại được.

Sau khi trở về nghĩ đến lời cô ấy nói, trong lòng thấy lo lắng không biết có phải cô đã biết được kế hoạch của bọn họ rồi hay không nên mấy ngày rồi cũng không dám đi tìm cô ấy nữa.

Lữ Thừa Thư sắp về quê rồi, nhà anh ấy có đông anh chị em cho nên cần phải có người ở dưới quê gánh vác, mà tuổi tác của anh lại rất thích hợp. Trong nhà không có điều kiện ở lại thành phố cho nên anh phải tìm việc làm, nếu Nhã Thu không tính toán cho anh thì hai người chắc chắn phải chia tay.

“Vậy em lại đi tìm cô ấy thử xem, có thể do cô ấy nghe thấy người khác nói xấu nên hiểu lầm em, em nói chuyện tử tế và xin lỗi cô ấy rồi nhắc lại việc kia.”

Lạc Thu Nhã nghe xong nhưng không đồng ý luôn, bàn tay buông thõng hai bên nắm chặt lại.

Cô chán ghét và ghê tởm Khâu Chính Dân quấy rối cô nhưng bản thân cô không muốn đi tìm Tô Ngọc Kiều, lúc nào cũng luôn ủng hộ và cầu xin cô nhưng Tô Ngọc Kiều vẫn kiêu ngạo khinh thường cô ta, giống như chính mình trời sinh phải thấp kém hơn vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play