Giờ này khắc này, Sở Lạc cũng đã nhận ra điều gì đó.

Bởi vì linh khí nàng hấp thu vào thân thể sau khi dẫn khí nhập thể kia đã trở nên xao động, trong mơ hồ đang cộng hưởng với cái chổi trong tay mình!

Sở Lạc cả gan truyền luồng linh khí này về phía cái chổi, chỉ một thoáng, cái chổi đột nhiên chấn động, khí tức cường đại trong nháy mắt hung ác đẩy nam nhân đang nắm chặt cái chổi kia ra ngoài!

“A ——” Nam nhân kia nặng nề ngã xuống đất, kêu đau một tiếng.

Một nam tử khác đang chuẩn bị lao về phía nàng cũng trợn tròn mắt.

Thấy vậy, ánh mắt Sở Lạc cũng dần sáng lên, tay cầm cái chổi nhẹ nhàng ném lên không trung, sau một khắc vững vàng nắm chặt nó từ giữa cán.

Cảm nhận được linh khí xao động trong cơ thể và cây chổi đang cộng hưởng, khóe miệng Sở Lạc nhếch lên, lần nữa nhìn về phía hai người cản đường kia, trong đôi mắt sáng tràn đầy ý cười.

“Gặp ta một lần đánh ta một lần?”

Sở Lạc cầm chổi bước từng bước về phía bọn họ.

Sự hoảng loạn trong lòng hai nam nhân này đã lộ rõ trên mặt, một người trong đó vừa mới nảy sinh ý nghĩ chuồn đi, cái chổi lập tức từ phía sau vung mạnh tới, đánh mạnh vào trên người hắn!

Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn vang, nam nhân bị đánh ngã trên mặt đất, xương cốt đều lệch vị trí.

Hắn lập tức ôm lấy vị trí mình bị đánh, nằm trên đất gào khóc thảm thiết.

Một người khác đương nhiên Sở Lạc cũng phải chăm sóc, cái chổi trong tay nàng múa đến uy vũ sinh phong, người này linh hoạt hơn người vừa rồi, vừa né tránh vừa lớn tiếng cầu xin tha thứ.

“Cô nãi nãi! Cô nãi nãi ta sai rồi! Tiểu nhân có mắt không tròng, sau này cũng không dám ngăn cản cô nãi nãi nữa, ngài đại nhân có đại lượng tha cho ta một mạng đi! A ——”

Vừa dứt lời, cái chổi của Sở Lạc đã bổ xuống đầu.

“Hừ hừ? Ngươi vừa rồi không phải mở miệng ngậm miệng đều một tiếng “lão tử” sao, làm sao nhanh như vậy liền biến thành cháu trai rồi?”

Sở Lạc vừa nói, lại một cái chổi đâm vào ngực hắn.

“A! Cầu, cầu xin đừng đánh! ”

“Đừng đánh nữa?” Sở Lạc hoạt động cổ tay: “Để ta ngẫm lại xem vừa rồi các ngươi nói thế nào đã, khụ khụ, giao túi trữ vật ra đây!”

Nàng một chân giẫm lên trên người một nam nhân làm hắn không thể động đậy, cái chổi trong tay rơi vào trước mắt một người khác khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Chúng ta! Nếu chúng ta có túi trữ vật, làm gì còn muốn đến đoạt của cô nãi nãi ngài chứ!”

“Không có túi trữ vật?” Sở Lạc nhướng mày, rót linh khí vào nắm đấm, không chút lưu tình đánh về phía hắn.

“Ôi chao! Ta, ta có linh thạch!” Người bị đánh vừa kêu đau, vừa lấy từ trong túi ra một viên linh thạch hạ phẩm.

Lại một quyền hạ xuống, nam nhân kia run rẩy lấy ra thêm một viên linh thạch hạ phẩm.

Nhưng thấy nắm đấm của Sở Lạc lại muốn đánh xuống tiếp, hắn lập tức đổ cái túi rỗng tuếch của mình ra cho nàng xem: “Hết rồi! Thật sự hết rồi!”

Thấy vậy, nắm đấm của Sở Lạc ngừng lại giữa không trung, ánh mắt lại nhìn sang một người khác.

Người nọ đã đem hai viên linh thạch hạ phẩm của mình dâng lên.

Sở Lạc ném bốn viên linh thạch hạ phẩm thu hoạch được vào trong túi trữ vật, hai nam nhân kia vốn tưởng rằng bọn họ có thể đi, ai biết người này không nói võ đức, cho dù bọn họ giao linh thạch cũng bị đánh!

Mãi đến khi Sở Lạc đánh mệt rồi, nàng mới thu chổi lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.

“Tất cả mọi người phải lăn lộn trên Bích Lạc Phong, sau này khi ra cửa chú ý một chút, ta, thấy các ngươi một lần đánh các ngươi một lần!”

Tiêu sái lưu lại lời nói hào hùng này, Sở Lạc nghênh ngang rời đi, trên mặt đất chỉ còn lại hai người bị đánh cho mặt mũi bầm dập đang thống khổ tru lên.

Ngâm nga một khúc hát trở lại đình viện của mình, cũng không nhìn thấy Hạ Tinh Châu đâu cả.

Sở Lạc liền lấy quyển《Thủ tục đệ tử 》của mình ra xem, chuẩn bị chờ hắn đến tìm.

Nhưng cả một buổi chiều trôi qua, Hạ Tinh Châu cũng không tới.

Sắc trời dần tối, Sở Lạc ngồi ở bên ngoài đình viện, bụng thì thầm hai tiếng.

“Không phải là quên ta rồi đấy chứ.

” Sở Lạc vuốt cằm lẩm bẩm nói, bởi vì thực sự không chịu nổi đói khát, liền đứng dậy chạy về phía Bình An Phường.

Sở Lạc không chọn vào tiệm ăn cơm mà chỉ mua chút đồ ăn vặt bên đường, vừa ăn vừa đi dạo.

Vô số đèn lồng và các loại Dạ Minh Thạch chiếu sáng Bình An Phường giống như ban ngày, nơi đây khắp nơi đều rất náo nhiệt, có cửa hàng rộng mở, còn có một số người mặc đồng phục đệ tử bày quầy bán hàng hai bên đường, bán một số đan dược phù lục do mình chế tác.

Đối với những đồ vật không rõ phẩm chất này, Sở Lạc đều chỉ nhìn xem.

Nàng không có vận khí tùy tiện mua một cái là trứng linh thú cao cấp như Sở Yên Nhiên, ngược lại có thể sẽ bị lừa sạch linh thạch trong túi.

Trên đường nhìn thấy một gian cửa hàng bán vũ khí, trong lòng Sở Lạc hơi động, liền đi vào.

Ở trong Tu chân giới, vũ khí của đạo tu do các luyện khí sư dùng các loại tài liệu và thủ pháp đặc thù luyện chế thành, tác dụng của nó là phóng đại uy lực của linh khí hoặc linh lực mà tu sĩ rót vào, lại chia nhỏ ra làm pháp khí và linh khí, trong đó, pháp khí chỉ có tác dụng cố định là phóng đại uy lực, kém xa so với linh khí có linh tính.

Bởi vì có linh tính của mình, linh khí không chỉ có thể phóng đại uy lực càng lớn hơn mà còn có thể quy hoạch phân phối linh lực, còn có các loại công năng như công kích nhược điểm hoặc tự động khóa chặt địch nhân.

Hôm nay Sở Lạc rót linh khí vào trong cái chổi không coi là pháp khí kia, nếm được vị ngon ngọt khi sử dụng vũ khí, tính toán linh thạch trong túi mình, chuẩn bị tới mua một cái pháp khí tiện tay hơn để dùng.

“Điệp Vũ Lăng, pháp khí hạ phẩm, chỉ cần năm trăm linh thạch hạ phẩm, các nữ tu Bích Lạc Phong thích mua loại này nhất.

” Một nữ tu giới thiệu pháp khí cho Sở Lạc rồi cầm dải lụa dài thêu hoa văn hồ điệp tung bay trên người nàng ta: “Có thể công kích, còn có thể dùng làm trang sức, hơn nữa hoa văn này là mẫu đang lưu hành ở Tu chân giới hiện nay!”

Bởi vì Sở Lạc nhỏ tuổi vóc dáng còn thấp nên dải lụa thêu hồ điệp khi khoác trên người rất không thích hợp, còn bị phết đất.

Sở Lạc xua tay, cái này không được.

Nữ tu kia lại cầm tới một thanh đại đao: “Côn Ngữ Đao, cũng là pháp khí hạ phẩm, rẻ hơn một chút, chỉ cần hai trăm linh thạch hạ phẩm.



Sở Lạc vung vẩy đại đao trong tay, cảm giác nặng nề suýt nữa hất nàng ra khỏi cửa hàng.

Thấy vậy, nữ tu cười xấu hổ, thu lại Côn Ngữ Đao: “Vậy tiểu sư muội muốn pháp khí hoặc là linh khí gì?”

Sở Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó khoa tay múa chân với nàng ta: “Ta muốn dài một chút, dùng tương đối tiện tay.



“Vũ khí dài?” Nữ tu còn nói thêm: “Vậy đi theo ta.



Sở Lạc theo nàng ta đi tới trước bức tường treo đầy bảo kiếm.

“Cái này, Yên Ba Kiếm, pháp khí trung phẩm, hai mươi linh thạch trung phẩm.



Sở Lạc nhận lấy Yên Ba Kiếm, vung chém, chém ngang hai cái thử cảm giác.

Đúng là cảm giác tốt hơn rất nhiều so với hai loại trước, nhưng vẫn cảm thấy không thuận tay bằng cái chổi vô dụng của mình.

Thấy Sở Lạc cau mày, nữ tu kia cũng hỏi: “Cái này cũng không được sao? Kiếm là vũ khí các tu sĩ thích sử dụng nhất.



“Không quá thích hợp với ta.



Sở Lạc trả Yên Ba Kiếm lại, đúng lúc này, tầm mắt bị một chỗ nào đó trong tiệm hấp dẫn, nàng quay đầu nhìn sang, ánh mắt sáng lên.

Bách Binh Chi Vương —— Thương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play