Ta ngước mắt nhìn Trương thợ săn.
Mẫu thân không để ý đến lời hắn nói, nhưng ta thì nghe rõ.
Tổ mẫu cầm lấy bạc rồi bèn rời đi, nhưng Trương thợ săn chặn lại, yêu cầu phải lập khế ước.
Tổ mẫu không chịu, không muốn viết bất kỳ khế ước nào, nhưng Trương thợ săn liền giật lại số bạc.
“Nếu không ký, bạc này ta giữ lại.”
Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của tộc lão và thôn trưởng, khế ước đã được lập, từ đó ta và mẫu thân đều trở thành người của nhà Trương thợ săn.
Mẫu thân thả bọc đồ xuống, liền bắt tay vào làm việc ngay.
Bà hy vọng rằng, nếu chăm chỉ làm việc, Trương thợ săn sẽ nhận ra sự cần cù của bà, mà cho ta được ăn thêm chút cơm, và có thể sẽ không đánh ta.
Nhà của Trương thợ săn bày biện đơn giản, ba gian chính, gian giữa là phòng khách, hai bên mỗi bên một phòng ngủ.
Nhưng chỉ có một phòng ngủ có giường, còn phòng kia thì trống không.
Mẫu thân dẫn ta đi xem nhà kho chứa củi.
Ở đây củi được sắp xếp rất gọn gàng, trong nhà cũng sạch sẽ.
Mẫu thân xếp lại đống củi, tìm ván gỗ để dựng cho ta một chiếc giường.
“Con à, đừng sợ.”
Đây chính là chỗ ngủ của ta vào buổi tối.
Ta lấy rơm trải lên giường, “Mẫu thân, con không sợ.”
Dù sao thì ở nhà họ Triệu ta cũng đã quen rồi, khi phụ thân còn sống, người luôn chê ta cản trở việc sinh em trai, nên thường xuyên đuổi ta ra nhà kho chứa củi.
Nhà kho chứa củi của nhà họ Triệu bẩn hơn nhiều, còn có chuột và rắn, mùa đông lạnh thấu xương, mùa hè nóng như cái lò hấp, những năm qua ta đã sống như vậy.
Mẫu thân ôm ta vào lòng, “Có lẽ... đợi mẫu thân sinh cho hắn một đứa con trai, mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
Ta lại mơ hồ cảm thấy, có lẽ phụ thân đối xử tệ với mẫu thân không phải chỉ vì bà chưa sinh được con trai.
“Mẫu thân, tại sao phụ thân lại muốn người tái giá với nhà họ Trương?”
Trước đây phụ thân quản mẫu thân rất chặt, không cho bà ra khỏi làng, không cho bà ngẩng đầu nhìn người khác, tổ mẫu cũng luôn mắng nhiếc, bảo bà ít ra ngoài để khỏi gây tai tiếng.
Sao bỗng dưng lại muốn bà tái giá, hơn nữa còn vội vã đến vậy?
Mẫu thân cười khổ, nụ cười như bị kìm nén trong lồng ngực, giọng bà nhỏ đến mức khó nghe, “Vì chỉ có Trương thợ săn mới có thể đưa ra được số bạc đó, và cũng...”
Câu nói sau chữ “cũng” bà không thốt ra, nhưng ta biết, phụ thân là muốn mẫu thân đi tìm cái c.h.ế.t.
Hóa ra, trước khi phụ thân rời đi, ông đã tính toán sẵn chuyện bán mẫu thân để đổi lấy bạc.
Dù biết mình không thể trở về, ông vẫn không để mẫu thân được sống yên ổn, bán bà để lấy bạc, rồi còn muốn tuyệt đường sống của bà.
Ta đoán được những điều này, không phải vì ta thông minh, mà bởi vì họ làm mọi việc quá lộ liễu.
Dân làng đều nói như vậy, dù không muốn nghe cũng chẳng thể nào tránh được.
Chẳng bao lâu sau, Trương thợ săn trở về.
Hắn không thèm để ý đến mẫu thân và ta, chỉ lặng lẽ mang theo nhiều tấm ván gỗ vào nhà, rồi bắt đầu gõ đập inh ỏi.
Tiếng đập mạnh mẽ như từng nhát búa giáng xuống lòng chúng ta.
Mẫu thân đứng ngoài cửa, nhiều lần muốn hỏi xem lương thực trong nhà để ở đâu để bà có thể nấu bữa tối, nhưng lại không dám.
Một lúc sau, Trương thợ săn bước ra, thấy mẫu thân và ta vẫn đứng đó, không khỏi nhíu mày.
“Có chuyện gì?”
Giọng hắn dữ tợn, khiến ta sợ hãi muốn lùi lại.
Nhưng ở đây chỉ có mẫu thân và ta, nếu ta lùi lại, mẫu thân sẽ chỉ còn một mình.
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt tay mẫu thân, cùng bà đứng đối diện với hắn.
Trương thợ săn thấy hành động của ta, lông mày khẽ động.
Mẫu thân do dự, rồi lên tiếng, “Ta... ta muốn hỏi, đến giờ làm cơm tối rồi, ngài có thể lấy lương thực ra để ta nấu cơm không? Ngài... ngài đã mệt cả ngày, cũng nên ăn chút gì đó.”
Trương thợ săn lại nhíu mày, nhìn chúng ta từ đầu đến chân, rồi chỉ về phía nhà bếp.
“Ở đó.”
Mẫu thân nhìn theo, rồi hỏi tiếp, “Vậy... chìa khóa...”
Lông mày Trương thợ săn càng nhíu chặt hơn, hắn bước tới đá tung cánh cửa, quay đầu lại nhìn chúng ta.
Ta có cảm giác như hắn đang dùng ánh mắt hỏi liệu chúng ta có phải là những kẻ ngốc hay không.
Không có khóa, làm sao có chìa khóa?
Nhưng ở nhà họ Triệu thì không như vậy.
Nhà bếp của nhà họ Triệu luôn bị khóa, thậm chí lương thực, dầu muối, trứng gà đều bị nhốt trong tủ.
Dù rằng trong nhà mẫu thân ta là người nấu cơm, nhưng việc dùng bao nhiêu gạo, bao nhiêu dầu muối, và bao nhiêu củi đều phải do tổ mẫu quyết định.
Bà sẽ lấy ra đúng lượng gạo, bột mì, dầu muối cần dùng cho mỗi bữa, đặt lên bếp, rồi đứng đó giám sát mẫu thân ta nấu cơm.
Chỉ cần rơi vãi một hạt gạo, bà sẽ mắng nhiếc không ngớt.
Bà gọi mẫu thân ta là “đồ tiện nhân”, nói rằng hai mẹ con ta là lũ ma đói đầu thai, “Ngày ngày chỉ biết ăn, chẳng làm được việc gì.”
Bà sợ chúng ta lấy trộm để ăn riêng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT