Vân Tịch đang ngủ say bổng dưng giật mình tỉnh dậy. Một cổ khí tức quỷ dị xộc thẳng đến nàng... Vân Tịch nằm ngửa ngó nghiêng bốn phía, cung đăng trong tẩm các lay động, màn che rủ xuống, dưới thân được bọc trong chăn ấm mềm mại. Tất cả đều y như cũ, song, khi chậm rãi nghiêng người Vân Tịch lại nhìn thấy một bóng đen, đang vô thanh vô tức đứng bên cạnh giường nàng.
Toàn thân hoàn toàn bị áo choàng đen bọc lấy, chỉ thấy một hốc tối mơ hồ phía trên, người nọ kéo ống tay áo, tiếng máu nhỏ giọt vang lên bên tai, như tiếng tí tách của đồng hồ nước trong đêm.
"Là ai!" Vân Tịch lập tức bật dậy, hai tay chống thân thể nhanh lui lại chạm vào thành giường, Thương Tuyết Vi vẫn ngủ bên người nàng, tóc dài vẫn rũ trên tiết y tuyết trắng, tư thế an tường mà quyến rũ. "Tuyết Vi!" Vân Tịch nhỏ giọng gọi nàng, tay sờ loạn xạ tìm hai thanh kiếm Xích Nguyệt và Huyền Tinh, Thương Tuyết Vi vừa mới đem về...
Nàng tìm không được bảo kiếm hộ thân, Thương Tuyết Vi vẫn ngủ như chết không chút phản ứng!
"Ha ha." Bóng đen phát ra tiếng cười âm u quỷ dị, "Là ta."
Vân Tịch nhìn chằm chằm người đến bí ẩn nọ, người nọ xoay người, cánh tay mãnh khảnh từ áo choàng vươn ra, cầm lấy cung đăng mang nó quay lại trước mặt nàng... Ánh nến chiếu sáng dung mạo bị lớp vải quấn dầy khiến người sợ hãi, thân mình nhỏ nhắn linh lung trôi nổi trong bóng đêm giống như một luồng cô hồn. Tương tự bà cũng thấy rõ mặt Vân Tịch, khóe miệng nứt ra một vòng cung.
"Cổ Bà?" Vân Tịch hoảng sợ, cảm thấy mùi máu tươi quanh người càng ngày càng nồng.
Cổ Bà gật gật đầu, cất giọng khàn khàn the thé nói: "Hiện giờ chỉ có mình ta với ngươi, con bé đó... Chưa tỉnh đâu."
Vân Tịch nhìn nhìn người yêu bên cạnh ngủ say không có chút phản ứng nào, trong lòng đã hiểu đại khái. Chưởng môn Bách Cổ Môn tinh thông vu độc cổ thuật, đứng hàng đầu trong kỳ nhân dị sĩ Nam Cương, tuyệt chiêu kinh người của bà có lẽ chính là linh lực thuật pháp. Theo quan điểm võ học truyền thống, tu tập thuật pháp chính là tà ma ngoại đạo, luôn luôn bị người chính phái dè bỉu, nhưng lại không thể không sợ hãi đề phòng, cái loại sức mạnh thần bí khó lường đó.
Nói vậy Cổ Bà là đang lấy máu tác pháp, thiết hạ mê chướng gì đó trong Lan Nguyệt các, lúc này mới ra vào như chổ không người mà đứng bên cạnh mình. Ngoại trừ Vân Tịch tất cả những người còn lại đều chìm trong mộng yểm, giống như bị ngăn cách giữa hai cái thời không.
"Tiền bối." Vân Tịch cố gắng ổn định nhịp tim mình, khách sáo nói: "Ân cứu mạng của Tiền bối, vãn bối suốt đời khó quên! Đêm khuya đến thăm, không biết... là vì chuyện gì?"
Cổ Bà mười phần thâm ý đánh giá nàng, bỗng nhiên thở dài: "Ngươi vì sao khăng khăng muốn vào Côn Luân giáo?"
