Ngày rời khỏi Loan Nguyệt Cung, nắng mai cũng vừa ló dạng, sương mù hãy còn bao phủ.
Hẹ Tây ở Thương Sơn thơm nồng xanh thẳm, từ chân núi đến sườn núi, quần thể cung điện chi chít khoác lên ánh sáng mờ ảo, mái hiên chạm khắc rồng bay, tráng lệ. Ánh nắng chiếu rọi mái ngói lưu ly rực rỡ, nhuộm lên thềm đá bạch ngọc quanh co khúc khuỷu bên ngoài Càn Minh điện sáng rực, hiện rõ phong thái uy nghi của Hoàng Gia.
Tiệc tiễn khách kéo dài đến trưa, hai chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi đậu ở bên ngoài điện. Xe sơn đen trên xe hoa văn chạm trổ nạm vàng, mỗi chiếc đều có bốn con tuấn mã kéo đi. Vật phẩm đi đường dài cũng được trang bị chu đáo. Ngoài ra, Thái Thượng Hoàng Cơ Nguyệt còn phái theo mười lăm vị cao thủ trong cung, bọn hắn phụ trách hộ tống Vân Tịch và Thương Tuyết Vi đến thành Đôn Hoàng, còn có một tấm thủy đồ hoàn mỹ phân bố rõ các quận huyện, hướng dẫn các nàng lộ tuyết gần nhất trở về Tây Vực. Mười lăm nam tử cao to mặc thường phục, giả dạng người hầu đứng bên cạnh xe ngựa, dắt theo hai con Hãn Huyết Bảo Mã. Trong đó một con đúng là Tây Tuấn của Thương Tuyết Vi ngự dụng một đường xuôi Nam. Tây Tuấn lắc lắc đầu phát ra tiếng thở phì phì chờ đợi chủ nhân bước đến, có vẻ rất nôn nóng và hưng phấn.
Ca tẫn rượu say, sau buổi trưa Cơ Nguyệt, Nhược Ly, Sở Vân Tịch, Thương Tuyết Vi, Sở Thiếu Hành năm người rốt cuộc cùng nhau đi ra Càn Minh điện. Cơ Nguyệt cùng Nhược Ly ngồi trên đài cao nhìn theo ba vị viễn khách đi ra ngoài điện chuẩn bị khởi hành. Đúng lúc này, Vân Tịch như nhớ tới cái gì, nàng xốc lên cẩm mạn đăng vào xe ngựa, mở hòm lục lọi một hồi, tìm được Ngự Long bảo đao nắm trong tay. Vân Tịch xuống xe đi đến trước bậc đài cao, nửa quỳ trên mặt đất, đem Ngự Long đao nâng qua ấn đường...
"Dân nữ Sở Vân Tịch được nghĩa muội Kỳ Phong Linh nhờ cậy đem Ngự Long đao này hiến cho Thái Thượng Hoàng Bệ Hạ. Tam đao vốn là chí bảo bên trong Nam Võ Đường, hiện giờ môn phái đã sụp đổ, Phong Linh không muốn kế thừa trọng đao mang ra giang hồ. Nên đem Ngự Long dâng cho Hoàng thất, tránh cho Võ Lâm một hồi hỗn loạn, cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn!"
Nhược Ly đi xuống đài cao nâng dậy Vân Tịch, tự mình tiếp nhận Ngự Long đao trong tay, rút đao ra khỏi vỏ vung lên, thanh quang làm ánh mặt trời càng thêm chói mắt, ánh lên mặt mỗi người chói lọi như thần quang. Thương Tuyết Vi cùng Sở Thiếu Hành cũng đứng bên người Vân Tịch, mặt lộ vẻ vui mừng.
Mấy người nhìn nhau cười, Nhược Ly quay đầu nhìn Cơ Nguyệt, Thái Thượng Hoàng ung dung hoa quý nhìn bên này hơi hơi gật đầu, Cơ Nguyệt chợt phất tay áo đứng dậy, mỉm cười rực rỡ.
Nhược Ly ngầm hiểu, cười khẽ đảo mắt nhìn đến viễn khách sắp rời đi: "Lễ vật này thật sự quá nặng, ta cùng Nguyệt nhận mà có chút thẹn... Các ngươi sắp khởi hành, cũng mời nhận lấy của chúng ta một phần lễ vật."
Nàng nói xong liền ôm Ngự Long đao xoay người mà đi, tầm mắt mọi người đều dời theo bóng lưng nàng hướng về phía trước, chỉ thấy phía ngọc tọa trên đài cao, vài vị tiểu cung nữ đã mang một thanh Phượng Vĩ thất huyền cầm đặt ở trước người Cơ Nguyệt. Thái Thượng Hoàng chậm rãi ngồi xuống, kéo hoa bào, thu lại tay áo đỏ hồng. Giai nhân cúi đầu bộ dáng nhu thuận, ngón tay nhỏ nhắn như lướt gió ấn lên dây đàn, lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc, đôi đồng tử trong suốt như hồ sâu, sáng dịu như minh nguyệt, kiều nhan tuyệt sắc khuynh quốc tươi cười như mộng, đẹp đẽ cao quý xuất trần.
Vân Tịch cùng Thương Tuyết Vi hơi bất ngờ, không nghĩ tới Thái Thượng Hoàng lại có tâm ý tự mình đánh đàn đưa tiễn. Nam Cương vương Nhược Ly đã trở lại bên người Cơ Nguyệt, đem Ngự Long đưa cho tiểu Cơ Vĩnh đứng một bên cười xán lạn không dứt.
Nhược Ly y như có ma thuật từ trong tay áo lấy ra sáo ngọc, nàng liễm mi thổi sáo, tiếng sáo nhanh chóng nhập vào tai tràn ngập, lượn lờ vang vọng đến trời xa... Rồi lại như từ trời cao lượn vòng vọng lại, ngay cả vân hà (mây nhiều màu) đầy trời cũng thẹn thùng đỏ ửng.
Tiếng sáo ở ngoài điện rộng rãi dường như có chút cô liêu, chính như duyên số đời người tụ tán, ngàn dặm thiền quyên, tố hết vui buồn li hợp.
Tiếng đàn đúng nhịp vang lên âm tiết vận luật trong thơ văn truyền ra, Cơ Nguyệt từ đầu đến cuối đều chưa từng mở miệng, ống tay áo lay động như đám mây màu đỏ, nàng cúi đầu chuyên chú nhìn dây đàn, khuấy động triền miên tiên âm từ đầu ngón tay tận tình tự nhiên tuông ra... Tựa hồ là thiên ngôn vạn ngữ đều tan ra ngay tại giờ phút này, mâu quang sóng nước mênh mông, nàng cùng người yêu hợp tấu một khúc, trong khúc hàm tình mạch mạch, hỗ trợ lẫn nhau càng hơn giai thoại cao sơn lưu thủy; Nàng vì viễn khách dị bang tặng lời chúc phúc, hai tháng ở chung ngắn ngủi, thầy trò đoàn viên, chữa khỏi hai mắt bị thương, uống rượu đấu kiếm, du thuyền Bích Hải...
Một khúc 《 Khuynh Thành 》 tặng hồng nhan, không hỏi một khúc cuối, cùng người tụ tán.
Tiếng đàn cùng tiếng sáo triền miên hoà quyện, phân không rời, cướp mất tâm hồn người nghe. Giống như suối chảy tụ hợp thành sông lớn, đời đời kiếp kiếp không bao giờ tách ra, bất kể sống chết, nước còn hay khô cạn!
Khúc cũng đến hồi kết, Vân Tịch nghe đến rơi nước mắt, Sở Thiếu Hành kinh ngạc thở dài, ngay cả Thương Tuyết Vi trước nay luôn lạnh lùng cũng không kiềm chế được xúc động, nàng quay mặt đi không muốn nhìn thêm đôi quyến lữ phong hoa tuyệt đại trên đài cao nữa, trong mắt dâng lên màng sương mờ mịt.
"Bái biệt Thái Thượng Hoàng Nam Cương vương, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Ba người nhất tề quỳ bái biệt, Cơ Nguyệt từ trên ngọc tọa đứng dậy, ánh nắng chiếu rọi dung nhan dần dần mơ hồ, nàng hơi hơi nâng tay, lấy động tác thay lời từ biệt.
Ba người đứng dậy, lão đao khách lưng mang Đoạn Thủy bảo đao nhảy vào xe ngựa, hai vị nữ tử trẻ tuổi hăm hở thả người nhảy lên tuấn mã. Vân Tịch nhìn đến Thương Tuyết Vi, áo lông chồn tuyết trắng bọc dáng người thon dài, tóc đen vấn lên, làn da sáng như tuyết. Nàng nắm chặt Xích Nguyệt kiếm trong tay, kiếm ảnh gần như trong suốt, phản chiếu ra đôi đồng tử trong suốt sắc bén của nàng...
Thương Tuyết Vi cũng lẳng lặng chăm chú nhìn vào Vân Tịch, hành trình xa xôi diệu vợi, nháy mắt lên ngựa, Côn Luân phi tuyết, đại mạc mịt mù, đao quang kiếm ảnh như một cơn gió quét qua tâm trí. Một đường truy đuổi, như thiêu thân lao đầu vào lửa, kiên định bất chấp, đánh đổi tất cả... Nàng như nguyện tìm được người yêu, không còn phải đối mặt với bóng lưng của nàng, không cần chịu đựng phương trời xa cách đau lòng tuyệt vọng... Trải qua mưa gió chỉ vì bên nhau, trả giá nhiều hơn nữa, nàng cũng tuyệt không hối hận!
Vân Tịch cũng không kiềm nén được kích động trong lòng, nàng siết chặt hai tay, dây cương run lên: "
"Tuyết Vi, chúng ta trở về thôi!"
Nhìn hai bóng lưng trên ngựa dần xa, Thái Thượng Hoàng Cơ Nguyệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại. Gió ấm thổi qua, tóc mai bay loạn, sau khi đánh đàn, hai gò má vẫn còn vươn nét ửng đỏ, dáng vẻ say lòng người. Nhược Ly nhìn đến nàng, đôi mày thanh tú tràn đầy yêu thương, nhẹ nhàng ôm giai nhân vào ngực:
"Tỷ tỷ, hiện tại chỉ còn dư lại hai người chúng ta a!" Nàng pha trò cười tươi, đầu ngón tay khẽ vân vê sợi tóc Cơ Nguyệt.
"Còn có con, còn con nha!" Cậu nhóc kiềm không được cong lên khóe miệng, cố hết sức kéo theo Ngự Long đao, cọ lên người Nhược Ly nhảy nhót.
Ừm, còn có Vĩnh nhi, còn có ngoại công đang bế quan tu dưỡng." Nhược Ly nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cơ Vĩnh, mười năm qua đi, mắt thấy thằng bé từ lúc quấn tả đỏ hỏn lớn lên thành mỹ thiếu niên hoạt bát. Qua tiếp ba năm năm năm nữa, cậu nhất định đuổi kịp Nhược Ly rồi.
Cậu là tương lai của hai người họ, là nhân tố làm cho giai thoại của các nàng càng thêm hoàn mỹ vô khuyết.
Cơ Nguyệt tựa vào lòng Nhược Ly, tay vuốt ve cổ nàng, ánh nắng chiếu lên đôi má hồng, nàng có chút hờn dỗi nâng mắt cười: "Ly nhi, cảm thấy buồn sao?"
Mắt nàng sáng lên như sao trời long lanh ngấn nước, Nhược Ly ôm chặt người yêu thương nhất, nhìn về phương xa núi xanh nước biếc như ẩn như hiện, nhỏ giọng thì thầm tươi cười:
"Sẽ không, chỉ cần có nàng... Vĩnh viễn ta cũng không buồn chán."
Gió ấm từ Nhĩ Hải thổi tới, tựa hồ muốn làm tan hết tuyết đọng trên đỉnh Thương Sơn. Loan Nguyệt Cung như một viên Minh Châu khảm giữa ngọn núi tỏa hào quang, hoa bay rơi rụng...
Nửa tháng sau, Vân Tuyết hai người ra khỏi địa giới Nam Cương.
Lại qua một tháng, vượt qua rãnh trời Trường Giang một đường Bắc thượng, trở về Thương Lãng các ở Ích Châu. Từng là đệ nhất danh lâu ở Thục Trung sau màn đối chiến với Kỳ Phong Ngâm nó trở nên hoang phế, Thương Tuyết Vi đã bỏ vốn xây lại.
Nửa tháng nữa hai người đi tới Tần Lĩnh Vị Hà, vừa vặn đầu xuân chim bay hoa nở, sông băng tan chảy, cảnh sắc dạt dào.
Ba tháng sau đi qua Ô Sao Lĩnh, một đường thẳng hướng Tây, thẳng đến Kỳ Liên sơn...
............
Đêm đen như mực, yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt lao tới thiên hạ đang ngủ say.
Thương Lưu Yên giật mình tỉnh dậy, trong thân thể có loại cảm giác khác thường khó chịu. Đột nhiên đầu choáng váng nóng lên, nàng mở ra hai mắt nhìn thấy mạn che đẹp đẽ rũ xuống, tầm nhìn nghiêng ngã, nháy mắt trời đất quay cuồng, toàn thân chao đảo đến không khống chế được.
"A..." Thân thể cô nàng mềm nhũn, khẽ rên một tiếng, có chất dịch sền sệt chảy qua khóe miệng.
Nàng nâng tay lau qua, mùi máu tươi nồng nặc.
"Già Diệp, lấy đèn!" Nàng mệt mỏi nằm đó, cả người mơ mơ màng màng như còn chưa tỉnh ngủ, thì thào gọi nữ cơ hầu hạ nằm ngủ bên cạnh. Nữ cơ thị tẩm đêm nay nhanh chóng xoay người xuống giường, ánh mắt mơ màng cầm nến tiến lại hầu hạ. Nhưng vừa nhìn thấy Thương Lưu Yên thì nữ cơ xinh đẹp kinh hãi mặt tái đi...
Thương Lưu Yên lúc này mới nhìn rõ, thì ra tay nàng dính đầy máu tươi, mà mũi vẫn còn không ngừng chảy máu, cả người khô nóng khó chịu.
"Còn ở đó thất thần, đi lấy thau đồng khăn mặt đi!" Nàng lớn tiếng trách mắng nữ cơ, nhanh chóng lấy tay bóp chặt mũi cầm máu.
Nữ cơ lúng túng cũng vội vàng lên, Thương Lưu Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn bóng lưng run rẩy của nàng. Hiện tai hạ nhân hầu hạ ngày càng vô dụng, chẳng qua chỉ là nửa đêm canh ba chảy máu mũi thôi mà, có cái gì đáng để ngạc nhiên đâu, bộ dáng buồn cười còn hơn gặp quỷ nữa!
Ngưng Hương cung rất nhanh đèn đuốc sáng trưng...
.........
Nàng thu thập y phục đặt vào tay nãi, bất quá chỉ vài bộ thường ngày tắm rửa có thay đổi mà thôi, và cả Thôn Dương bảo kiếm đoạt được của Thiên Sơn Lão Quái trước khi chết. Nàng lôi ra cái tráp dưới giường, bên trong đầy ắp bạc trắng, khi nàng còn được sủng ái được Thương Lưu Yên ban thưởng, đủ các loại châu ngọc đá quý, trâm cài tinh tế. Cho dù chỉ mang theo mấy thứ này xuống núi, cũng đủ cho nàng vượt qua nửa đời cơm áo không lo.
Ánh trăng lành lạnh từ cửa sổ rọi vào, ngoài phòng nhánh cây lay động, gió tuyết tối nay tựa hồ cực kỳ rét buốt. Đã quá nửa đêm chính là lúc phòng vệ trong Kim Cung lơi lỏng nhất, sắc mặt nữ tử tóc bạc càng thêm nhợt nhạt, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, bị gió thổi qua ngăn không được rùng mình.
Băng Diễm chỉ đơ ra trong chốc lát sau đó lại tiếp tục thu thập hành lý, động tác lúc này khá luống cuống đây là điều trước nay chưa từng có, thời gian đã hết nàng phải đưa ra quyết định cuối cùng... Đi, hay là không đi?!
Khắp Kim Cung Côn Luân đều bị mây mù bao phủ, dông tố sắp ập đến rồi, mười hai Băng Dực bị Thương Hỏa gán cho cái tội danh "có lẽ có" mưu nghịch, trục xuất ra khỏi Kim Cung, mười hai nam tử này trung thành tận tâm mỗi ngày đều quanh quẩn ở ngoài cung như ma quỷ, kiên định không đổi đợi Giáo vương Thương Tuyết Vi trở về. Thương Lưu Yên từ lúc uống Xà Vương cổ hành vi càng ngày càng quái dị khó lường, nàng dường như bắt đầu lợi dụng độc tính tích góp từng chút một trong cơ thể để tu luyện nội công, nàng lấy ra kiếm phổ và bí tịch nội công mà lão Giáo vương lưu lại, cả ngày lẫn đêm tự giam mình trong Dược sư điện không biết đang làm cái gì...
Ánh mắt của nàng càng ngày càng ác liệt đáng sợ, giống như người bị yêu ma chiếm thể.
Tình yêu, hạnh phúc từng có cùng thân tỷ tỷ sớm đã bị chôn vùi trong cừu hận và ngọn lửa dục vọng điên cuồng của chính nàng.
Băng Diễm không cách nào tiếp tục nhẫn nại, nàng biết người nàng yêu sâu đậm sắp điên rồi, đắm chìm trong khoái cảm trả thù, thần trí mê muội không thuốc nào cứu được. Chờ Thương Tuyết Vi về đến, trong Giáo đã hỗn loạn rồi...
Mà nàng lại tính là cái gì, nơi này không có ai xem nàng là người, nàng chỉ là một cái nữ nô thất sủng, thậm chí ngang nhiên chạy ra Kim Cung, cũng không có người ngăn lại, không thèm để ý. Nàng làm tâm phúc bên Thương Lưu Yên lâu như vậy, từng vì mưu đồ của nàng mà vào sinh ra tử, vì nàng mà đi hại Sở Vân Tịch... Thương gia tỷ muội một khi vì Giáo vương vị mà nội chiến, nếu nàng còn ở lại Kim Cung, sẽ không tránh khỏi kiếp nạn, chắn chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Băng Diễm nắm mạnh nắm tay, răng nanh gần như cắn nát môi rỉ ra chút máu. Nàng hận chính mình yếu đuối giờ phút này còn lưu luyến, cho dù rời đi thì sao, tim của nàng vẫn để ở chổ này, cùng Thương Lưu Yên ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục, muốn sống, chỉ có mình mới có thể tự cứu lấy mình... Nhưng nàng bây giờ, vẫn hèn mọn như vậy, có thể vì yêu nữ kia mà rút kiếm giết người, lại không cách nào xách lên hành lý thoát đi!
Ngay tại thời điểm giằng co, cửa phòng của nàng bị người mạnh mẽ xô ra...
"Ai!" Băng Diễm giận quát một tiếng, thần kinh căng thẳng theo bảo năng rút kiếm, mũi kiếm sáng loáng trực chỉ thẳng mặt bóng đen đang dị động, người tới nức nở dữ dội, hình dáng quen thuộc cũng dần dần hiện rõ.
Một trong những nữ cơ của Ngưng Hương cung, tên là Già Diệp, sắc mặt nàng trắng bệch như người chết, ngũ quan thanh tú bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo.
Băng Diễm hiện tại nhìn rõ bộ dáng hoảng sợ của nàng, tiếp tục nhìn kỹ, phát hiện một thân cung y vốn có màu trắng dính đầy vết máu loang lỗ, phá lệ chói mắt.
"Ngươi..." Băng Diễm kinh ngạc, vội thu hồi bảo kiếm nhìn chằm chằm nữ cơ đột nhiên gào thét xông vào, dự cảm bất thường lập tức ập đến, làm cho nàng quên luôn kế hoạch bỏ trốn.
"Cứu cứu ngài..." Nữ cơ từ nức nở chuyển sang khóc rống, nắm chặt lấy cổ tay áo Băng Diễm, "Vu thần đại nhân sắp chết... Rất nhiều máu... Rất đáng sợ!"
"Cái gì? Ngươi... Ngươi nói cái gì?!"
"Y quan đã qua đó, ngũ Đại Trưởng lão cũng bị kinh động, ngài ấy sắp chết... sắp chết rồi!"
"Yên nhi làm sao! Nàng làm sao!" Như bị sét đánh trúng, Băng Diễm cảm thấy đầu óc ong ong như muốn nổ tung, nữ tử tóc bạc thét lên đẩy nữ cơ ra lao đi. Mênh mông trong bóng tối nàng gần như không tìm thấy phương hướng, giống như người mù chạy loạn khắp các hành lang đập loạn, trái tim kinh hoàng sắp chịu không nổi, ở một khắc này nàng rốt cuộc hiểu được, nàng bất kể như thế nào cũng không thoát được số mệnh, số mệnh đã định, trốn không thoát...
........
Miêu Sơn yên tĩnh, suối chảy chim hót.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua bóng cây, hôm nay sắc trời vô cùng tốt, gió mùa đông ẩm lạnh quét qua Nam Cương mấy ngày liền, rời đi không để lại dấu vết, chỉ có mấy cây cỏ bụi mọc san sát nhau ở trong khe núi xào xạc. Một nữ tử ngồi xổm trên một tảng đá lớn bên dòng suối giặt quần áo, động tác của nàng cực kỳ lưu loát, bàn tay trắng tinh ngâm trong nước suối chà sát, chỉ chốc lát sau, quần áo trong thùng gỗ đã sắp giặt xong.
Váy dài đỏ chót của nàng rũ xuống mép nước, giống như thải điệp trong gió chao lượn, rực rỡ như lửa. Một bên cần cổ của nàng bị nắng chiếu ánh lên màu trắng ngọc, áo khoát ngắn tay mỏng thêu hoa, bó sát cái eo nhỏ nhắn, tóc dài búi cao.
Hệt như cô gái vô tư vô lự ở Miêu gia, yểu điệu thanh lệ hiền thục hấp dẫn bức người, y như tiên tử giữa núi dạo chơi, nàng ngâm nga câu ca dao mới vừa học được, động tác giặt quần áo càng thêm thanh thoát.
Bỗng nhiên, nàng như nghe được cái gì, tay ngừng lại.
Nàng quay đầu, chỉ thấy sâu trong khe núi có một thân ảnh nhỏ nhắn màu xanh, người nọ ngồi trên lưng ngựa, bộ dáng lờ mờ dần hiện rõ...
Tay áo màu xanh của người nọ hướng về phía nàng bay tới, hệt như cảnh từ trong tranh thanh sơn thủy tú.
Nữ tử bận đồ Miêu tộc bỗng nhiên nới lỏng tay, quần áo nắm trong tay suýt nữa bị nước suối cuốn đi. Nàng kinh ngạc đứng dậy, mừng rỡ hai mắt ngấn lệ. Trông thấy trên đai lưng nữ tử áo xanh có sợi dây đỏ đang buộc cái chuông gió nhỏ, mỗi bước đi, đều vang lên âm thanh trong trẻo.
"Tìm được cô rồi." Thanh y nữ tử xuống ngựa đi tới, dịu dàng nói. Mặt nàng dưới nắng, sạch sẽ như nước, giữa đôi mày như chứa đầy tưởng niệm, lại sợ là ảo giác, rồi lại có thể chân thực chạm vào. Tình cảnh này không giống như cửu biệt gặp lại, chỉ như là hai người chơi trò chơi trốn tìm, một người nguyện trốn, một người nguyện tìm.
"Phong Linh..." Môi anh đào Tô Di Á hé mở, nhỏ giọng gọi tên nàng. Ánh nắng hòa với nước mắt làm nàng mở mắt không lên, nàng biết Phong Linh cuối cùng cũng sẽ tìm được nàng, cũng chỉ có nàng, mới nguyện ý đi hết thiên sơn vạn thủy, đuổi theo bước chân mình...
"Cô luôn mang theo nó sao?" Ánh mắt Tô Di Á nhìn chằm chằm tiểu phong linh bên hông nàng, bất chợt gặp lại khiến nàng phải lệ nóng doanh tròng.
"Đúng vậy a, mang theo nó sẽ làm lòng tôi an ổn." Kỳ Phong Linh tươi cười, ý cười trong suốt, "Nó giống như cô luôn ở bên cạnh tôi, phù hộ tôi tìm được cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT