Thuật Hỏa Cầu vốn nên sử dụng để công kích địch nhân cứ như vậy bị Sở Lạc dùng để nướng thịt, hơn nữa linh lực được khống chế vô cùng cẩn thận, độ lửa vừa vặn, không bao lâu mùi thơm liền bay ra.

Lý Thúc Ngọc tiện tay đặt một kết giới ngăn cách nơi này, để phòng ngừa có yêu thú đi săn ngửi thấy mùi tìm tới.

Sở Lạc cầm chủy thủ chia thịt, nàng nói được làm được, một miếng cũng không chia cho Vương Hương Xảo, lại cho Vu Duy ngồi bên cạnh nàng ta một miếng lớn, mùi thơm chui thẳng vào mũi người bên cạnh.

Ngưu Tài Lương ăn say sưa ngon lành: “Không ngờ tay nghề của Sở sư muội lại tốt như vậy, chúng ta ở trong rừng Khải Vân mà vẫn có thể ăn được thịt nóng hổi ngon lành thế này.”

“Ít nhiều cũng may có Tấn Quang Mã tự đâm chết mình.” Sở Lạc vừa ăn vừa cảm khái: “Đúng là Bồ Tát sống.”

“Ai nha, lời này không thể nói, Bồ Tát thì không thể ăn được.” Ngưu Tài Lương vội nói.

Lý Thúc Ngọc tích cốc, nhưng cũng rất nể mặt Sở Lạc, ung dung chậm rãi ăn.

Bên kia thì ngược lại, Vu Duy cầm thịt nướng được Sở Lạc chia ra, muốn ăn nhưng lại băn khoăn sắc mặt âm trầm của Vương Hương Xảo bên cạnh.

“Hay là...” Hắn nhỏ giọng nói, chia thịt nướng trên tay mình làm hai nửa: “Vương sư muội, muội cũng ăn một chút?”

Lời vừa dứt, liền thấy Vương Hương Xảo căm giận trừng mắt nhìn hắn, trong lồng ngực tức giận nhưng thời gian một ngày này cũng thật sự quá đói bụng, lại nhìn Vu Duy chia ra nửa khối thịt nướng kia, nhịn không được vươn tay đón lấy.

“Ngưu sư huynh, huynh nói xem, trên thế giới tại sao có thể có người như vậy chứ? Thời điểm mắng người thì xương như sắt gõ boong boong, sau lưng trông thấy chút chỗ tốt liền lập tức biến thành xương mềm, tính ra cũng có hai gương mặt đấy.”

“Khụ khụ, Sở sư muội, người mà muội nói là...”

“Ta không phải là chỉ nữ tử họ Vương nào đó đâu, ta nghĩ trong đội ngũ chúng ta hẳn là cũng không có loại người này.”

Nghe thấy lời này, Vương Hương Xảo vừa vươn tay ra lập tức quăng thịt nướng xuống đất, nàng ta đứng lên trừng mắt nhìn Sở Lạc nói: “Ngươi cho rằng ai cũng muốn ăn thứ mà đồ quái vật hủy dung như ngươi làm sao? Ta đúng là xui tám đời mới vào cùng một đội với ngươi, ta không làm nhiệm vụ này nữa!”

Nói xong nàng ta quay người đi về phía lối ra của rừng Khải Vân.

Thấy vậy, Vu Duy vội vàng cau mày đuổi theo.

“Vương sư muội, hôm nay trời đã tối, cũng không thể đi lung tung trong rừng được...”

Sở Lạc quay đầu nhìn lại.

Vương Hương Xảo đích thật là có vài phần tư sắc, đoán chừng trước đây khi làm nhiệm vụ, cũng không gặp được tình huống trong đội ngũ còn có nữ tu khác.

Mà cũng có lẽ là đồng đội trước kia đều giống như Vu Duy nâng đỡ nàng ta như vậy, khiến cho nàng ta ngay từ đầu đã đối với mình nhìn không thuận mắt.

“Thật là tranh cái gì khó hiểu.”Sở Lạc thấp giọng lẩm bẩm: “Muốn tranh cũng phải tìm người nguyện ý chơi với ngươi, ta tới nơi này chỉ làm hai chuyện.”

Kiếm linh thạch!

Mua thương bảo bối!

Kiếm điểm khí vận!

Cải thiện cuộc sống không may!

Vốn tưởng rằng mình thuận miệng đậu đen rau muống sẽ không bị người nghe thấy, lại thấy Lý Thúc Ngọc bỗng nhiên nhìn sang.

“Hai chuyện gì?”

“A?” Sở Lạc vội vàng trả lời: “Mài giũa chính mình, về sau trở thành nhân tài Lăng Vân Tông chúng ta cần nhất!”

Vừa dứt lời, Lý Thúc Ngọc trầm mặc như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Hình như trước kia ta đã nghe qua lời này rồi.”

“Ai u ——” Tiếng kêu đau đớn của Vương Hương Xảo truyền đến, nàng ta không ngờ kết giới của Lý Thúc Ngọc không chỉ có thể ngăn mùi mà còn có thể ngăn người lại, bởi vì nàng ta đi quá nhanh nên trực tiếp đâm đầu vào trên đó.

Nghe thấy âm thanh này, Lý Thúc Ngọc cũng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn sang: “Sau khi tiến vào rừng Khải Vân, an toàn của các ngươi do ta phụ trách, cho nên không phải muốn đi là đi.

Con đường tu đạo không phải trò chơi để chơi đùa, nếu chưa bao giờ đối mặt với tử vong thì thành thành thật thật nghe lời tiền bối đồng môn, nếu không...!người chết tiếp theo chính là ngươi.”

Đôi mắt dưới áo choàng của Sở Lạc kinh ngạc nhìn Lý Thúc Ngọc.

Người này ôn nhu biết lễ, lại luôn có thể dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói ra lời tàn khốc nhất, rất thần kỳ.

Ngày mai là trăng tròn, bọn họ có thể đi đường vào ban ngày, thời gian đến hồ Lưu Hoa chắc vẫn còn thừa, nhưng lần này Lý Thúc Ngọc lại có thêm vài phần lo lắng, đợi ăn xong thịt nướng để mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó liền cưỡi bóng đêm trực tiếp lên đường.

Dọc theo đường đi, Vu Duy khó hiểu nói: “Lý sư huynh, hình như chúng ta đang đi đường vòng, hiện tại đi con đường này cách hồ Lưu Hoa nhiều hơn một canh giờ đấy!”

“Bình thường con đường đi tới hồ Lưu Hoa nằm ở phía Tây, nếu các ngươi đã xem qua bản đồ của rừng Khải Vân thì hẳn là biết nơi đó có một huyệt động của Tuyệt Minh Lang.

Tuy chỉ có một con Tuyệt Minh Lang sinh sống nhưng tu vi của nó đã đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ, trên cơ bản sẽ không có ai chọc nó.” Lý Thúc Ngọc giải thích.

“Nhưng mọi người không phải đều nói ý thức lãnh địa của con Tuyệt Minh Lang kia rất mạnh, trên cơ bản là sẽ không rời khỏi phạm vi hang động sao?” Vu Duy lại nói: “Lúc chúng ta đi qua đó chỉ cần giữ một khoảng cách là đủ rồi.”

Lý Thúc Ngọc trầm mặc một lúc, nói tiếp: “Vẫn nên ổn thỏa một chút thì tốt hơn.”

Sở Lạc đi bên cạnh hắn đã khóc không ra nước mắt.

May mà Lý sư huynh đi đường vòng, bằng không nàng lại bị sói đuổi theo.

Những con sói trong Tạo Vật Chi Cảnh kia không thể nào so sánh được với yêu thú hàng thật giá thật này...

Mấy người an toàn tới hồ Lưu Hoa, trên đường cũng không có trở ngại gì cả, sắc trời lúc này đã gần hoàng hôn.

Lý Thúc Ngọc thì lấy dụng cụ câu Nguyệt Quang Cẩm Lý và mồi nhử ra.

“Thời gian chỉ có buổi tối của hai ngày trăng tròn, sở dĩ Nguyệt Quang Cẩm Lý quý giá cũng là bởi vì thời gian chúng nó thường lui tới ngắn ngủi, hơn nữa chúng nó cũng có linh tính nhất định, chỉ cần cảm nhận được một chút linh lực, chúng nó sẽ lập tức chạy trốn, cho nên chỉ có thể chậm rãi câu lên.

Chẳng qua cũng đừng có nhụt chí, Nguyệt Quang Cẩm Lý trong hồ Lưu Hoa có rất nhiều, năm người chúng ta phân tán ra năm chỗ để câu, thời gian hai đêm là đủ dùng rồi.”

Lý Thúc Ngọc vừa nói vừa phát dụng cụ cho mọi người.

Lúc đến chỗ Sở Lạc, nàng lại chậm chạp không đưa tay ra nhận.

“Làm sao vậy?”

“Hay là ta ở bên cạnh canh chừng cho mọi người đi.” Sở Lạc nói: “Nếu có đồ vật gì xông tới làm kinh động Nguyệt Quang Cẩm Lý, vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc cũng không làm khó nàng.

“Cũng được, trong hồ này ngoại trừ Nguyệt Quang Cẩm Lý thì còn có chút yêu thú lợi hại tồn tại, chỉ là trong tình huống bình thường chúng nó sẽ không lên bờ, đối với mồi nhử cũng không có hứng thú.”

Sau khi nói xong, Lý Thúc Ngọc thản nhiên đi dặn dò những người khác chú ý một chút, hoàn toàn không phát hiện Sở Lạc nghe được mà hãi hùng khiếp vía, yên lặng đi xa cách bờ hai bước.

Những người khác đều chia nhau ra đi câu cá ở trong hồ, nhưng Sở Lạc lại leo lên cây, như vậy nàng có thể cảm thấy an toàn hơn một chút.

Chỉ là một đêm buồn tẻ chán nản này trôi qua, cuối cùng cũng chỉ câu được một đống cá nhỏ vô dụng, ngay cả bóng dáng Nguyệt Quang Cẩm Lý cũng không thấy đâu.

Chờ đến hừng đông, tia ánh trăng cuối cùng cũng biến mất không thấy gì nữa, bốn người vẫn không có thu hoạch.

Sở Lạc ngồi trên cây nhìn bộ dáng thở ngắn than dài ở xa xa bên kia, còn có Vương Hương Xảo không ngừng trừng mắt dậm chân, không cần nghĩ cũng có thể đoán được đây là đâm sau lưng nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play