Vân Tịch cười yếu ớt: "Duyên phận tạo hóa, số mệnh đã định."
Ánh sáng lạnh trong con ngươi tối tăm Cổ Bà phiếm động, bà tiến lên vài bước, cự ly bỗng gần hơn làm cho Vân Tịch thực sự không được tự nhiên. "Ta có món đồ này muốn cấp cho ngươi." Giọng Cổ Bà rét lạnh thêm vài phần, đầu ngón tay bà nhấc nhẹ, một đạo quỹ tích hư vô họa xuất trước mắt Vân Tịch. Bà có chút suồng xã sờ lên hai má nàng, mà cái khiến người kinh ngạc hơn là, bàn tay đó không có khô gầy như trong trí nhớ, mà là một đôi tay như ngọc giống như thiếu nữ!
"Bà đến tột cùng là..." Tim Vân Tịch muốn vọt tới cổ họng, cái vuốt ve lạnh lẽo quỷ dị này, khiến nàng trong nháy mắt có cảm giác như mình gặp quỷ.
Đập vào hai mắt chính là gương mặt như mộng ảo... Bà bất quá chỉ mới hai mươi, ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết, tinh tế xinh đẹp tuyệt trần. Đồng tử chẳng biết từ lúc nào đã biến thành màu xanh nhạt, sóng mắt sóng sánh, có chút biến ảo khôn lường, lại có chút quyến rũ. Màu da gần như trong suốt, như thể chỉ cần một trận gió là có thể đánh tan gương mặt bà.
Nhưng mà, mỹ mạo thành thục như vậy, lại đặt trên thân hình một đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, quả thật quỷ dị làm người ta lạnh sống lưng.
"Bà rốt cuộc là người hay quỷ!" Vân Tịch hiện tại thực sự bị dọa, nàng cuộn chặt trong chăn, ôm lấy Thương Tuyết Vi đang ngủ say không biết gì vào trong ngực.
"Ta là Giang Tâm Nguyệt." Cổ Bà cười, chất giọng thế nhưng không còn the thé, hoàn toàn khôi phục uyển chuyển dịu dàng. Bà thưởng thức vẻ mặt kinh hoảng của Vân Tịch, từng bước tới gần, "Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta chính là Giang Tâm Nguyệt."
"Ngươi nhất định không tin, dù lịch sử hay truyền thuyết trong chốn giang hồ, thì Giang Tâm Nguyệt sớm đã qua đời hơn một trăm năm mươi năm!" Bà cười, như thể nó là truyền kỳ về người khác. Ánh mắt nhìn như linh hoạt kỳ ảo, nhưng lại khắc sâu sự mỉa mai: "Bà được người trong thiên hạ cúng bái nể trọng, chưởng môn nhân Đúc Kiếm Sơn Trang, một đời Kiếm Tiên, môn đồ vô số. Đồ đệ nổi danh nhất không ai qua được Thái Tổ Hoàng Đế Cơ Hoành Đức, hiện giờ hậu nhân của y không ai sánh kịp, Giang Tâm Nguyệt... Làm sao có thể còn sống trên đời! Nhưng là, ta vẫn còn sống, cứ như vậy người không ra người quỷ không ra quỷ mà sống!"
"Bà... Bà có thuật Trường Sinh Bất Lão?" Vân Tịch ngập ngừng hỏi, không dám nhìn nhiều gương mặt quỷ dị ấy.
"Ha ha, ngươi cảm thấy thế nào?" Giang Tâm Nguyệt cười lạnh, ngữ khí lại dần dần dịu xuống, "Hiện giờ Xà Vương cổ lại tái xuất nhân gian, ta thì coi như may mắn còn sống. Ngươi biết không, năm đó tất cả mọi người đã cho là, sau khi ta phong ấn nó, hao hết tâm lực mà chết. Trên thực tế, ta lại mang theo trượng phu bị trọng thương ẩn nấp, một đường nhọc nhằn đến Nam Cương tìm kiếm thuốc giải cổ. Trượng phu của ta trong đau ốm vùng vẫy ba năm, cuối cùng vẫn là vô lực xoay chuyển càng khôn..." Trong mắt bà lộ ra nồng đậm bi thương, khiến cho Vân Tịch cũng cảm nhận được đau thương năm đó...
"Hắn chết đi, ta lại sống một mình, ta ở lại Nam Cương, toàn bộ niềm tin trong quãng đời còn lại đều dồn vào nghiên cứu cổ độc! Ta hận cổ, ta thề sẽ hủy diệt toàn bộ cổ khắp thiên hạ! Nương náu chốn thâm sơn, cả ngày lẫn đêm cùng độc trùng rắn rết làm bạn, lấy sức mạnh một người khiêu chiến toàn bộ bọn ác nhân chơi cổ! Ta sáng lập ra Bách Cổ Môn, vô số lần dùng thân thử độc, ở một năm kia... Ta hầu như đã quên đó là năm nào, ta trúng một loại cổ độc tên là Tam Sinh Cổ. Cơ thể của ta khô quắc co rút lại như đứa nhỏ, cả người thối rữa đổ máu... Không biết có phải là ông trời cố tình không cho ta chết hoàn toàn hay không, mà ta sống lại, từ đó về sau, ta sống lâu gấp ba thường nhân, bởi vì Tam Sinh Cổ, nó đã ký sinh trong thân thể ta rồi..."
Vân Tịch trợn mắt há hốc mồm nhìn bà, nhìn nhân vật chính trong truyền thuyết trước kia đang đứng ở trước mặt mình, trăm năm cô độc, thế sự nhiều ít đổi dời, thương hải tang điền, nàng quả thực là không thể tưởng tượng được Giang Tâm Nguyệt vậy mà còn sống được tới bây giờ!
Giang Tâm Nguyệt cũng nhìn nàng, nhìn đến đôi mắt màu lam mà nàng đã chữa khỏi... Tất cả chuyện này đối với Vân Tịch mà nói chỉ là một giấc mộng, nàng không hề biết tới quá trình trị liệu nguy hiểm đáng sợ ngày đó, nàng cũng nên cảm thấy may mắn vì được Giang Tâm Nguyệt đồng ý cứu trị trước khi độc rắn ăn sâu vào não bộ. Bề ngoài thì có vẻ như Cổ Bà khuất phục ý chỉ của Thái Thượng Hoàng, nhưng trên thực tế, cho dù là Cơ Nguyệt hay là Nhược Ly, đều phải gọi bà một tiếng Tổ Sư Bà Bà!
"Biết vì sao ta đồng ý chữa trị đôi mắt cho ngươi không?" Giang Tâm Nguyệt bỗng sâu kín cười, ánh mắt nóng rực khó hiểu.
"Vì... Vì sao?"
"Bởi vì thời điểm trượng phu ta chết, đồng tử bởi vì trúng độc... mà thành màu lam!" Âm thanh của bà đột nhiên run rẩy, tay lại giơ về hướng Vân Tịch... "Tiền bối!" Vân Tịch lạnh lùng quát lên một tiếng, hai tay che mắt lui về phía sau. Nàng luôn cảm thấy Giang Tâm Nguyệt bị thần kinh, thứ bà ấy coi trọng là đôi mắt này của nàng, và hình như bà ta muốn móc nó ra!
"Ha ha, bị một lão yêu bà hai trăm tuổi chạm vào hẳn là rất khó chịu đi!" Giang Tâm Nguyệt nhỏ giọng, khàn khàn cười buồn bã điên cuồng, "Quá giống! Thời điểm ta nhìn thấy ngươi, thậm chí ta còn tưởng hắn chuyển kiếp thành ngươi, kiếp này làm một nữ tử..."
"Tiền bối... Đừng nói nữa!" Vân Tịch cảm thấy bà càng nói càng thái quá, hình bóng trôi nổi trong bóng tối càng ngày càng trong suốt mờ nhạt, đối với Vân Tịch thở dài: "Ha ha... Ngươi nhìn đi, gương mặt này chẳng qua là thứ ta dùng linh lực tu luyện suốt đời để ngưng kết tạo thành, một hình tượng hảo huyền. Thứ thật sự sớm đã bị hủy hoại rồi, xấu xí lồi lõm! Ta thật không ngờ... Gần hai trăm năm sau, ta còn có thể thấy lại đôi mắt ấy! Ta muốn để cho đôi mắt giống với trượng phu ta, nhớ kỹ, bộ dạng đẹp nhất của ta!"
Bà thì thào nói xong, ánh mắt dấy lên sự điên cuồng mà thường nhân khó có thể lí giải được... Vân Tịch cúi đầu xuống lúc này mới phát hiện, đầu ngón tay bà luôn luôn rỉ ra máu tươi nhỏ xuống dưới. Bà dùng sức phá vỡ thời gian cách trở, làm cho chính mình giờ khắc này trở nên xinh đẹp đến rung động lòng người, giống như hoa Quỳnh phô bày sự rực rỡ của nó trong một đêm, rồi vĩnh viễn khô héo...
"Tiền bối." Vân Tịch gần như nói không ra lời, một cái bình dược nhỏ được thảy vào lòng bàn tay nàng.
"Cầm lấy Thực Cổ Phấn." Giọng Giang Tâm Nguyệt dần dần trở lại khàn khàn, "Đại hạn ta đang đến gần, không thể trợ giúp các ngươi, đến lúc Xà Vương cổ tái xuất, dùng cái này giết chết nó!"
"Cái này... Dùng như thế nào?" Vân Tịch vuốt vuốt bình thuốc nhỏ, lại phát hiện Giang Tâm Nguyệt đột nhiên vung ống tay áo, cả người bay lên, hướng thẳng phía ngoài cung bay đi..." "Tiền bối!" Vân Tịch kêu to xoay người xuống giường, bất chấp bản thân còn chưa khỏi hẳn, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa cung.
Bóng lưng màu đen Giang Tâm Nguyệt dừng một chút, đầu vai nhỏ xinh mãnh khảnh hơi run, bà muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng không thể quay đầu...
"Ngươi sẽ biết dùng nó như thế nào, cắt đứt ràng buộc của vận mệnh, cứu lấy hạnh phúc của chính mình!"
Bà bỏ lại một câu cuối cùng, cả người đằng không bay thẳng, nhảy lên kim đỉnh cung điện, sau đó nhập vào bầu trời đêm vô tận.
Vân Tịch lơ ma lơ mơ quay về giường, cả người như còn trong mộng chưa hồi tỉnh, chỉ có bình dược lạnh lẽo nọ nhắc nhở cho nàng biết chuyện kinh khủng đó là thật. Vân Tịch tựa vào đầu giường thật lâu không ngủ, mãi đến trời sáng dần, nắng sớm chiếu lên mặt Thương Tuyết Vi nằm bên cạnh. Vân Tịch cúi thân xuống, ở bên tai nàng thì thào hỏi: "Tuyết Vi, nàng có tin người ta có kiếp trước kiếp sau không?"
Thương Tuyết Vi vẫn ngủ say như cũ. Vân Tịch chui lại vào chăn bông, ôm chặt nàng vào lòng, cười hôn lên tình yêu duy nhất kiếp này của nàng...
Một tháng sau, đêm trăng yên ả. Vân Tịch một mình bước chậm ở bên bờ hồ, thời gian thật sự trôi mau, bất tri bất giác đã ở Loan Nguyệt Cung làm khách hơn một tháng. Một tháng dưỡng thương này quả thật là thời gian nhàn nhã nhất. Mỗi ngày đều cùng Thương Tuyết Vi đi ngủ rồi tỉnh dậy thật tự nhiên, sơn Trân Hải vị, cẩm y ngọc thực. Sau khi rời giường, có thể tản bộ, dạo bước trong hành lang lầu các, du ngoạn sơn thủy. Không còn gánh nặng, không có kẻ nào bám theo đuổi giết, một đường vất vả, vết thương cũng dần dần hồi phục, như thể toàn bộ mưa gió, thị thị phi phi đều bị ngăn cách ở bên ngoài, không hề ảnh hưởng đến hạnh phúc ngọt ngào của các nàng.
Sau bữa tối ngày hôm đó, Thương Tuyết Vi hồi lâu chưa cầm lại kiếm tâm ngứa khó nhịn, cầm lấy Xích Nguyệt hướng Bích Tiêu cung mà đi, muốn tìm Nam Cương vương Nhược Ly luận bàn kiếm kỹ. Vân Tịch một người ở lại Lan Nguyệt các rỗi rãnh thật nhàm chán, nghĩ muốn ra bờ sông nhỏ trong cung, tìm Tô Di Á và Kỳ Phong Linh. Trước kia khi Vân Tịch mới làm xong thuật thích huyết mỗi đêm hai người họ đều ghé qua nhìn nàng một chút, sau này số lần càng ngày càng giảm, không biết bọn họ bận cái gì, khiến cho Vân Tịch có cảm giác mình bị bạn bè vứt bỏ.
Bước chân nàng nhẹ nhàng nhanh như bay lướt qua hành lang trùng điệp, dọc theo cung hà đi đến. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua sương mù rọi xuống mặt đất, in ra bóng cây nghiêng ngả.
Vân Tịch rất nhanh tìm được người muốn tìm, vốn là hưng phấn vui vẻ bước đến bỗng nhiên, bỗng nhiên lại đứng sững tại chổ, không cách nào bước tiếp...
Chỉ thấy hai bóng lưng quen thuộc hợp cùng một chổ, Tô Di Á và Kỳ Phong Linh sóng vai ngồi trên ghế đá ở bờ sông, Tô Di Á dựa vào đầu vai Kỳ Phong Linh, tay áo màu xanh và màu đỏ đan vào nhau bay bay, xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ, dập dờn trên mặt sông.
Hai người hệt như người yêu rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, nói nhỏ cười khẽ, thân mật khắng khít. Vân Tịch núp sau gốc cây SaLa, ngón tay bất tri bất giác bấu chặt vào vỏ cây... Hóa ra trong lúc mình dưỡng thương, đã có một đoạn nhân duyên tốt đẹp được thượng thiên giật dây thúc đẩy, chói lọi như lửa...
Tiếp đó, nàng lại thấy một màn ngọt ngào. Tô Di Á cùng Kỳ Phong Linh không biết nói nhau cái gì, mà tình ý dâng trào, Tô Di Á một tay khoát qua cổ Phong Linh, chủ động nhiệt tình hôn lên...
Môi lưỡi quấn lấy, ngâm nga thở gấp. Vân Tịch gần như có thể cách một tầng ánh trăng thấy rõ ánh mắt cười ôn nhu của Tô Di Á, cùng vẻ mặt đỏ ửng say mê của Kỳ Phong Linh! Sở Vân Tịch nàng... Giờ phút này rốt cuộc cũng trở thành vật tồn tại dư thừa nhất trên thế giới.
Vân Tịch giấu mình thật kỹ vào bóng cây, đầu nàng tựa vào vỏ cây khô xạm, muốn đem hình ảnh trong đầu vừa rồi xua đi. Vân Tịch nhắm chặt hai mắt cố gắng điều chỉnh hơi thở, đó là hình ảnh nàng luôn luôn mong mỏi, vô số lần cầu nguyện Tô Di Á có thể sớm tìm được hạnh phúc thuộc về cô, song khi nguyện cầu rốt cuộc ứng nghiệm, Tô Di Á thật sự nằm trong ôm ấp của người ta, cùng người ta vành tai tóc mai chạm nhau, Vân Tịch lại có chút cảm giác trở tay không kịp...
Lần đầu gặp cô là ở Tuyết Sơn, đó là ánh sáng, là sự ấm áp trong cơn gió lạnh rét buốt. Cô ấy cứu mình, chăm sóc mình, vô oán vô hối chờ đợi bảo vệ mình. Cô ấy khi thì vui vẻ dịu dàng, khi thì nhõng nhẽo ngang ngược, khi lại chấp nhất điên cuồng. Một màn kia có bao nhiêu quen thuộc, cô cũng từng tựa vào đầu vai Vân Tịch khe khẽ kể chuyện, trên mặt mang theo mong đợi và hạnh phúc bất tận:
"Vân Tịch, muội thích tỷ!" Tỷ cũng sẽ thích muội sao?"
Tiếp đó, trong trí nhớ Vân Tịch đột nhiên hiện lên lời gào khóc đau triệt nội tâm của Tô Di Á: "Sở Vân Tịch, nếu hôm nay ngươi cùng đi với ả, thì vĩnh viễn đừng quay về nữa!" "Ta chỉ là muốn giữ lại tánh mạng cho tỷ, muốn cứu lấy tỷ dù tỷ chưa bao giờ thuộc về ta!" "Tỷ nghe cho kĩ đây, ta mang tỷ đi trị thương lần này, chính là việc cuối cùng mà ta làm vì tỷ. Lần cuối, vĩnh viễn chỉ lần cuối này thôi!"
Vân Tịch ở một khắc này đột nhiên hiểu được, trên đời này sẽ không có ai vĩnh viễn cam chịu bị nàng tổn thương, mà vẫn luôn cam tâm chờ đợi. Cho dù nàng có nghĩ ra bao nhiêu cách để bù lại, làm tri kỷ của cô, làm bạn cả đời bên cô. Thì nàng vẫn phải đối mặt một ngày kia, Tô Di Á sẽ buông tay vĩnh viễn rời xa nàng, địa vị nguyên vốn thuộc về nàng, cũng sẽ bị thời gian chậm rãi mài mòn, sẽ bị người khác hoàn toàn lật đổ.
Hai người chung quy không ai thuộc về ai, từ nay về sau chỉ có thể chôn giấu dáng vẻ nụ cười đó ở sâu trong trí nhớ, làm kỉ niệm chung.
Vân Tịch bỗng nhiên rất muốn khóc, không biết là do vui sướng, hay là ưu thương.
"Tô Di Á... Muội phải hạnh phúc!" Ngoại trừ mấy lời nói khuôn sáo củ rích này, Vân Tịch phát hiện mình thật sự không thể nào tìm ra câu gì khác, có thể hình dung cảm xúc lẫn lộn trong tim lúc này.
Tô Di Á chợt rời môi Kỳ Phong Linh, cô như nghiêng tai lắng nghe cái gì, ánh mắt lưu chuyển dừng ở hình ảnh cách đó không xa chợt phớt qua nơi bóng cây... Cô ý thức được, có người vừa nhìn lén cảnh thân mật của cô và Phong Linh, sau đó nhanh như gió rời đi.
Nếu từ nay về sau ta không còn yêu tỷ nữa, không còn vì tỷ trả giá, không còn gặp lại tỷ... Trong lòng của tỷ, cũng sẽ có, không đành lòng chứ?
Tô Di Á bỗng nở nụ cười, cười cười, rồi lại lệ rơi đầy mặt. Kỳ Phong Linh sợ tới mức ra sức ôm chặt cô, không biết phải làm sao an ủi, tri kỷ ngu ngốc này.
Gió lên trăng hạ, thế gian tụ tán ly hợp, tựa như giấc mộng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT